Rời Đi


Người đăng: Libra1010

Bởi vì Liêm Pha bỏ chạy nên Khương Yến, Huyền Phong cũng không nán lại quá
lâu, trong lòng hai người không sao hiểu nổi chủ tử của mình lại thua ngay khi
trận chiến vừa mới bắt đầu, đây là điều chưa từng xảy ra trong quá khứ...

"Rốt cuộc là ngài ấy đụng phải đối thủ như thế nào chứ? Là Vương Kỵ hay là
Liêu?... Không thể nào, dù có là hai người họ cũng không thể đánh bại Liêm Pha
đại nhân dễ dàng vậy được, có cái gì đó không đúng ở đây..."

Ôm theo mối nghi hoặc, Khương Yến ra lệnh toàn quân rút lui, vào tình thế này
thì chỉ có thể xông vào rừng, hy vọng địa hình hỗ trợ được phần nào... Bằng
không sẽ bị truy sát dẫn đến thiệt hại quân lực nghiêm trọng.

Quân Triệu như bầy kiến vỡ tổ, nhao nhao chạy vào rừng, Tần được thế nhất
quyết truy đuổi, tiêu diệt được vô số binh lính Triệu.

Nếu là đại soái bình thường thì cũng chưa đến mức chạy cong đuôi quên trời
quên đất như vậy, chỉ trách tầm ảnh hưởng của Liêm Pha quá lớn, người anh hùng
của Triệu quốc này một khi thất bại sẽ kéo theo hệ lụy vượt xa tưởng tượng.

Tình hình hiện tại vẫn còn nằm trong sự kiểm soát là bởi vì có Khương Yến, hắn
chỉ huy một đạo quân tinh nhuệ đảm nhiệm bọc hậu, trợ giúp rất nhiều cho việc
rút lui của đại quân, giảm thiểu tối đa lượng thương vong không cần thiết.

Khương Yến vừa di chuyển vừa bắn ra những mũi tên báo hiệu hướng đi cho đại
quân, hiển nhiên mũi tên của hắn trước khi rời cung đều là mũi tên lửa, trong
đêm tối nó không khác gì một cái pháo sáng, phao cứu mạng cho các binh lính
đang rút lui.


  • Chia thành hai cánh, một lên trước mở đường, chỉ cần gặp quân địch lập tức
    chỉ huy binh lính tiêu diệt ngay lập tức. Cánh còn lại theo ta...

Đội kỵ binh tinh nhuệ dưới trướng của Khương Yên y lệnh chia làm hai nhánh
quân, mỗi nhánh hai ngàn kỵ binh phân ra hành động.

Trong đêm tối, trận chiến trở nên hỗn loạn không cách nào nắm bắt cụ thể được.

Trở lại bên phía quân Tần, sau khi nghe tin Liêm Pha bị Minh đánh bại phải bỏ
chạy, Trương Đường đè ép kinh hãi trong lòng, ra lệnh toàn quân tiến công tổng
lực, kỵ binh đảm nhiệm truy sát, còn bộ binh thì ở lại ra sức triệt hạ nốt số
quânTriệu đang cố gắng đoạn hậu.

Ngay lúc này, niềm tin của Trương Đường đối với Minh đã đề thăng lên một cấp
độ hoàn toàn mới, ông ta thậm chí còn giao một nhánh sáu ngàn quân của mình
cho Khắc Khắc Cổ chỉ huy, phân chia phương hướng đuổi theo Khương Yến.

Lôi Đạt cũng được phân sáu ngàn quân đi đón Minh, vì khi nãy chỉ có một mình
hắn xông vào sâu trong doanh trại địch.

Mỗi một người trong sáu ngàn kỵ binh theo sau Lôi Đạt đều kích động không sao
nói hết, cảnh tượng một người một chiến mã trảm sát mấy trăm địch nhân, một
đường lướt qua biển kẻ địch giống như chốn không người đã khắc sâu vào trong
tâm trí họ.

Họ đã từng chứng kiến qua không ít một tướng quân làm đầu tàu dẫn theo ngàn
vạn đại quân đột phá phòng tuyến quân địch, nhưng lại là lần đầu tiên trông
thấy chỉ với sức một người mà vẫn có thể làm được điều đó, hơn nữa cái loại
tốc độ khủng khiếp kia tuyệt đối không vì địch nhân đông đúc trước mắt mà giảm
đi.

Cả người lẫn ngựa như một ngọn lửa thiêu đốt ra một con đường thông tới điểm
mục tiêu.

Tất cả thầm than tại sao tới bây giờ họ mới biết tới sự tồn tại của bậc kỳ tài
như thế này? May thay hôm nay chân diện sở mục, không uổng một kiếp chinh
chiến sa trường...

Khi toán quân tới nơi thì trông thấy Minh đang cưỡi trên lưng ngựa, đứng một
thân một mình cùng chiến mã trên ngọn đồi cao, bên hông ngựa giắt thanh đao
vẫn còn đang rỉ máu xuống.

Hắn khoanh tay trước ngực ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, không sao
không trăng, cũng không ai biết hắn suy nghĩ gì.

Tư thế oai hùng tỏa ra khí chất bá vương có một không hai, khoảnh khắc nhìn
thấy hắn, trong mắt mỗi người tràn ngập sùng bái và hướng tới. Duy mỗi Lôi Đạt
là đã quá quen với việc này, nên không tỏ vẻ gì quá lố.

Lôi Đạt ra lệnh đoàn quân ở yên phía sau, còn mình thì thúc ngựa tới gần sau
lưng Minh.


  • Đại nhân, Triệu tan vỡ rồi ạ!

Minh gật đầu trầm ngâm một lúc rồi nói.


  • Qua đêm nay, Triệu sẽ không thể tái chiến được nữa, ít nhất sẽ có hơn hai
    vạn lính Triệu nằm xuống trên vùng bình nguyên này.

"Hai vạn?..." Những tên đội trưởng thiên nhân tướng phía sau nghe ngóng được
con số phun ra từ miệng Minh, tất cả đều há hốc miệng, hiện tại là ban đêm, dễ
tập kích nhưng cũng dễ bỏ trốn a, làm sao có thể chém được hai vạn quân của
chúng?

Có điều dự đoán của Minh lại hoàn toàn chính xác, quân Triệu không cách nào
nghĩ tới, lúc chạy sâu vào trong rừng họ liên tiếp đụng phải các đợt mai phục
từ quân đội Tần quốc.

Những nhánh quân này mặc dù chỉ vào khoảng hai ba ngàn, nhưng lại do Mông Vũ,
Tha Cát Lạp, Diệu Đồng và Ba Lâm Vũ thống lãnh, những mãnh tướng có sức công
phá cho dù có đặt lên toàn Trung Hoa cũng đứng vào top, thiệt hại phải nói là
nhiều không sao đếm được.

Liêm Pha mang theo Luân Hổ trọng thương hôn mê phải chật vật chống đỡ cuộc tấn
công ác liệt đến từ Tha Cát Lạp và Mông Vũ. Vừa vặn có quân Giới Tử Phường đến
kịp thời mới thoát một kiếp.

Bấy giờ ông mới biết, mình vẫn chưa đánh giá đủ cao về Minh, tài trí của hắn
vượt xa những gì ông tưởng tượng.

Gặp phải một thiếu niên xuất chúng cỡ đó Liêm Pha không biết nên vui hay nên
buồn, quả thật ông là một kẻ sống vì chiến tranh, ông sẽ rất vui nếu tìm được
một đối thủ xứng tầm. Nhưng nếu xuất hiện một kẻ mà tương lai đủ sức xoay
chuyển thế cục của toàn Trung Hoa thì cần phải xem lại, nhất là khi kẻ đó
không thuộc quyền sở hữu quân sự của đất nước ông đang sinh sống.


  • Đuổi theo!! Giết lũ Triệu tặc khốn kiếp đó, giết được bao nhiêu hay bấy
    nhiêu, cứ việc giết thoải mái cho ta!!


  • Đuổi theo!! Liêm Pha ở ngay kia, lấy đầu hắn...


Thanh âm hò hét vang vọng tới tận chân trời.

...
Đến khi trời sáng, trong khu rừng khắp nơi toàn là thi thể, máu đổ xuống đã
chảy thành một con suối nhỏ.

Đội trưởng bách nhân đội cùng thiên nhân tướng Triệu quốc chết trong cuộc truy
sát lên tới hàng trăm người, con số lớn tới mức có thể lay động căn cơ cả một
đạo quân khổng lồ trong thời gian dài.

Tướng lãnh chủ chốt, Tứ Thiên Vương Luân Hổ và Tứ Thiên Vương Khương Yến đều
bị trọng thương cần phải tịnh dưỡng không ít ngày tháng.

Lại nói Khương Yến vào buổi tối hôm qua đảm nhiệm đoạn hậu bị Khắc Khắc Cổ bắt
kịp, hai người đều là thiện xạ siêu quần.

Khắc Khắc Cổ lấy lợi thế bất ngờ nên ghim được ba mũi tên lên người Khương
Yến, may mà hắn kịp né tránh bộ vị trọng yếu mới giữ được tánh mạng, đồng thời
đáp trả lại Khắc Khắc Cổ một mũi tên ngay chân.

Tài nghệ này làm cho gã thầm coi trọng tướng lãnh trung nguyên thêm mấy phần.

Tuy nhiên để bảo vệ Khương Yến chạy thoát, đội thân vệ của hắn bị tiêu diệt
không còn một mống, gây nên đả kích cực lớn cho Khương Yến.

Tam Đại Thiên Liêm Pha quay trở về kinh đô Hàm Đan với bộ dạng thê thảm, kế
hoạch chiếm lại sáu thành trì trọng yếu ở vùng Tây Bắc giáp ranh với Tần bị
thất bại hoàn toàn.

Nếu không phải vì ông ta đã chiếm lại được hai tòa thành từ trước thì có lẽ đã
bị trách phạt nặng nề, trong một đêm tổn thất hơn hai vạn quân, con số này
không nhỏ tí nào.

Bên phía quân Tần, nhờ có mưu kế gậy ông đập lưng ông của Minh, quân lực của
họ mất đi còn chưa tới hai ngàn, hai ngàn đổi hai vạn, chênh nhau mười lần...
nói ra đủ hù chết người.

Trương Đường vui vẻ mở một cuộc chiêu đãi ba quân, mọi người thỏa thích uống
rượu vui đùa cùng nhau.

Đại bản doanh, các tướng lãnh cũng không ngoại lệ.


  • Nào, uống!! Ăn mừng cho chiến thắng ngày hôm nay...


  • Hảo!! Chưa bao giờ ta cảm thấy vui và hưng phấn như ngày hôm nay, đến...
    chúng ta không say không về...


  • Tốt!!!


Cạch!!

Sau khi chạm chén với nhau, tất cả cùng ngửa cổ uống cạn rượu trong chén mình.

Uống xong rượu, Trương Đường bỗng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, ông nhíu mày
ngẫm nghĩ, đưa mắt nhìn lướt qua từng người có mặt ở đây.

Trong lòng nhảy mạnh một cái, Trương Đường vội lớn tiếng hỏi.


  • Sáu người Minh Vương không có ở đây? Lâm Quốc, ngươi là người phụ trách
    giám sát bọn họ, người đâu rồi?

Bị câu hỏi làm cho ngẩn ra, Lâm Quốc vội đáp.


  • Sao ngài lại hỏi vậy? Vừa rồi Minh Vương đại nhân có nói với thuộc hạ rằng
    là ngài giao cho họ nhiệm vụ gì đó, nên đã rời khỏi đại bản doanh rồi... Không
    lẽ.


  • Ngu xuẩn!!!


Trương Đường đứng bật dậy ném mạnh cái chén xuống đất, âm thanh vỡ toang khiến
mọi người giật nảy mình ngừng vui đùa lại.

Khuôn mặt Trương Đường đỏ bừng lên vì tức giận há miệng quát.


  • Đầu ngươi có bị làm sao không vậy? Ngươi nghĩ với thực lực của họ sẽ chịu
    nghe lệnh của ta sao? Khốn kiếp thật...


  • Bỏ đi, ông không cần làm quá lên như vậy, lấy thực lực biến thái của bọn
    hắn, ông nghĩ liệu có giữ lại được không?


Mông Vũ lạnh nhạt xen ngang một câu làm Trương Đường dần bình tĩnh lại, đúng
vậy, ngay từ đầu đám người Minh Vương kia chỉ chú ý tới trận chiến, dù bây giờ
có giữ họ lại phục vụ cho Tần quốc chưa chắc họ đã chịu, chưa biết chừng còn
gây khó chịu cho cả hai bên.

Thở dài chán chường, Trương Đường chậm rãi ngồi xuống.


  • Thật đáng tiếc, nếu một kẻ mạnh như Minh Vương gia nhập quân đội Tần quốc,
    chắc chắn binh lực quốc gia sẽ phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Đối với câu cảm thán trên, chúng tướng lãnh đều gật đầu tiếc nuối, chỉ riêng
Mông Vũ vẫn điềm nhiên uống rượu, trong mắt đôi khi xẹt qua tia sáng mờ nhạt.

"Ngươi còn chưa đủ tư cách biết danh tính của ta..." Câu mà Tha Cát Lạp nói
lúc trước vẫn vang vọng trong đầu Mông Vũ.

Khóe miệng hắn nhếch lên độ cong khó thấy.


  • Thật vậy sao...Lần sau gặp lại, tự ngươi sẽ phải ói ra cái tên của mình, đồ
    khốn...


Xuyên Qua Chiến Quốc Làm Vương Tử - Chương #22