Người đăng: Libra1010
Cách đội quân chủ lực của Tần trên tường thành hơn mười thước, ba thiếu niên
cỡ tuổi mười lăm mười sáu ăn mặc như nông dân đang chém giết kịch liệt với
toán binh Tần tiên phong.
Hai thiếu niên thanh tú mặt mũi lấm tấm mồ hôi nghe vậy, không chút do dự liền
gật đầu, bởi vì cả hai đều biết gã chỉ huy thiên nhân tướng của Tần kia là một
cái gai rất lớn, cứ nhìn tài năng chỉ huy của gã mang lại bao nhiêu lợi thế
cho Tần là hiểu, quanh khu vực đó quân Triệu hầu như không thể phản kháng hay
tập trung để phòng thủ được.
Bối Lỗ Đạt không nói gì thêm, trường kiếm dưới thao tác gọn gàng đâm xuyên cổ
một tên lính Tần, sau đó hắn rời bỏ chiến trường hiện tại để chạy vòng sang
cánh trái, nơi mà gã thiên nhân tướng Tần đang bố trí đội ngũ.
Vừa vặn trên đường lại gặp Cao Mạnh Hưng, thằng nhãi man ngưu này còn đang
hưng phấn giết chóc đến quên trời quên đất, nằm xuống dưới chân hắn đã có
không ít hơn năm mươi người.
Bối Lỗ Đạt chân không dừng bước cao giọng hô to.
Cao Mạnh Hưng không khác gì con trâu đất, chạy hùng hục tới bên cạnh Bối Lỗ
Đạt, sóng vai cùng gã di chuyển sang cánh trái một cách nhanh nhất.
Bối Lỗ Đạt gật gật đầu đáp nhanh.
Lát nữa ngươi dùng toàn lực đột phá vòng phòng ngự của bọn Tần kia giúp ta.
Tốt!!
Hai người một đường thẳng tiến, mặc dù gặp phải sự cản trở từ quân Tần nhưng
đều bị hạ gục với tốc độ chóng mặt.
Tốc độ giết người của Bối Lỗ Đạt và Cao Mạnh Hưng nhanh tới mức một số tướng
lãnh ở trong vọng tước đài cũng phải kinh ngạc muốn nhìn lâu thêm chút.
Thời điểm vòng phòng ngự quân Tần do thiên nhân tướng Tào Quang bày ra đã ở
ngay trước mắt, Bối Lỗ Đạt hướng Cao Mạnh Hưng đánh mắt ra hiệu.
Cao Mạnh Hưng hiểu ý bất ngờ đề thăng tốc độ, một hơi xông thẳng vào đám quân
Tần đang dàn hàng triển khai thế công.
Có địch vượt qua được quân tiên phong, đang hướng về phía mạn trái!!
Đã vượt qua vòng phòng ngự thứ nhất!!
AA... vòng phòng ngự thứ hai...
Cái quái gì đang diễn ra vậy, thằng nhãi này là thứ quái vật gì???
...
Hàng loạt tiếng hô hào vang vọng bờ tường bên trái phía Tây, lớp lớp quân Tần
dàn trải khổ công bị phá hủy chỉ trong khoảnh khắc Cao Mạnh Hưng đánh vào.
Trường đao đi tới đâu là tàn chi cơ thể người bay tứ tung tới đó, huyết nhục
vương vãi đầy đất, thân hình cao to dị thường tung hoành ngang dọc không cách
nào ngăn cản được.
Thật hiển nhiên, một con đường không dễ dàng có được đã mở ra...
Bối Lỗ Đạt làm sao bỏ qua cơ hội khó được này, hắn triển khai bộ pháp tốc độ
thuần túy được Ba Lâm Tử chỉ dạy xuyên thẳng qua con đường phía trước.
Tào Quang vẫn đang chăm chú nhìn chiến trường dần trở nên hỗn loạn thì bất
thình lình sởn hết da gà, trong sâu thẳm linh hồn hắn cảm nhận được có một đôi
mắt đang dán chặt vào mình, hết thảy cử động của mình đều bị đôi mắt đó thu
vào.
Không cần suy nghĩ nhiều, Tào Quang phất tay vừa lui về phía tường thành vừa
quát.
Trận hình quân Tần nhanh chóng biến chuyển, khoảng cách từ Bối Lỗ Đạt tới Tào
Quang bất ngờ kéo dài hơn, con đường vừa hiện ra biến mất không còn nữa.
Bối Lỗ Đạt nhíu mày thầm hừ lạnh, bước chân chuyển hướng, mũi kiếm quay sang
nhắm vào đám quân Tần bị bỏ lại do Cao Mạnh Hưng cầm chân.
Cao Mạnh Hưng cười ha hả trêu chọc, Bối Lỗ Đạt liếc mắt nhìn Tào Quang một cái
thật sâu rồi mới trả lời.
Cao Mạnh Hưng gật đầu sau đó hét lớn, vung đao hăng máu hơn hẳn vừa rồi.
...
Trận chiến ngày thứ nhất kéo dài đến khi chiều tối thì kết thúc, lợi thế mặc
dù nghiêng về quân Tần nhưng thiệt hại lại không hề ít hơn quân Triệu, đây hết
thảy là nhờ có nhóm thiếu niên Long Thành, Oa Lỗi, Cao Mạnh Hưng,... và một
đội khác nữa là đội Luân Hổ.
Biệt đội này đã giúp cho thành Nam chiếm thế thượng phong trong khoảng thời
gian giữa và cuối trận chiến, dân binh cũng vì vậy mà giữ lại được phần lớn.
Tuy nhiên, cả quân Tần lẫn quân Triệu đều biết đây chỉ là khởi động mở màn,
ngày thứ hai mới chân chính bước vào trận chiến khốc liệt thực sự.
Bởi vì quân Vương Kỵ ở đồi Mã Lương đã tới, cổng thành phía Nam là mục tiêu
của họ...
Đồng thời khu rừng phía Bắc cũng xuất hiện một toán quân thần bí, số lượng
không nhiều, chỉ tầm ba trăm người mà thôi, nhưng đội quân đó lại được cầm đầu
bởi Minh, nhân vật chính nhưng vẫn luôn không xuất hiện ở ngày chiến đấu thứ
nhất, và thậm chí là đã biến mất từ ba ngày trước, ngay sau khi giải thích kỹ
càng kế hoạch của mình cho chúng tướng lãnh Triệu quốc.
Không ai hay biết đội quân thần bí kia từ đâu ra, nó hoàn toàn không phải là
một toán quân tách ra từ quân đội Triệu, từ phục trang cho tới ngoại hình,
trông không khác gì một đội quân sơn tộc cả.
Mỗi một người đều mang trên mặt một cái mặt nạ giống nhau như đúc, với hai cái
sừng cong như ác quỷ bên trên và hàm răng nanh sắc bén tựa mãnh thú bên dưới.
Dù không biết đội quân này xuất hiện từ đâu, nhưng có một điều chắc chắn rằng,
khí thế từ họ tỏa ra đủ sức nghiền ép đại quân trên vạn người...