Kí Ức Của Lâm Thanh.


Người đăng: ๖ۣۜMía❦๖ۣۜMía⊱

๖ۣۜMộng ๖ۣۜĐiệp

"Cậu nói dối! Cậu rõ ràng có phản ứng, tớ có thể cảm nhận được!" Rõ ràng lúc
đó cậu thấy tay Gia Áo run nhè nhẹ mà, sao cô có thể nói dối trắng trợn như
vậy?

"Đúng, sinh lý của tớ bình thường, lại chảy dòng máu Đông Nữ tộc nên cường
liệt hơn những cô gái khác, nhưng vì cậu không phải anh ấy, nên phản ứng của
tớ rất nhanh liền tắt vụt. Nói đi, Thuần Khanh đâu?" Gia Áo xoay người, mặt
không đỏ tim không đập, nhàn nhạt nhìn Lâm Thanh đang trần trụi trên giường.

"Thuần Khanh Thuần Khanh, lúc nào cũng Thuần Khanh. Hắn ta có gì hơn tớ, tớ
mới là người đã cùng cậu trải qua biết bao khó khăn gian khổ để có được ngày
hôm nay. Vào sinh ra tử còn chưa đủ sâu đậm hơn một mối hôn nhân sắp đặt sẵn
hay sao?" Lâm Thanh không cam lòng chất vấn.

"Vì anh ấy tôi mới xuất hiện ở đây, không có anh ấy cũng không có Gia Áo ngày
hôm nay. Mà tôi nhớ không lầm, vẫn đề này tôi đã từng nói với cậu rồi mà." Vì
Thuần Khanh cô mới tự nguyện lao đầu vào gian khổ, Lâm Thanh chỉ là người xuất
hiện sau, tham gia vào quá trình đến đích của cô mà thôi, căn bản không thể
cùng đặt lên một vị trí với Thuần Khanh, ít nhất trong lòng Gia Áo, vị trí của
Thuần Khanh là duy nhất, mãi mãi ai cũng không với tới.

"Hắn ta đang gặp nguy hiểm, cậu làm gì đi?" Lâm Thanh vô lực ngã tựa vào thành
giường nhưng không quên châm chọc.

"Ừm, vậy nói đi, Thuần Khanh đang gặp nguy hiểm ở đâu?" Gia Áo liếc xéo qua
cậu ta, tỏ vẻ không để tâm.

"Haha, cậu nói cậu thích Thuần Khanh, một chút lo lắng cũng không có, đáng lẽ
cậu phải chạy đi tìm chứ?" Nhìn thái độ thong dong của Gia Áo, Lâm Thanh
nghiến răng, điên dại cười. Hoá ra Thuần Khanh cũng không quan trọng với Gia
Áo đến vậy. Nhưng mà...

"Đừng áp đặt mấy lối hành động bình thường lên tôi, tôi, là Huyết Hàn. Cậu hay
quên thật nhỉ?" Huyết Hàn là người thấy biến động không đổi sắc mặt, gặp nguy
hiểm tuyệt đối không rối rắm. Phải biết Thuần Khanh ở đâu mới đi tìm chứ, Gia
Áo chính là khinh thường mấy tên ngu ngốc bạch liên hoa não tàn thích chạy
loạn, chỉ giỏi thể hiện bằng những hành động vô tác dụng để làm cho người khác
cảm động, mà thực tế lại chỉ gây thêm rắc rối.

"Ở đảo hoang, chắc giờ làm mồi cho thú dữ rồi!" Lâm Thanh nói thật, bởi Tiêu
Yêu Diệp đã nói sẽ ra đảo hoang, mà nơi đó chưa được khai phá, sẽ có thú dữ á.

Gia Áo sửa sang lại quần áo, bước ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa còn nói
một câu: "à quên nữa, cậu nhớ trả lại đúng hiện trạng căn phòng, tớ không muốn
Thuần Khanh lại hiểu lầm đâu. Chuyện hôm nay tớ coi như chưa xảy ra, chúng ta
hoặc là bạn, hoặc là người dưng. Thời gian tới cậu tốt nhất nên tránh mặt tôi.
Còn an nguy của Thuần Khanh...ha ha, tôi sẽ lo tốt, không cần cậu bận tâm
đâu."

Cánh cửa đóng lại sầm một tiếng, Lâm Thanh dùng sức quăng cái gối đập bẹp lên
cửa, nước mắt không nhịn được mà tuôn ra.

Ba năm trước, cậu chỉ mới là một gã nghệ sĩ nhỏ không đáng nhắc tới, không gia
thế không có ô dù để người khác khinh thường, trong giới showbis đầy cạm bẫy,
cậu kết giao nhầm người, khi đó cậu chưa luyện được hoả nhãn kim tinh có thể
nhìn thấu nội tâm của người khác như bây giờ, cho đến khi chúng kéo cậu ra một
hẻm tối tăm bẩn thỉu rồi để cậu một mình với đám du côn, cậu mới biết mình lọt
bẫy.

Một nghệ sĩ không mấy tiếng tăm, nếu lại dính vào vụ bị hiếp dâm, cậu chỉ còn
nước nhục nhã ê chề mà ra khỏi nghề.

Từng cúc áo bị bung ra, từng mảng vải bị xé rách, những bàn tay đáng ghê tởm
đang chạy loạn trên cơ thể. Quần cũng bị tụt ra, hạ bộ có những bàn tay dơ bẩn
xâm chiếm làm cậu buồn nôn.

Trong lúc cậu vô vọng nhất, Gia Áo xuất hiện, cô mặc sơ mi quần jeans, mái tóc
ngắn, có thể nói lúc đó vòng 3 của cô - một học sinh lớp bảy - gần như phẳng,
cậu lúc ấy được cứu, được người thanh niên ấy chăm sóc, dù người đó không ôn
nhu, cũng không ân cần, nhưng lại rất quan tâm cậu, cũng rất tốt với cậu, Lâm
Thanh không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ được nhiều, chẳng mấy chốc đã phải
lòng người ấy.

Cậu theo Gia Áo hai năm, bao nhiêu khó khăn để gây dựng nên thành quả ngày hôm
nay của cô, cậu rất rõ ràng. Có những lúc tình thể nguy hiểm, mọi sinh hoạt
của cô đều do cậu chăm sóc, dù mất mát hay buồn vui cậu đều ở bên.

Người con trai có khuôn mặt không tính là đẹp như minh tinh, nhưng ngũ quan
đoan chính nghiêm túc, rõ ràng xán lạn, nhìn qua liền cho người ta cảm giác an
tâm. Tính tình băng lãnh khó gần, nhưng không khó hầu hạ, đối xử với anh em
tuy lãnh đạm nhưng thật ra lại vô cùng tốt làm đàn em của các bang phái khác
hâm mộ. Lúc nào cũng lao đầu vào công việc, gây dựng sự nghiệp, mở rộng cả
bạch đạo lẫn hắc đạo, tạo lập mối quan hệ với quan lớn.


Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo - Chương #43