Về Nhà


Người đăng: ๖ۣۜMía❦๖ۣۜMía⊱

"Thuần Khanh, con một lòng hướng về thê quân của mình là một chuyện tốt, nhưng
cách thể hiện của con có quá mức phóng khoáng rồi không? Con trai nhà lành nên
e dè thẹn thùng, mẹ đã dạy con như thế nào con quên rồi sao?"

Đối diện với đôi mắt sắc lạnh của Quý Vô Song, Thuần Khanh âm thầm kêu khổ.
Chuyện ở đấu trường đã lan ra ngoài, có không ít kẻ vốn ghen ghét anh bắt lấy
thời cơ này gây điều thị phi.

Nhưng mà, anh không hối hận.

"Con biết, thưa mẹ."

"Được, vậy con đi hình phòng, lãnh mười roi để nhớ kĩ giáo huấn lần này!"

"Vâng."

Thuần Khanh xoay người tính rời đi, thì thấy Gia Áo đứng ngay cửa. Sắc mặt anh
trở nên khó coi, thê quân sao lại có thể chứng kiến chuyện mất mặt của anh
chứ?

"Thê quân..."

Gia Áo nắm tay Thuần Khanh, đau lòng: "Đi nhận phạt có ai đi nhẹ nhàng như anh
sao? Trước đây bị phạt nhiều lần rồi?"

Không đợi Thuần Khanh trả lời, giọng nói băng lãnh của Quý Vô Song truyền tới:
"Tô tiểu thư đây có ý kiến với cách dạy con của Quý gia chúng tôi sao?"

Gia Áo muốn sửng cổ lên cãi lại rằng "Thuần Khanh bây giờ đã là người Tô gia,
có phạt cũng phải để Tô gia phạt" nhưng lại không thể, cô không thể gây khó dễ
cho Thuần Khanh bằng việc mẹ và vợ không hòa thuận được!

"Cô Quý, cháu chỉ là đau lòng Thuần Khanh thôi mà!"

"Hừ, nếu tôi không nghiêm khắc dạy dỗ, bây giờ Thuần Khanh nhà tôi làm sao làm
cô đau lòng cho được?"

Quý Vô Song càng nghĩ càng thấy mình đúng, nữ nhân theo đuổi Thuần Khanh xua
như xua vịt, đều vì tài mạo nhân phẩm của con bà. Họ có mấy ai biết để có tài
mạo nhân phẩm như vậy, con bà đã phải trải qua bao đau khổ khắc nghiệt thế nào
đâu?

Câu nói này cũng làm Gia Áo nghẹn lời.

Nếu...Thuần Khanh không nấu ăn ngon, không chấp hành nội quy Đông Nữ, cầu gả
cho Gia Áo một cách đáng thương, không có những đức tính tốt, giỏi võ, chung
tình... như một soái ca chính hiệu, thì liệu anh có bao nhiêu fan?

Nhưng rất nhanh suy nghĩ đó bị gạt ra khỏi đầu, bởi Thuần Khanh là Thuần
Khanh, không có nếu. Và sự chung tình chấp nhất của anh, cũng như nét bá đạo
cùng dục vọng chiếm hữu đó đều không phải Đông Nữ dạy ra.

Anh là chính anh, chỉ riêng sự chung tình của anh cũng đủ bao trái tim điêu
đứng!

"Con quả thật không cùng Thuần Khanh trải qua quá khứ, nhưng hiện tại và tương
lai, con muốn cùng anh ấy gánh vác. Cô Quý, xin cô hãy phạt con với ạ, thay
phần anh ấy."

Quý Vô Song xoa xoa mi tâm, phất phất tay: "Thôi được rồi, hai đứa làm gì thì
làm, tôi không phạt. Mệt!"

Gia Áo và Thuần Khanh ngẩn ngơ...như vậy, có phải Vô Song đã chấp nhận đứa con
dâu là Gia Áo rồi không?

Hai ngày sau, Gia Áo cùng Thuần Khanh vất vả tách khỏi đám đông nhà báo và fan
hâm mộ để đi tới sân bay bay về. Một đường ngọt ngán khiến Mạc Vân và đám kia
đỏ mặt nhất quyết đòi đi tàu hỏa, Vũ Thần siêu cấp mặt dày ngồi một khoang
riêng, xem như không thấy chuyện gì xảy ra.

Còn Ngũ hành tỷ muội thì xin nghỉ phép, địa điểm là Đông Nữ. Mặc dù họ đã cố
gắng giải thích là nghỉ phép ở đây vừa tiết kiệm lại tiện lợi, nhưng sao qua
được con mắt sắc bén của tất cả mọi người?

"Mấy cô gái của chúng ta, cũng nên đến tuổi lập gia đình rồi!" Gia Áo nhìn mây
bay, thở dài.

Thuần Khanh từ phía sau ôm lấy eo cô: "Thê quân, vậy không tốt sao?"

"Bọn họ vẫn đi theo em, sau khi lập gia đình chung quy sẽ khác trước... Cảm
giác khó chịu."

"Thê quân, lúc trước em không có anh, bây giờ em có anh rồi, không bù được với
họ sao?"

Mí mắt Gia Áo nhảy nhảy, người ta nói gần mực thì đen...Không phải Khanh thỏ
trắng gần cô lâu nên nhiễm chút ngả ngớn chứ?

Hay làm nũng?

Hay...

Nói chung là bị nhiễm rồi!

Không phải, Gia Áo kiên quyết phủ nhận, Khanh soái ca vốn dĩ như vậy, là do
chưa có cơ hội bộc phát, ý nhầm, thể hiện thôi! Ừ, chắc chắn là vậy rồi!

Sau đó là màn hôn nồng nhiệt.

Phòng kế bên, Vũ Thần bĩnh tĩnh xem tạp chí.

Về đến nhà, mẹ Gia Áo mở tiệc ăn mừng, trong cơn hứng, bà khui hẳn chai rượu
Mao Đài nặng đô ra. Gia Áo hai mắt lấp lánh, nhưng...

"Bác gái, Gia Áo là thê quân của con, nhưng cũng là học sinh của con. Nội quy
không cho học sinh uống rượu. Nhưng nếu bác gái vui, vậy con xin uống thay thê
quân ạ!"

Nói rồi, anh lấy li rượu uống một mạch, nhắm mắt nhắm mũi ho khan tới chảy
nước mắt, than thở rượu khó uống, mặt thì đỏ lên như đúng rồi. Gia Áo giật
giật khóe miệng: anh đi tham dự giải Oscar đi, có khi giải nhất ấy. Đồ phúc
hắc ngầm!

Đờ mòe, cô đang xem diễn thì bị mẹ đập phát đau điếng, đành đứng lên đỡ "người
say" về phòng.

Chẳng qua, trên miệng cô treo một nụ cười đáng suy ngẫm. Thuần Khanh, chơi trò
giả vờ với nhau, để xem ai giỏi hơn! Haha, Gia Áo đây nhất định nhân cơ hội...


Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo - Chương #71