Khoái Đao Và Thần Mã


Người đăng: Libra1010

Một tháng sau khi Minh chấp nhận trở thành lãnh tụ vĩ đại của sơn cư tộc.

Trong thời gian này hắn đã ra lệnh đúc lại thanh đao của mình, sử dụng kim
loại cứng và tốt nhất của các bộ tộc miền núi, tăng thêm trọng lượng và kích
thước cho nó, dựa vào mấy chục vạn oan hồn từng chết dưới lưỡi đao, sát khí
cùng hung khí tỏa ra từ nó sẽ gia tăng sự sắc bén lên một mức độ không tưởng
tượng nổi. Minh chắc chắn chỉ cần đúc lại xong nó sẽ là thanh đao mạnh nhất
thiên hạ.

Với sự trưởng thành của mình, Minh không thể hài lòng với thanh đao cũ được
nữa, mặc dù nó vốn đã là một thanh đao tốt.

Ngày hôm nay, cánh tay của Minh bình phục hoàn toàn, hắn muốn vào rừng thực
hiện một việc cuối cùng trước khi xuất quân đánh trận đầu tiên.


  • Này các ngươi biết gì chưa, Minh Vương đại nhân hôm nay vào rừng rồi đấy...


  • Hừ! Chuyện đó thì ai cũng biết, quan trọng là mục đích của ngài ấy... Ta
    nghe Phương Lạp tộc trưởng nói ngài ấy định thuần phục thứ đó...


  • Thứ đó? Ý ngươi nói có phải là...


  • Không sai, chính là nó... Thiên Long Thần Mã...


...
Thiên Long Thần Mã, chiến mã dũng mãnh nhất từng được biết đến, bất kỳ một
chiến binh sơn tộc nào cũng ao ước có được nó, nhưng không kể đến hành tung
bất thường, chỉ riêng tính tình cuồng bạo không chịu cúi đầu trước con người
cũng đủ khiến cho không ai dám tới gần nó. Có một vài chiến binh mạnh mẽ của
sơn tộc từng tìm ra nó, ý định thu phục để chứng tỏ mình là kẻ mạnh nhất trên
sơn nguyên, đáng tiếc toàn bộ đều bị giết hại không thương tiếc...

Tương truyền, Thiên Long Thần Mã là giống ngựa cao lớn bậc nhất, hình thể của
nó so với những con chiến mã được các vị tướng quân nổi tiếng tuyển chọn cũng
khổng lồ hơn không ít. Tốc độ của nó nhanh hơn loài báo khi chạy nước rút, một
ngày chạy được vạn dặm, sự hung hãn còn đáng sợ hơn cả mãnh hổ.

Hình dáng bên ngoài lại oai hùng bệ vệ, giống như vương giả trong loài ngựa,
toàn thân một màu đỏ hung, lông bờm trên cổ và đuôi đỏ rực như ngọn lửa đang
hừng hực cháy, cơ bắp tứ chi cường tráng hơn những gã khổng lồ của sơn tộc. Có
thể nói trong hàn vạn chiến mã không thể tìm được một con tuấn dũng như vậy.

Mà trước mặt Minh chính là một con ngựa giống y đúc trong lời đồn, nhìn nó
đứng trên vách đá cao chót vót, Minh nhịn không được say mê thán phục, trực
tiếp nhìn thấy thì nó còn hùng tráng vượt xa những gì người ta biết tới.

Để tìm được nó, Minh đã ở trong rừng vẻn vẹn ba ngày trời rồi...

Dường như cũng phát hiện ra Minh, con ngựa đỏ rực oai hùng liếc cặp mắt sắc
bén nhìn xuống, ở xa tới vậy mà Minh thậm chí nhận ra được sự khinh miệt của
nó.


  • Khà khà! Vậy mới thú vị chứ, ngươi là chiến mã của ta chắc rồi...

Minh mỉm cười ma quái, thân ảnh dần lui vào sâu trong rừng, biến mất không
thấy đâu nữa.

...
Ban đêm, Thiên Long Thần Mã tới bờ suối quen thuộc để uống nước, hình dáng vĩ
đại của nó phản chiếu dưới ánh trăng huyền ảo, làm tăng vẻ xinh đẹp kỳ lạ mà
không con ngựa nào có được.

Cảm giác được có thứ gì đó đang tới gần, Thiên Long Thần Mã ngẩng đầu nhìn
thoáng lui sau... Chính là con kiến bé nhỏ mà nó thấy lúc chiều, không ngờ con
kiến đó lại dám tiếp cận nó.

Thiên Long Thần Mã thầm khinh miệt không thèm đoái hoài, chỉ hí vang một tiếng
xem như cảnh cáo rồi thôi, nó tin chắc con kiến đó sẽ bỏ chạy, giống như những
con kiến nó đã gặp trước đây.

Bị khinh thường như vậy, Minh không giận mà chỉ khẽ cười, bước chân vẫn tiến
gần Thiên Long Thần Mã.


  • Tiểu tử, với linh trí của ngươi thì ta biết ngươi hiểu ta đang nói gì,
    ngươi sinh ra đã là một phần của chiến trường, chỉ có ở trên chiến trường thì
    ngươi mới bộc lộ được những phẩm chất tuyệt vời của một chiến mã thực thụ. Hãy
    theo ta, cùng ta mở ra một kỷ nguyên mới của chiến tranh, cùng ta ghi lại dấu
    ấn không thể phai mờ trong dòng chảy thời gian.

Mỗi bước tới gần Thiên Long Thần Mã, Minh phóng thích khí tức của mình ngày
càng mãnh liệt, hắn cảm nhận được ở con ngựa này có một loại khí chất rất
tương tự với hắn, hoang dại, điên cuồng, mãnh liệt, kiệt ngạo bất tuân...

Hắn hy vọng từ khí chất của mình sẽ tìm được điểm chung với nó, chỉ có vậy mới
thuần phục được con ngựa kiêu ngạo này.

Như hiểu được những gì Minh nói, đồng thời cảm nhận được khí chất đang biến
hóa trên người Minh, không chỉ gây cho nó áp lực nặng nề mà còn khiến nó cảm
thấy thân thiết kỳ lạ.

Bốn chân không tự giác bước tới gần Minh hơn, nhưng mới được vài bước thì nó
tung vó rống lên, trong thâm tâm nó vẫn còn kiêu ngạo của một vương giả, tuyệt
đối không có chuyện dễ dàng chịu khuất phục như vậy.

Sau tiếng rống, Thiên Long Thần Mã như một cỗ xe ủi lao thẳng về phía Minh, bộ
dạng muốn tông chết hắn mới cam lòng.

Minh vẫn đứng tại chỗ, hắn biết thời cơ đã tới, nếu xoay lưng bỏ chạy thì sẽ
không bao giờ hắn có được con chiến mã cực hiếm này nữa.

Minh ngoác miệng gầm lên đồng dạng lao tới Thiên Long Thần Mã.

Cả người lẫn ngựa bộc phát khí thế khủng bố chấn động không gian, những sinh
vật ở gần đều hoảng sợ cực độ nằm rạp xuống đất, không dám nhúc nhích.

Phanh!!!

Tiếng va chạm mãnh liệt khiến người nghe rợn tóc gáy, Minh cảm thấy xương cốt
toàn thân sắp gãy nát tới nơi, sức nặng kinh khủng đẩy hắn trượt dài lui sau,
hai cánh tay dồn hết sức bám chặt thân hình cơ bắp của Thiên Long Thần Mã, bởi
vì nếu không bám chắc thì nó sẽ giẫm nát người hắn.

Dù bị lực lượng của Minh ngăn cản nhưng tốc độ của chiến mã vẫn không giảm
xuống bao nhiêu, bốn vó tung bay trên mặt đất kéo ra hai vệt dài sâu hoắm.

Mặt Minh đỏ bừng như gấc, sức mạnh của con ngựa này quả đúng như hắn suy đoán,
không những cuồng bạo mà còn rất mãnh liệt, từng thớ cơ bắp trên người nó tràn
đầy sức bật, nếu đột phá trong khoảnh khắc thì gần như là lướt trong gió,
nhanh và mạnh đến không tưởng.

Dù là vậy thì Minh vẫn không chịu thua, hai cánh tay gồng cứng, gân guốc đua
nhau nổi lên trông rất dữ tợn, hắn dồn hết sức mạnh toàn thân lên đôi tay,
dưới áp lực của thân hình chiến mã đè nặng hắn xoay người lộn một vòng trên
không trung, khá chật vật đáp lên lưng ngựa.

Trên lưng ngựa, khung cảnh trước mắt Minh hiện ra hoàn toàn khác biệt, một cảm
giác kỳ lạ dần lan tỏa toàn thân, hắn cảm nhận được khí tức của mình và Thiên
Long Thần Mã đang dần dung hòa lại với nhau, giống như thể hắn sinh ra là để
chờ đợi ngày hôm nay vậy, ngày mà hắn tìm được chiến mã thuộc về mình.

Thiên Long Thần Mã bên dưới cũng cảm nhận được điều tương tự, vận mệnh đã bắt
nó chờ vị chủ nhân này tới, tâm tình lần đầu tiên phát sinh biến hóa dần dần
cộng hưởng với Minh ngồi trên lưng.

Cả hai băng qua khu rừng biến mất vào trong bóng tối.

Qua ngày hôm sau, trước sự kinh ngạc và hưng phấn của mọi người, Minh cưỡi
trên lưng chiến mã quay về, tuy kích thước của người và ngựa không ăn nhập gì
với nhau, một bên quá khổng lồ, một bên quá nhỏ bé, nhưng lại khiến người nhìn
cảm thấy hài hòa đến không thể hài hòa hơn được.

Chưa dừng lại ở đó, thanh đao của Minh cũng đã được rèn xong.

Thân đao và cả lưỡi đao đều thuần một màu đỏ tía, gần lưỡi đao được chạm khắc
một con rồng uốn lượn, đầu rồng to lớn vươn dài tới hơn một nửa sống đao. Cả
thanh đao dài hai mét hai mươi, nặng một trăm ba mươi kí, dù đều được chế tác
hoàn toàn từ kim loại nhưng nó lại nặng hơn đao bình thường gấp hai đến ba
lần, không chỉ nặng về cân lượng mà còn nặng về khí thế, người duy nhất sử
dụng được đó là Minh, bởi lẽ vô số oan hồn chết dưới đao vẫn còn quanh quẩn,
chưa từng buông tha một khắc nào. Cũng chỉ có người sử dụng nó gây ra các tai
nạn trước kia mới có thể không để ý đến những oan hồn đó.

Cầm khoái đao trên tay, dưới thân là thần mã, Minh bây giờ chính là chiến thần
bất bại, sẽ không một thứ gì có thể cản được hắn nữa.


Xuyên Qua Chiến Quốc Làm Vương Tử - Chương #14