Viếng Thăm


Người đăng: Libra1010

Ban đêm, trong doanh trại quân Tần.


  • Hôm nay chúng ta giữ được thế cân bằng với Triệu quân hoàn toàn là nhờ tả
    quân của phe ta, nhưng ngày mai sẽ không nói trước được điều gì, bởi vì đối
    thủ của chúng ta là Liêm Pha, một trong Tam Đại Thiên Triệu quốc, sức mạnh của
    ông ta tuyệt đối không chỉ có như vậy. Không hiểu tại sao, trong lòng ta lại
    có dự cảm chẳng lành... vì vậy, trận chiến ngày mai nhất định phải chú trọng
    an toàn là chính...


  • Trương Đường tướng quân, có phải là ông già rồi nên nhát gan hay không? Đối
    phương dù có là Tam Đại Thiên hay tứ đại họa gì gì đó thì cũng sẽ bị quân Tần
    đập tan mà thôi...Hừ nếu như ông sợ thì hãy giao chức đại soái cho ta, đảm bảo
    quân đội Triệu quốc sẽ như chó nhà có tang trong vài ngày tới.


Mông Vũ thần thái lạnh lùng không hề coi Liêm Pha trong lời nói của Trương
Đường vào đâu, lấy bổn tính của hắn thì cho dù là Lục Đại Tướng của Tần hắn
còn không sợ, nói gì là tướng quân nước khác.

Nghe Trương Đường bị chế nhạo, các tướng lãnh dưới trướng ông như chó bị giẫm
phải đuôi, gân cổ lên quát tháo Mông Vũ.


  • Ngươi nói cái gì vậy Mông Vũ? Trương Đường đại nhân là người có kinh nghiệm
    chiến đấu cùng Liêm Pha mấy chục năm nay, ngươi chỉ là một tên lính mới vừa
    lên chức tướng quân chưa lâu, lấy tư cách gì để chất vấn ngài chứ?


  • Tên khốn kiếp nhà ngươi, mau xin lỗi Trương Đường đại nhân, đừng tưởng vừa
    lập được chút ít công lao là lên mặt, ngươi còn chưa là gì đâu...


Bành!!

Trương Đường đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, những quân cờ trên bản đồ chiến
đấu giả định văng tứ tung khắp nơi.


  • Đủ rồi! Đây không phải thời điểm để các ngươi cãi nhau như mấy mụ đàn
    bà,... Mông Vũ, kiêu ngạo tự tin là rất tốt, nhưng nếu quá đà thì sẽ là tự phụ
    đấy, kinh nghiệm của ngươi không đủ để nhận ra mức độ đáng sợ của một đại
    tướng quân thực thụ... Chỉ khi nào ngươi hiểu được điều đó thì ngươi mới có
    thể tiến lên cấp bậc tiếp theo. Vậy nên trước đó tốt nhất là ngươi nên nghe
    theo lệnh của ta...

Trường Đường vừa nói vừa nhàn nhạt liếc nhìn Mông Vũ, ánh mắt nghiêm khắc uy
quyền của ông khiến hắn không nói được thêm lời nào, chỉ hừ lạnh quay mặt sang
chỗ khác.

Trương Đường dời mắt khỏi Mông Vũ nói tiếp.


  • Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục trận chiến với tâm điểm là cánh trái, nghe có
    chút chủ quan nhưng ở đây không ai có sức tiến công mạnh bằng Mông Vũ. Qua
    ngày mai ta sẽ cho một đội kỵ binh dự bị ở cánh trái, nếu Triệu tiếp tục sử
    dụng chiến thuật như ngày hôm nay thì bọn chúng sẽ rơi vào tập kích không lối
    thoát.


  • Tốt lắm bây giờ chúng ta sẽ...


Đang nói giữa chừng thì Trương Đường bất thình lình dừng lại, đầu quay ngoắt
về phía sau, bên kia Mông Vũ cũng có hành động tương tự.


  • Áp lực này là gì? Có ai đó đang tới đây sao?

Câu nói vừa ra khỏi miệng Trương Đường thì tiếng la hét thất thanh từ bên
ngoài truyền vào.


  • AAA!! Có địch tập kích!!! Có địch tập kích!!!


  • Mau tập hợp đội hình phòng ngự!!


  • Gưaaaa... Mấy tên quái nào thế này??


Đám tướng lãnh trong trướng bồng thoáng giật mình, Trương Đương và Mông Vũ là
hai người đầu tiên lao ra, những gã còn lại thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.

Đứng trên mô đất cao nhìn xuống, cảnh tượng quái dị đập vào mắt bọn họ.

Cách họ khoảng năm trăm mét, một nhóm khoảng sáu người đang chậm rãi tiếp cận,
sau lưng sáu người đó là vô số binh lính nằm la liệt, tiếng rên rỉ đau đớn
vang lên khắp nơi.

Kỳ lạ ở chỗ là đám binh lính tổ chức phòng ngự lại không dám chủ động tiếp cận
tấn công sáu người bọn họ mà chỉ xếp đội hình chờ họ tiến tới.

Áp lực khủng khiếp phát ra từ sáu người đó đã chấn nhiếp hoàn toàn binh lính
Tần quốc, chưa kể sự xuất hiện của họ khiến quân Tần quá bất ngờ, không kịp
phản ứng.

Trương Đường Mông Vũ hai người trợn mắt nhìn thiếu niên đang cưỡi trên con
tuấn mã khổng lồ, từ vị trí đứng trong đội hình sáu người thì có thể xác định
thiếu niên kia chính là nhân vật mấu chốt.

Chưa kể đến thứ uy áp đáng sợ phát ra từ người hắn khiến hai người họ cảm thấy
rùng mình, mồ hôi lạnh bất giác tiết ra mà hai người không hề hay biết.

Đây là lần đầu tiên họ cảm nhận được khí thế quái đản mà mạnh mẽ như vậy.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thiếu niên liếc mắt nhìn Mông Vũ, ngay lập tức,
theo bản năng Mông Vũ với tay định tóm lấy đại chùy của mình, nhưng lại bỗng
phát hiện hắn không có mang theo bên mình...

"Tên kia là thứ quái gì vậy..." Mông Vũ thực sự không dám tin chỉ với một ánh
mắt đã khiến hắn rơi vào trạng thái đề phòng trong vô thức, đây là một loại
phản ứng của người chinh chiến sa trường khi gặp nguy hiểm cận kề.

Loại ánh mắt gì có thể khiến một mãnh tướng như Mông Vũ hắn cảm nhận được nguy
hiểm? Dù là trong khoảnh khắc nhưng cũng đủ chứng minh, thiếu niên kia tuyệt
đối là một con quái vật có thực lực khủng bố.


  • Trương Đường tướng quân, xem ra chúng ta gặp phải một người không đơn
    giản... Ta nghĩ ông nên ra lệnh điều chỉnh lại sĩ khí binh lính, bằng không
    đại bản doanh này sẽ bị tiêu diệt trước khi chúng ta kịp nhận ra.

Trương Đường là một đại tướng quân hợp cách, làm sao không nhận ra sự quái dị
ở trên người thiếu niên kia chứ.

Có điều không đợi ông làm ra hành động gì thì thiếu niên bên dưới đã mở miệng
nói trước.


  • Trong các ngươi, ai là đại soái quân Tần?

Giọng điệu hời hợt như thể không đặt đại soái quân Tần vào mắt, đám binh lính
và chỉ huy bao vây xung quanh thầm tức giận nhưng lại phát giác ra một điều
khiến chúng triệt để hoảng sợ.

Cổ họng của tất cả mọi người bị một cái gì đó chèn vào, không cách nào phát âm
ra khỏi cửa miệng được, loại khí thế như thiên binh vạn mã xông tới trước mặt
khiến bọn họ ngừng hẳn hô hấp, nếu đây là trên chiến trường và thiếu niên đó
là địch nhân thì rất có thể những người có mặt ở đây đều bị giết sạch rồi.

Nhận ra được áp lực tâm lý đè nặng lên binh lính của mình, Trương Đường lập
tức hét lớn vực dậy sĩ khí quân binh.


  • Ta là Trương Đường, chủ soái của quân Tần, không biết các hạ là người
    phương nào?

Lời nói của Trương Đường quả nhiên có hiệu quả, sĩ khí binh lính vừa bị đánh
tan lập tức hồi phục hơn phân nửa, dù chưa hết sợ hãi thì cũng đã có dũng khí
đối mặt với người kia rồi.

Mấy gã to con đứng bảo hộ xung quanh thiếu niên khẽ kinh ngạc.


  • Mấy tên này lại có thể hồi phục nhanh vậy sao? Vậy ra đây chính là đại
    tướng quân của trung nguyên Tần quốc... Thú vị...thú vị thật...

Một tên khác có ánh mắt sắc bén hơn tên vừa nói lắc đầu phản bác.


  • Không hoàn toàn là do đại tướng quân của chúng, một phần còn nằm ở Minh
    Vương đại nhân...


  • Á! Diệu Đông, ngươi dám...


Diệu Đông liếc mắt không thèm để ý đến Khắc Khắc Cổ, từ tốn nói.


  • Thừa lời, trong thiên hạ này ngươi nghĩ người nào có đủ tư cách để đánh giá
    Minh Vương đại nhân? Điều ta muốn nói ở đây là danh tiếng, đại nhân chỉ vừa
    mới xuất hiện ở trung nguyên nên tên tuổi của ngài ấy không người nào biết
    đến, nếu như đây là một bộ tộc vùng núi thì cho dù có là đại tướng quân cũng
    không thể giúp binh lính của hắn đứng vững trước mặt ngài,... Hiện tại ngài ấy
    chỉ xuất hiện với một sức mạnh vô song, chấn nhiếp những kẻ khác bằng sức mạnh
    hủy diệt đó, những chiến công trước kia vì không được lan truyền tới trung
    nguyên, nên chúng hoàn toàn không thể hóa thành một nguồn uy thế bổ trợ cho
    sức mạnh của ngài, đây là nguyên nhân dẫn đến đám kiến hôi này vẫn còn có thể
    lăng xăng múa may trước mặt chúng ta.

Bốn người còn lại lập tức sáng mắt, cuối cùng họ cũng hiểu, hóa ra không phải
chủ tử của họ không đủ mạnh mà là do sự đáng sợ của ngài vẫn chưa được lan tỏa
ở trung nguyên. Bất quá họ tin chắc rằng, sẽ không bao lâu nữa, hai chữ Minh
Vương sẽ là nỗi ám ảnh trên toàn cõi Trung Hoa.

Trong khi năm người nhỏ giọng trao đổi thì Minh đang đánh giá từng viên tướng
ở bản doanh Tần.

"Trương Đường? Là lão già đó sao... Người kế bên lão...bộ dạng này có phải
là?.."

Trầm ngâm giây lát, Minh gật đầu chậm rãi nói.


  • Không cần gấp, ta không phải người của quân Triệu...

Nghe câu trả lời, ngoại trừ những tướng lĩnh phía sau há miệng ngạc nhiên thì
Trương Đường không có vẻ gì là bất ngờ cả.

Ông chắp tay đáp lại.


  • Ta tin tưởng lời các hạ nói, vậy đã không phải là quân Triệu, thì các hạ
    đến đây là có mục đích gì?

Khóe miệng của Minh cong lên nụ cười khó có thể phát giác.


  • Ta đến để giúp các ngươi đánh bại quân Triệu...


  • Cái...


  • Ngươi có biết mình đang nói gì không hả? Ngươi tưởng bọn ta cần ngươi để
    chống lại Triệu sao? Ngươi nghĩ mình là ai chứ?


Đám tướng lãnh đi theo Trương Đường không nhịn nổi mở miệng mắng to, đùa cái
gì vậy, chỉ với sáu người có chút thực lực cũng to mồm đòi giúp đỡ?

Tha Cát Lạp nghe chủ tử mà mình tôn kính bị lăng mạ, ngài nhịn nhưng hắn không
thể nhịn.

Khí thế cuồng bạo, mãnh liệt lập tức bạo phát.


  • Con chó ngu ngốc, ta sẽ đập nát đầu ngươi tại đây!!!

Thân hình to lớn của Tha Cát Lạp không hề gây cản trở tốc độ của hắn, sau khi
húc bay đám binh lính chắn đường, Tha Cát lạp như con trâu điên hùng hổ lao về
phía mô đất nhô cao, nơi mà đám tướng lãnh Trương Đường đang đứng.

Không ai nghĩ tới, tên này nói đánh liền đánh, trận hình vừa tạo lập chả khác
gì tờ giấy, vừa bị hắn đụng vào liền bị xé toang thành từng mảnh.


  • Cút!! Ai dám ngăn trở, ta giết kẻ đó!!!

Tiếng gào rống của Tha Cát Lạp còn khủng bố hơn cả Mông Vũ lúc chiều kích
thích sĩ khí ba quân, những tên lính có ý định xông lên cản trở bị tiếng gào
dọa sợ, có không ít ngã nhào ra đất.

Tha Cát Lạp rong ruổi qua không biết bao nhiêu chiến trường lớn nhỏ, sự man rợ
hung tàn của hắn vang dội trên khắp vùng sơn nguyên, khí thế một khi bùng nổ
tuyệt đối không thua kém một đại tướng quân chân chính.


Xuyên Qua Chiến Quốc Làm Vương Tử - Chương #19