Tổ Đội Đặc Biệt Ra Trận


Người đăng: Libra1010

Kể từ ngày Minh và Liêm Pha gặp nhau cũng đã trôi qua được hai tháng, hôm nay
là trận đánh đầu tiên mà người của Minh ra quân, tham gia trận đầu tiên trong
cuộc đời mình, một bước đi cực kỳ quan trọng trong hành trình tương lai về sau
của họ.

Suốt hai tháng qua, Oa Lỗi và mười ba thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành
luôn phải tập luyện vô cùng hà khắc, so với quân lính tinh nhuệ được huấn
luyện kỹ càng còn vượt xa gấp nhiều lần.

Dù vậy thì tất cả vẫn vượt qua và không ngừng vươn lên phía trước, từ những
tay lính mới gầy gò ốm yếu sau hai tháng liền trở thành các tráng sĩ khỏe
mạnh, lực địch muôn người.

Nổi bật nhất trong số đó hẳn phải kể đến Long Thành, người mà Diệu Đồng từng
đề cập với Minh là sẽ trở thành một tay cung thủ siêu quần.

Long Thành hiện tại vừa mới mười bốn tuổi, trừ bỏ Oa Lỗi thì hắn là người nhỏ
tuổi nhất, không những mức độ bài tập luôn cao hơn người khác mà cả ý chí của
hắn cũng rất kiên cường, bởi vì quá khứ của hắn cũng gặp phải không ít bấp
bênh thê thảm nên đã được rèn luyện từ khi còn nhỏ.

Năng lực của Long Thành cho dù là người nổi danh rằng, nhận được lời khen của
hắn là một việc khó hơn lên trời cũng phải mở miệng tán dương, người này không
ai khác ngoài Minh, trong quá khứ hắn chỉ khen ngợi duy nhất hai người, là
Dương Đoan Hòa và Phương Lập, một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn cả Dương Đoan
Hòa, hiện tại hắn đang đi theo bên cạnh nàng để học hỏi thêm kinh nghiệm trên
chiến trường.

Từ đó có thể thấy Long Thành chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật tầm cỡ trong
tương lai.

Và thành viên kế đến đáng để noi gương là Oa Lỗi, cậu đã chứng tỏ bản thân
bằng việc nỗ lực chịu đựng tất cả bài tập không phù hợp dành cho lứa tuổi của
mình, có nhiều lần Oa Lỗi ngất xỉu giữa chừng vì không chịu nổi, nhưng ngay
sau khi tỉnh lại cậu vẫn tiếp tục đâm đầu vào thử thách còn to lớn hơn trước
kia.

Theo như lời Oa Lỗi nói, bất tỉnh trong lúc luyện tập là một sự sỉ nhục, chính
vì vậy cậu quyết tâm cố gắng hơn nữa để bù lại sự sỉ nhục đó... Và cậu đã vượt
qua một cách ngoạn mục hết lần này đến lần khác.

Không thể không nói, Oa Lỗi là một trong những nguyên nhân khiến mọi người
càng thêm cố gắng, càng thêm bức phá bản thân.

Lại nói trong khoảng thời gian hai tháng, Minh đã giao cho Lôi Đạt một nhiệm
vụ hết sức quan trọng.

Ba năm tiếp theo hắn phải theo dõi một người, người mà sau này sẽ trở thành vị
vua vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Hoa, Doanh Chính... Tần Thủy Hoàng Đế...

Hiện tại Doanh Chính vẫn còn là đứa nhóc sáu tuổi đang sống trong tuổi thơ đầy
máu và tuổi nhục.

...
Trận chiến ngày hôm nay là hệ lụy của việc thua cuộc vào ba tháng trước của
Liêm Pha, Tần lập tức nhân cơ hội đánh sâu vào lãnh thổ Triệu một lần nữa,
tướng cầm quân lần này không phải Trương Đường, người lập đại công lần trước
mà là Lục Đại Tướng Vương Hạt (Vương Hột), kẻ được mệnh danh có sức công phá
mãnh liệt nhất quân đội Tần quốc.

Trong trường hợp chú trọng mở rộng lãnh thổ và tiến sâu vào đất Triệu như thế
này thì không còn nghi ngờ gì nữa, Vương Hạt nhất định là một lựa chọn hoàn
toàn chính xác.

Trước tình thế nguy hiểm, Liêm Pha chủ động đến tìm Minh, tất nhiên một người
như Liêm Pha không thể nào hạ mình cầu người khác được, ông ta chỉ muốn thông
báo về việc xuất quân và yêu cầu trước kia của hắn.


  • Ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Vương Hạt đang mang quân đến Thương thành, một
    tuần nữa sẽ tới nơi, bọn ta đã làm xong việc triệu tập binh lính... Mà ngươi
    có chắc rằng mình chỉ cần một chức vụ bách trưởng? Nếu cần, ta có thể giao cho
    ngươi một chức vụ tướng quân...

Từ giọng nói liền thấy được Liêm Pha nghiêm túc như thế nào, giao chức tướng
quân cho một kẻ mà ngay chính bản thân mình cũng nghi ngờ không yên tâm là một
việc làm thực sự liều lĩnh... Nhưng ngoài chức tướng quân ra, Liêm Pha không
nghĩ ra cấp bậc gì phù hợp với thân phận và sức mạnh của hắn.

Ông còn đang nghĩ trong lòng, nếu không phải vì không tin tưởng được con người
này thì chưa biết chừng ông đã giao luôn vị trí thống soái cho hắn.

Minh gần như không cần suy nghĩ trả lời ngay.


  • Không cần, ta không muốn điều khiển một đội quân không tin tưởng vào chỉ
    huy, nó chỉ làm yếu đi nhuệ khí của binh lính thôi. Ta chỉ cần một trăm người
    là quá đủ, hơn nữa đứng ở vị trí tướng quân ta sẽ không thể cảm nhận được
    không khí của chiến trường trung nguyên một cách rõ nét nhất, ta cần phải có
    thời gian làm quen với nó trước...

Liêm Pha gật đầu không nói gì thêm, bưng tách trà nhấp một ngụm.

Giữa không khí yên ắng, Minh bất ngờ hỏi một câu.


  • Giữa ông và Vương Hạt, người nào mạnh hơn?

Thoáng sửng sốt một chút, Liêm Pha liếc mắt nhàn nhạt đáp.


  • Ta và Vương Hạt từng so tài không ít lần, số lần thắng bại cân bằng giữa cả
    hai đã bị gạt bỏ vì trận đại chiến ba năm trước (kinh đô Triệu bị vây hãm năm
    257 TCN, Vương Hạt là đại soái trong trận chiến đó). Nếu luận về kinh nghiệm
    và mưu kế thì ta có lẽ vượt trội một chút, nhưng bàn về đối chiến thì hắn lại
    trên ta một bậc... Sức mạnh của tên đó không hề thua kém Quái Điểu Tần quốc,
    Vương Kỵ.


  • Vương Kỵ sao?...


Minh híp mắt mỉm cười, không biết đang nghĩ gì.

...
Giữa trưa một ngày nắng lớn cuối năm 254 TCN, Bảy vạn đại quân Triệu khởi hành
từ kinh đô Hàm Đan, mục tiêu hướng tới là Thương, thành trì trọng yếu nằm chắn
trước bức tường tự nhiên của kinh đô Triệu quốc, dãy Thái Hành Sơn.

Vì lý do đó nên Thương trở thành bàn đạp vững chắc để Tần có thể giết tới Hàm
Đan một lần nữa, chỉ cần mất Thương thì các thành trì xung quanh sẽ bị cô lập
hoàn toàn, mất đi đường liên lạc kết nối quan trọng, việc chiếm toàn bộ thành
trì còn lại sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, và hậu quả là Triệu mất đi một
phần ba lãnh thổ, dẫn đến trong vòng mấy chục năm sau, Triệu cũng đừng hòng
gượng dậy nổi.

Việc Tần có thể đánh tới Thương một phần là do nhiệm vụ đoạt về sáu thành trì
của Liêm Pha vào ba tháng trước bị thất bại, cho tới bây giờ vẫn còn không ít
lãnh thổ Triệu nằm trong tay Tần, đây là một minh chứng cho thấy sức mạnh
khủng bố của quân đội Tần quốc.

Trước khi hành quân, Liêm Pha thực hiện một màn đốc thúc sĩ khí, việc quan
trọng mà bất kỳ đại tướng quân nào cũng phải làm được.


  • Hỡi binh lính Triệu quốc hùng mạnh, đã đến lúc chúng ta cho bọn cẩu tần
    thấy niềm kiêu hãnh của chúng ta, hãy đập tan bọn chúng và lấy lại những gì đã
    mất!!


  • Oooh...AAAA!!!


Tiếng gào vang vọng chín tầng trời, cả kinh đô Hàm Đan như đang rung chuyển dữ
dội trước sĩ khí đáng sợ của bảy vạn binh lính.

Một nhóm nhỏ gồm trăm người đứng ở gần phía trung tâm đại quân...

Oa Lỗi cùng mười ba thiếu niên khiến binh lính xung quanh kinh ngạc không hề
nhẹ, bọn họ không hiểu người tuyển quân mắt có mờ hay không, lại mang cả con
nít và mấy đứa nhóc ra chiến trận thế này.

Tuy nhiên bắt mắt nhất không phải đám con nít đó, mà là sáu kỵ binh cường
tráng thái quá ở giữa đám nhóc, đặc biệt là con ngựa đỏ rực to đùng cùng người
đang cưỡi nó, từ trên xuống dưới toàn một màu đỏ, tóc đỏ, mắt đỏ, áo choàng da
hổ cũng vằn đỏ, đến thanh đao khổng lồ giắt bên hông ngựa cũng đỏ tía nốt...

Gã kỵ binh đứng ở đó lại khiến người khác có cảm giác giống như một ngọn lửa
bốc cháy, có thể thiêu rụi bất cứ thứ gì ở gần.

Xung quanh sáu kỵ binh kia không một binh sĩ nào ngoài mười mấy tên nhóc dám
đứng gần, ngay cả người trong bách đội cũng hận mình không thể rời đội ngay
tức khắc, thứ áp lực kinh khủng tỏa ra từ người bọn họ cứ đè ép tâm thần như
vậy thì làm sao mà chiến đấu được cơ chứ.


Xuyên Qua Chiến Quốc Làm Vương Tử - Chương #28