Sói


Người đăng: Libra1010

Sáng sớm hôm sau, Minh tỉnh dậy và bắt đầu một chuỗi các hành động chuẩn bị
cho kế hoạch sắp tới, nếu để người khác biết được nội dung của kế hoạch thì
chắc chắn sẽ mắng hắn là đồ điên.


  • Trước hết là phải gây chút chú ý...

Ngẩng đầu nhìn chim chóc bay tán loạn ở hướng Bắc, nơi đó gần bìa rừng, tiếp
giáp với lãnh thổ của Xa Nguyệt tộc.

Một toán quân binh ăn mặc kỳ quái đang di chuyển cẩn thận xâm nhập vào cánh
rừng.

Tên cầm đầu mặt mũi lạnh tanh, bên tai trái đeo năm vòng trang sức giống như
bông tai của nữ nhân, đừng nhìn đó chỉ là vật trang trí cho vui, nó chính là
vật đại diện cho sức mạnh và quyền lực của mỗi cá thể trong Xa Nguyệt tộc.

Đeo năm vòng tức là hắn có thể thống lĩnh năm trăm quân binh, con số không hề
ít.

Và đương nhiên lần này Xa Nguyệt Lôi dẫn binh vào rừng không phải là toàn bộ
năm trăm thân binh của hắn, mà chỉ có trên dưới một trăm người, với mục đích
xác định con quái vật không rõ hình dạng kia còn trong đó hay không.

Kể cũng lạ, bình thường để trinh sát thì càng ít người càng tốt, mà đây lại
điều động tận một trăm người, người không biết còn tưởng bộ tộc này thừa người
không biết dùng vào việc gì.

Nhưng phải vậy mới thấy được tầm ảnh hưởng của Minh là lớn như thế nào.

Nhìn vẻ mặt hồi hộp hơi có phần lo sợ của đám người đi theo, Xa Nguyệt Lôi
thầm tức giận nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nói.


  • Không cần phải lo lắng, có ta ở đây thì tên khốn kia sẽ không lộng hành
    được đâu, dù có là quỷ thần thì ta vẫn sẽ giết như thường.

Lời vừa nói ra, ngay lập tức một vài tên tâm phúc hô hào hưởng ứng.


  • Không sai, với thực lực của Lôi đại nhân thì tuyệt đối không sợ những kẻ
    chỉ biết trốn trong bóng tối.


  • Đúng lắm, có Lôi đại nhân ở đây thì ta hoàn toàn yên tâm...


Nhờ mấy tên tâm phúc này tinh thần của mọi người đã dần được ổn định, tuy
không hết sợ nhưng cũng không đến nỗi chưa lâm trận đã bỏ chạy.

Một thành viên trong đội còn thấy chưa an tâm mới lấy hết can đảm mở miệng
hỏi.


  • Lôi đại nhân, có thể cho tiểu nhân biết hôm nay chúng ta đi do thám chuyện
    gì không ạ?

Nghe thì giống một câu hỏi thừa, có điều may thay Xà Nguyệt Lôi vẫn hiểu ý tứ
câu hỏi của gã, trầm ngâm giây lát hắn trả lời.


  • Chuyện này cũng không phải điều gì quá cơ mật, trước sau gì các ngươi cũng
    biết thôi, vài hôm nữa chúng ta sẽ tổ chức một cuộc hành quân chinh phạt xuống
    phía Tây Nam, để làm được điều đó phải băng qua khu rừng này. Cho nên các
    thống lĩnh muốn tiêu diệt tên cứng đầu kia trước khi xuất phát, xem như là món
    khai vị không quá tệ. Chúng ta sẽ đi thám thính, xác định xem gã còn tồn tại
    trong khu rừng không, tránh tới lúc đó mất công tìm kiếm vô ích tốn thời gian.

Mọi người nhao nhao biến sắc, vậy là bọn họ cuối cùng cũng tỏ rõ dã tâm của
mình, các bộ lạc nằm gần về phía Bắc Trung Hoa này đang nhăm nhe tới các bộ
lạc phía Tây, nơi giáp ranh với Tần quốc, như vậy sẽ có cơ hội ra thế giới bên
ngoài và thực hiện các vụ giao dịch có ích cho sơn tộc.

Tại sao họ không đánh lên khu vực Đông Bắc gần hơn, hai bên chỉ cách nhau vài
ngày đi đường, đơn giản nơi đó không phải địa bàn họ có thể nhúng tay vào,
thực lực của Hung Nô, Đông Hồ và Nguyệt Thị tuyệt đối có thể coi là nhất đẳng
trong số các tộc trên vùng sơn nguyên rộng lớn.

Đám ô hợp láng giềng này không có cái gan lớn tới mức liều lĩnh đi trêu chọc
chúng, vì vậy chỉ có thể nhắm tới các bộ lạc phía Tây yếu ớt, thói quen ỷ mạnh
hiếp yếu thì đâu đâu cũng có.

Xa Nguyệt Lôi không hề biết cách vị trí bọn hắn không xa, trên một cổ thụ cao
lớn có một người đang ẩn nấp.

Chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên độ cong cực nhỏ, sự khinh thường nồng đậm
không khách khí bộc lộ rõ ràng.


  • Vậy ra mấy thằng ngu kia không lừa dối ta, cơ mà chỉ với đám tàn binh yếu
    kém như các ngươi mà cũng dám xâm phạm vào lãnh địa của nàng ta sao? Hắc hắc,
    rất có thể sau chiến dịch này nàng liền trở nên nổi tiếng cũng nên... Nhưng có
    vẻ không được hợp lý cho lắm, nàng chỉ mới mười tuổi, làm sao đủ năng lực
    khiến bọn đầu đất kia phục tùng chứ? Ở đây còn ẩn tình gì khác chăng...

Tiếng lẩm bẩm nhỏ dần rồi tắt hẳn, mà bản thân Minh cũng biến mất tại chỗ từ
lúc nào.

...
Đoàn quân trinh thám do Xa Nguyệt Lôi dẫn đầu chậm rãi xâm nhập vào rừng già.

Tại Xa Nguyệt Lôi, không hiểu tại sao từ khi bước vào khu rừng, một cỗ bất an
không biết từ đâu tới cứ nhen nhóm ngày một lớn trong lòng hắn, những lời hắn
nói với binh lính trước khi vào rừng không khác gì đang cổ vũ cho chính bản
thân hắn, sâu thẳm trong thâm tâm Xa Nguyệt Lôi không hề có một chút tự tin
nào khi đối mặt với "quái vật rừng Đen".

Ngay cả đại đội trưởng Xa Nguyệt Thần từng thống lãnh hai ngàn tinh binh mở
rộng lãnh địa cũng chết dưới tay con quái vật đó, vậy thì một tiểu binh vừa
mới nổi lên như hắn lấy cơ hội gì? Thời điểm tiếp nhận nhiệm vụ hắn đã thống
hận lão già binh chủ kia còn hơn cả kẻ thù không đội trời chung của mình.

Cứ nghĩ tới là Xa Nguyệt Lôi lại thầm nghiến răng nghiến lợi, đồng thời cầu
nguyện không quá mức xui xẻo đụng phải hung thần ẩn mình.

Chỉ là... Vận may của Xa Nguyệt Lôi thật sự quá kém, ngay lúc hắn đặt chân vào
rừng Đen thì đã nằm trong sự kiểm soát của Minh rồi. Không một tên nào trong
đội ngũ để ý có hai con sói hoang vẫn luôn đi theo trông chừng họ từ đằng xa.

Và chính hai con sói ấy đã báo cho Minh biết hết thảy hướng di chuyển và động
tĩnh của đội ngũ.

Đương nhiên Minh còn chưa thần kỳ đến mức hiểu được ngôn ngữ của thú vật, hắn
căn bản chỉ học một vài phương thức giao tiếp đơn giản với chúng, bằng vào cảm
quan nhạy bén, hắn có thể đoán ra được một ít thông tin mà chúng muốn truyền
đạt. Đây cũng là một trong những năng lực đặc thù mà hắn tự mò mẫm trong bảy
năm qua.

Vừa vặn bất kỳ thú hoang nào cũng đều bị khí thế hung tàn của Minh dọa cho sợ,
thậm chí cả lão hổ tồn tại như một bậc vương giả trong rừng cũng không muốn
đối đầu với hắn, chỉ cần đụng độ là hai bên sẽ tự nhường đường cho nhau.

Tóm lại Minh đáng sợ hơn những gì được lưu truyền từ trước đến nay, và khi hắn
thực sự trưởng thành và bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia, thiên hạ sẽ chứng
kiến một con quái vật có khả năng làm rung chuyển trời đất.

Trở về đội ngũ của Xa Nguyệt Lôi, khi đã bước vào đủ sâu trong khu rừng thì
không chỉ riêng Xa Nguyệt Lôi mà tất cả mỗi thành viên đều cảm thấy tim đập
nhanh bất thường.

Bất an và hoang mang dần xâm chiếm tâm trí từng người, họ cảm thấy như có một
tồn tại khủng bố đang hiện diện ở một nơi nào đó xung quanh, nhưng khi đưa mắt
nhìn thì chỉ thấy cây cối um tùm, đường đất ẩm ướt khó đi, hoàn toàn không một
bóng dáng nào cả.

... Không... Có rồi!!


  • Kia là...

Một thành viên vô tình liếc thấy một thân ảnh đứng cách đội ngũ chừng hai trăm
mét, bởi vì khoảng cách khá xa cộng thêm cây cối quá rậm rạp che khuất tầm
nhìn nên hắn chỉ kịp thấy đôi mắt của đối phương.

Trong khoảnh khắc, y chợt nảy sinh suy nghĩ, cặp mắt đó vốn không phải của
nhân loại, xa như vậy mà hắn cũng cảm thấy tim đập chân run, thiếu chút nữa
liền ngã ngửa ra đất.

Nhận thấy sự bất thường của y, đồng đội xung quanh và Xa Nguyệt Lôi tập trung
lại tỏ vẻ lo lắng dò hỏi.


  • Chuyện gì vậy Lâm?

Xa Nguyệt Lâm vẫn run rẩy toàn thân, hai hàm răng va vào nhau lập cập, không
có chút dấu hiệu nào sẽ mở miệng trả lời.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng thấy được trong mắt đối phương là một nỗi
sợ hãi không tên.

Uuuuuuu!!...

Bỗng nhiên, ngay lúc này một tiếng sói tru vang vọng trong rừng, cảm giác được
cái gì đó ghê gớm đang đến, Xa Nguyệt Lôi rút loan đao giắt bên hông lên và
quát.


  • Tất cả tập trung thành đội hình vòng tròn, quan sát tình huống trước mặt và
    báo cáo.

Trăm con người nghe thế đều nhao nhao tập hợp đứng vào vị trí của mình, mười
vòng tròn nhanh chóng được hình thành.

Đáp lại bọn họ là sự tĩnh lặng của rừng sâu, không hề có bất một âm thanh nào
ngoài trừ tiếng gió thổi.

Nhưng, không lâu sau, một thân ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt đám lính.


  • A!! Ta thấy rồi... Đó là...đó là, sói!!

Không biết là ai kinh hãi hét thất thanh.


  • Sói, đông quá... Sao lại đông như vậy.

Quả nhiên, trước mặt họ là một đàn sói đông đúc lên tới mấy trăm con, sói đúng
thật là loài sống theo bầy đàn, nhưng mỗi một đàn cao lắm chỉ tầm hai mươi con
là cùng, nhất là ở trong khu rừng rộng bạt ngàn như thế này, lãnh địa sẽ được
chia đều cho chúng, tuyệt đối không có chuyện tập hợp thành một đạo quân khiến
người kinh hãi vậy được...

Mặc kệ đám binh lính đang kinh hoảng tột độ, bầy sói nhe nanh hung ác ồ ạt lao
tới từ bốn phương tám hướng, không tới nửa khắc một trăm người đã bị bao vây.

Càng khiến lòng người hoang mang hơn khi chúng lại chỉ bao vây mà không hề
phát động tấn công, mấy trăm cặp mắt đói khát nhìn trừng trừng đám người ở
giữa.


Xuyên Qua Chiến Quốc Làm Vương Tử - Chương #5