Lý Tưởng


Người đăng: Libra1010

Bình nguyên Tăng, một bình nguyên rộng lớn nằm ngay giữa các ngọn sơn lĩnh cao
chọc trời, nơi thường xuyên diễn ra các trận chiến của những bộ tộc miền núi
phía Tây Trung Hoa, tiếp giáp với Tần quốc.

Tất cả các trận chiến diễn ra ở đây đều quyết định số mệnh của một bộ tộc tham
gia, nếu ngươi thua vậy thì sau này chỉ có thể phục tùng cho kẻ chiến thắng,
nếu chống cự sẽ mang đến họa diệt tộc.

Đương nhiên không phải bộ tộc nào cũng sẽ đến bình nguyên Tăng để phân định
thắng thua, có không ít tộc lựa chọn dựa vào địa hình và ưu thế sân nhà để
phòng thủ hoặc tiến công nếu muốn, mà như vậy sẽ kéo dài trận chiến lâu hơn
khi diễn ra ở bình nguyên Tăng gấp nhiều lần.

Nói tiếp chuyện chính, ngay lúc này đây, bình nguyên Tăng đang diễn ra một
trận chiến cực kỳ ác liệt.

Tại trung tâm vòng chiến.


  • Vậy ra ngươi chính là Minh Vương... Quả đúng như lời đồn, ngươi rất trẻ
    tuổi, trước kia ta đã từng khinh thường Mục Khổ và Thiên Lý Vương rằng không
    đánh lại một đứa con nít, bây giờ đứng trước mặt ngươi ta thừa nhận mình đã
    sai lầm rồi.

Người nói là một đại hán mặt mũi cương liệt, vóc dáng của hắn to lớn tới mức
khiến người ta có cảm giác chiến mã dưới thân hắn nhỏ bé đáng thương.

Bất quá người sơn tộc quanh đây ai ai cũng biết, chỉ cần nhìn hình thể Lan
Phong Thù thì sẽ đoán ra được sức mạnh của hắn to lớn chừng nào.

Còn người đứng trước mặt Lan Phong Thù là một thiếu niên tầm mười bốn mười lăm
tuổi, trừ bỏ gương mặt còn hơi non nớt thì hắn sở hữu một thân hình dũng mãnh,
ngay cả thanh niên trai tráng có huấn luyện bài bản cũng xa xa không bì kịp.

Toàn thân trên để trần, lộ ra những thớ cơ bắp chắc nịch, từng vết sẹo dữ tợn
bắt mắt, sau lưng quấn một cái phi phong làm bằng da hổ.

Mái tóc đỏ rực tung bay, đôi mắt sâu thẳm xích hồng sắc, hắn cầm trên tay
thanh long đao khổng lồ đỏ tía, cưỡi trên lưng thần mã danh tiếng vang dội
nhất thảo nguyên.

Nhìn tổng thể không khác gì ngọn lửa đang bốc cháy giữa chiến trường hỗn loạn,
dù có ở bất cứ vị trí nào, bất cứ nơi đâu thì hắn vẫn cứ hấp dẫn sự chú ý của
người khác mà không cần phải làm gì cả.

Có thể nói, hắn đứng ở chỗ nào thì nơi đó sẽ trở thành trung tâm của chiến
trận, hiện tại cũng vậy, từ khi bắt đầu cuộc chiến hắn chỉ đứng im tại chỗ ban
phát mệnh lệnh, điều động toàn bộ quân binh gia nhập chiến trường, bản thân
mình chỉ giữ lại vẻn vẹn năm trăm quân tinh nhuệ. Với chiến thuật bỏ qua bản
doanh của chính mình, hắn đã thành công dẫn dụ thống lãnh và các tướng thân vệ
bên phe địch xuất đầu lộ diện chạm trán với hắn.

Không ai khác, hắn chính là Minh, nhân vật chính của chúng ta, hai năm qua đi
hắn đã thay đổi rất nhiều, không còn thấy bộ dạng điên cuồng hiếu sát như
trước kia nữa, quanh người hắn bây giờ tỏa ra khí thế trầm tĩnh nhưng lại nặng
tựa thái sơn, uy áp còn khủng bố hơn năm xưa gấp nhiều lần, nó không khiến
chiến mã của địch hoảng sợ không dám tiến tới gần, nhưng lại làm cho kẻ địch
có cảm tưởng như đang đối đầu với hàng vạn đại quân.

Lan Phong Thù mặt mũi âm trầm, không nghĩ tới kẻ địch của hắn lần này lại đáng
sợ đến như vậy, hãy nhìn chiến trường sau lưng mà xem, không chỉ mất đi đại
bản doanh trong vòng chưa tới nửa ngày, mất đi bốn tướng lãnh dưới trướng, mà
còn bắt buộc hắn phải dùng tới kế sách liều lĩnh đột phá phòng tuyến, đánh
thẳng vào bản doanh phe địch nơi thống lãnh của chúng đang ẩn nấp.

Tuy nhiên Lan Phong Thù càng bất ngờ hơn khi hắn đột phá phòng tuyến kẻ địch
lại không tốn chút sức lực nào, cứ như thể chúng mở đường cho hắn đi vậy.

Nếu không phải kẻ địch bị ngu thì bọn chúng hẳn là rất tự tin với đại soái của
mình.

Đáng tiếc thời gian không cho Lan Phong Thù kịp suy nghĩ nhiều, tên đã lên dây
không thể thu hồi lại.

Giơ cự chùy đập nát đầu hai tên sơn tộc đang lao tới, Lan Phong Thù thúc ngựa
nhắm thẳng về phía Minh, miệng gào lớn.


  • Minh Vương!!!

Xoạt!!...

Âm thanh lưỡi đao cắt qua da thịt vô cùng ngọt ngào đáp lời Lan phong Thù,
tích tắc sau cột máu tươi cuồng phun lên trời, đầu ngựa và nửa thân trên khổng
lồ của Lan Phong Thù rơi xuống đất.


  • Ngươi to mồm quá!

Minh lạnh lùng phun ra một câu sau đó phất tay ra hiệu những chiến binh tinh
nhuệ sau lưng lao lên tiêu diệt nốt mấy tên tướng lĩnh còn lại.

Đám này chống đỡ rất kịch liệt, chém rụng và làm bị thương quân tinh nhuệ của
Minh không ít nhưng cuối cùng vẫn bị chém chết.

Minh không muốn tự mình ra tay là có hai lý do, thứ nhất nó quá nhàm chán, thứ
hai hắn muốn tôi luyện cho đạo quân thân binh của mình, không cần quá nhiều,
chỉ cần một nghìn quân là đủ, nếu một nghìn quân đó đủ sức gây uy hiếp cho một
vạn quân kẻ thù thì hắn đã thành công.

Với lại dưới sự chỉ huy của Minh, một nghìn quân cũng làm nên rất nhiều việc
không tưởng, hai năm qua hắn không chỉ dựa vào sức mạnh bản thân để đánh ra
một con đường hoàn toàn mới, kèm theo đó là việc sử dụng đầu óc, tự nghĩ ra vô
số chiến thuật áp dụng cho các trận chiến mà mình tham gia.

Giống như vừa rồi, chỉ quan tâm tới việc triệt hạ bản doanh của địch mà bỏ qua
phòng thủ bản doanh của mình, nếu như theo binh pháp thì nó không khác gì một
hành động cực kỳ ngu xuẩn, sẽ ra sao nếu kẻ địch biết điều đó và tập kích
ngược lại, cho dù chúng có mất bản doanh đi chăng nữa thì kẻ thua cuộc trước
nhất sẽ là ngươi.

Nhưng đối với Minh thì loại chiến thuật như vậy mới là chiến thuật đỉnh cao,
bởi vì hắn thực sự quá mạnh, bản thân hắn lúc mười hai tuổi ở giữa ba vạn đại
quân mà vẫn chém giết hơn vạn tên địch, có thể hiểu mức độ đáng sợ của hắn đã
không thể hình dung bằng suy nghĩ và lời nói được nữa rồi.

Hắn có thể thua trong một trận chiến, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết
ngay cả khi hắn thua cuộc, đây là tự tin của Minh, niềm tự tin vào chính bản
thân hắn.

Và cũng chỉ có hắn mới áp dụng được loại chiến thuật biến thái kia.


  • Thiên... ngươi hãy nhìn quang cảnh nơi đây, đù đã không ít lần hai ta chứng
    kiến những thứ tương tự, nhưng ta chưa bao giờ nhàm chán nó cả. Ngươi cũng vậy
    phải không.

Nghe hiểu những gì Minh nói, Thiên và cũng là Thiên Long Thần Mã gật đầu, cặp
mắt toát lên vẻ hưng phấn, nó thích nhìn các tràng cảnh đầu rơi máu chảy, thấy
chất thành đống như vậy, nó thích ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, nó thích
cảm nhận sát khí lăng lệ tỏa ra từ hàng vạn con người nơi đây. Giống như Minh,
nó chưa bao giờ chán cảm giác này.

Minh đưa tay vuốt bờm ngựa, khóe miệng mỉm cười, Thiên đã đi theo hắn được hai
năm vì vậy tính tình của nó hắn hiểu rất rõ, và ngược lại. Thiên là con chiến
mã đặc biệt nhất bởi vì nó thuần phục bởi vị chủ nhân đặc biệt nhất, không có
yên và cũng không có dây cương, dáng vẻ hoang dã như một con thú hoang thực
thụ, nào có phải chiến mã gì gì đó...


  • Ta và ngươi sinh ra là để dành cho chiến tranh, nếu không có chiến tranh
    thì cuộc sống hai ta sẽ rất nhàm chán... Ta đã nghĩ kỹ rồi Thiên à, ta sẽ
    khuấy đảo thời đại này và mang tới chiến tranh trên toàn lãnh thổ Trung Hoa,
    không phải đây là thời chiến loạn sao, nó đã diễn ra được hơn năm trăm năm
    rồi, không có lý do gì để chúng ta không kéo dài nó thêm mấy chục năm
    nữa...đến khi ta chết. Nghe có vẻ hơi cực đoan và mất nhân tính, nhưng huyết
    quản trong người ta lại thôi thúc ta làm điều đó, hiển nhiên rằng nguyện vọng
    của Hòa vẫn sẽ được thực hiện, lãnh thổ sơn tộc chúng ta sẽ mở rộng hơn bao
    giờ hết...

Thiên tiếp tục gật đầu thật mạnh, mong muốn của Minh cũng là mong muốn của
nó...

Trận chiến kéo dài đến khi chiều tà, một vạn quân do Minh dẫn đầu đã đánh bại
hai vạn năm nghìn quân của liên minh tam tộc, Phong Vũ, Nam Á và Tư Cát. Thống
soái Lan Phong Thù và hơn hai mươi thân tín dưới trướng tử trận, hơn một vạn
quân đầu hàng bị bắt sống.

Nhìn chúng tướng lĩnh đeo mặt nạ dị hợm trước mặt, Minh gật đầu nhàn nhạt nói.


  • Hôm nay các ngươi làm rất tốt, bất quá lần sau không được kéo trận chiến
    mất quá nhiều thời gian trong khi quân ta áp đảo hoàn toàn...

Mười mấy chiến binh nổi bậc nhất vùng sơn cước toát mồ hôi hột, trong lòng
thầm cầu nguyện Minh không tức giận.


  • Lôi Đạt, Ba Lâm Tử, Tha Cát Lạp, Khắc Khắc Cổ, Diệu Đồng, năm người các
    ngươi biết nên làm gì rồi chứ?

Năm người bị Minh gọi tên thân hình lập tức run lên bần bật, khuôn mặt vừa
kinh hãi vừa hoang mang lại vừa mừng rỡ, cảm xúc hỗn tạp khiến người ta cảm
thấy kỳ quái.

Không dám chần chừ lâu, năm người quỳ xuống chắp tay đồng thanh hô to.


  • Tạ Minh Vương đại nhân ban ân!!!

Minh liếc mắt gật đầu.


  • Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi, cho người dọn dẹp chiến trường, Tiên Tung..
    ngươi dẫn hai nghìn quân đi thu thập ba tộc kia, nhớ không được phép giết
    người trừ phi có kẻ chống đối, đừng quên phương thức làm việc của chúng ta là
    gì. Cả các ngươi cũng vậy, sau này tuyệt đối đừng để ta nghe thấy chuyện không
    hay, bằng không đừng trách ta tàn nhẫn.

...
Ban đêm tại vương quốc được xây dựng trên núi cao, toàn thể mọi người đang ăn
mừng vì chiến thắng của Minh, trong hai năm qua cứ mỗi lần đại quân chiến
thắng trở về đều sẽ tổ chức một lần liên hoan vui vẻ như vậy, đây là cách
khích lệ các chiến binh sơn tộc, cũng như cách tưởng nhớ những người tử trận.

Ngồi ở vị trí cao nhất là hai thiếu niên thiếu nữ, nam anh tuấn vô song, khí
thế như rồng, nữ xinh đẹp tuyệt trần, tuy cả hai còn rất trẻ tuổi nhưng khí
chất lại thành thục hơn đồng trang lứa không ít.


  • Để muội rót rượu cho huynh...

Dương Đoan Hòa mỉm cười nhẹ nhàng bưng bình rượu rót vào chén của Minh.

Thoải mái tiếp lấy chén rượu, Minh nháy mắt với Dương Đoan Hòa.


  • Lần thứ sáu, nhỉ?

Đang vui vẻ nhấp ngụm rượu, nghe Minh nói thì Dương Đoan Hòa thu lại nụ cười,
bĩu môi không phục đáp.


  • Hứ...lần nào cũng thua huynh, hơn nữa lại còn thua đậm, sao huynh có thể
    mạnh như vậy được chứ?


  • Hắc hắc! Nói cho nàng biết, trận hôm nay và mấy trận trước nữa, ta không hề
    ra tay...


Dương Đoan Hòa chớp chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Minh như thể quái vật,
thực lực bản thân đã kinh khủng biến thái, vậy mà cả khi không đích thân chiến
đấu vẫn mạnh quá đáng như vậy, "còn muốn người ta sống không cơ chứ..."

Dương Đoan Hòa uể oải lắc đầu.


  • Người so với người thật tức chết, trong hai năm qua, số trận muội tham dự
    chỉ bằng một phần tư của huynh, chưa kể đến mỗi trận đều tiêu tốn hơn một tuần
    thời gian... Còn huynh, tính cả các trận lớn nhỏ thì ít nhất cũng phải gần ba
    mươi rồi, trong lịch sử sơn tộc, không có một đại thống lãnh nào đạt được con
    số biến thái đó trong vòng hai năm cả... Chờ đến khi huynh thực sự trưởng
    thành thì còn kẻ nào chặn đứng được bước tiến của huynh nữa chứ?

Đối với những lời Dương Đoan Hòa nói, Minh chỉ cười mà không đáp, cánh tay rắn
chắc ôm eo nàng, kéo nàng ngồi xích lại gần mình hơn.

Không để ý gò má thiếu nữ đang đỏ dần lên, Minh uống cạn chén rượu rồi nói.


  • Nàng không nên tự ti vậy đâu, ta và nàng không giống nhau, nàng sinh ra là
    để làm lãnh tụ, làm một vị vua dẫn dắt cho đồng bào của mình. Còn ta...ta sinh
    ra là để dành cho chiến tranh, hay nói đúng hơn chiến tranh là một phần của
    ta, vì vậy về vấn đề chiến trận ta mạnh hơn nàng cũng không có gì lạ. Với lại
    nàng đã rất giỏi rồi mà, có cô bé mười hai mười ba tuổi nào làm được như nàng
    không? Chỉ huy mấy vạn đại quân chinh chiến khắp nơi, bằng tuổi cùa nàng người
    ta còn suốt ngày phụ thân, mẫu thân đấy...

Nhận được lời khích lệ của Minh, Dương Đoan Hòa mỉm cười tươi rói, nàng không
cần ai công nhận, chỉ cần nam nhân này công nhận là đủ, hắn mạnh là một phần,
quan trọng là nàng yêu thích, ngưỡng mộ, sùng bái hắn. Được người trong mộng
khen ngợi không có ai là không hưng phấn vui sướng cả.

Hai người uống rượu trao đổi với nhau về nhiều điều trong chiến trận, giữa
chừng còn có không ít tộc trưởng tới mời rượu, không khí đại điện quả thật vui
vẻ vô cùng.

Khi rượu đã ngoài tứ tuần, Dương Đoan Hòa bất chợt nhớ tới một việc.


  • Minh!


  • Ừ..


  • Có phải ngày mai huynh sẽ tới đó?


Ực!.. Ực!..

Cạch!

Uống cạn chỗ rượu còn sót lại trong bình, Minh hướng mắt về bầu trời xa xăm
ngoài đại điện.


  • Đúng vậy, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, ngày mai huynh sẽ lên
    đường, lần này huynh rời đi từ ba đến năm năm, cốt yếu là để quan sát thế giới
    trung nguyên, quan sát cách người ở nơi đó tổ chức chiến tranh và học hỏi
    những tinh túy tốt nhất có thể. Hơn nữa huynh muốn huấn luyện một đội thân vệ
    mang sức mạnh của thần, khi nào đạt được mục đích huynh sẽ quay về... Đừng
    buồn, lúc huynh trở về sẽ là ngày chúng ta thành thân.

"Thành thân?" Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ lên vì men rượu, nay lại càng đỏ
bừng hơn nữa.

Sau hồi lâu, Dương Đoan Hòa ngượng ngùng gật đầu, nhỏ giọng lí nhí đáp.


  • Vâng!


Xuyên Qua Chiến Quốc Làm Vương Tử - Chương #15