Người đăng: Out
Một buổi sáng đẹp trời, với những tiếng còi xe in ỏi, tiếng người cười nói
trên khắp nẻo đường của thành phố. Đặc biệt, ta luôn dễ dàng bắt gặp những tà
áo dài trắng, những chiếc áo sơ mi và quần tây đen trên những đoạn đường dẫn
đến trường.
Một không khí đầy sức sống vào buổi sáng là cách mà đô thị nơi đây cất tiếng
chào một ngày mới.
Ấy vậy mà, ở một nơi nào đó, trong một ngôi nhà cấp bốn...
"Ngọc Trang! Con dậy ngay cho mẹ! Con có biết mấy giờ rồi hay không?"
Một người phụ nữ gương mặt trái xoan, tóc ngắn hơi uốn, đeo một chiếc tạp dề
màu vàng nhạt, trên tay thì cầm cái muông hiện đang đứng trước một cái cửa làm
bằng gỗ màu nâu.
Bà gõ cửa, mài hơi nhăn, nói:
"Con mà không dậy là trễ học bây giờ!"
Lúc này, cánh cửa phòng chợt mở. Một cô gái khoảng 16, 17 tuổi, mặc một bộ
pizama màu đen, đầu tóc rối bời bước ra. Không ai khác chính là Ngọc Trang,
con gái bà.
"Chào mẹ buổi sáng!"
Nhìn đứa con gái nhà mình vừa bước xuống cầu thang vừa ngáp ngắn ngáp dài, đầu
tóc lại như tổ quạ. Bà không khỏi than thở:
"Không biết hồi đó mẹ sinh con ra có bị nhằm giới tính không mà càng lớn càng
y như con trai!"
"Cái đó dù con muốn cũng không thành con trai được đâu mẹ ạ!"
Tiếng Ngọc Trang từ trong phòng vệ sinh vang lên.
"Nhưng ít nhất con cũng phải gọn gàng một chút chứ!"
Bà lại thở dài:
"Được rồi, nhanh ra ăn sáng rồi đi học, khéo lại trễ bây giờ!"
"Con biết rồi! Con ra ngay đây!"
Ngọc Trang lúc này đã ăn mặc tươm tất đi ra. Bất quá, trên khuôn mặt của cô
lại xuất hiện cặp mắt gấu trúc.
Nhìn bộ dạng con gái mình bây giờ, bà thoáng nhăn mài:
"Con lại thức khuya chơi game?"
Nguy to! Ngọc Trang lúc này mới nhận ra bộ dạng chính mình hiện tại có vấn đề,
cô không khỏi ảo não. Biết thế hôm qua tham gia hoạt động Công Thành Chiến
liền off là được rồi...!
Nhưng nhìn đến ánh mắt sắt bén của mẹ, Ngọc Trang liền biết nếu mình chống chế
hậu quả tuyệt đối sẽ nghiêm trọng, chỉ có thể cười gượng gạo, nói:
"Ha ha...! Cái này mẹ... mẹ khoan hãy giận... Giờ... giờ cũng hơi trễ rồi! Con
đi trước đây!!!"
Nói rồi, cô quơ vội ổ bánh mì trên bàn, xách cặp chạy nhanh ra khỏi nhà.
Nhìn theo bóng dáng "chuồn êm" của con gái, bà không khỏi lại thở dài, khẽ lẩm
bẩm:
"Con với cái, chưa kịp nói mấy câu đã chạy mất...!"
...
Lúc này, Ngọc Trang đã leo lên trên xe buýt.
Cô chọn hàng ghế gần cuối trên xe, ngồi cạnh cô là một người nữ nhân viên công
sở rất ưa nhìn. Cô chỉ thấy cô ấy vành mắt hơi xanh, đang gục đầu ngủ.
Xem ra hẳn tối qua cô ấy cũng thức rất khuya...! Ngọc Trang nghĩ vậy. Cô đem
tai nghe đeo lên, vì hiện tại muốn tới trường của cô còn một đoạn khá xa nên
cô quyết định vào game Võ Lâm Truyền Kỳ chơi một chút.