Huyết Lệ


Người đăng: Libra1010


  • Các vị đại nhân, các ngài nên đến ngọn đồi phía trước để chứng kiến một
    thứ...

Nhìn gã sơn tộc vừa bẩm báo vừa run rẩy toàn thân, Dương Đoan Hòa và đám tộc
trưởng sơn cư đưa mắt nhìn nhau, sau đó không ai bảo ai cùng thúc ngựa chạy
tới ngọn đồi thấp cách đó không xa.

Hiện tại đã là mười canh giờ kể từ khi trận chiến diệt tộc cuối cùng nổ ra.

Thời điểm chạy tới ngọn đồi, đám Dương Đoan Hòa bắt đầu cảm nhận được không
khí nóng bức giống như khi ở trên chiến trường, sát khí đậm đặc dễ khiến người
khác tim đập chân run bao phủ quanh đây.

Đứng trên đồi nhìn xuống là cánh đồng rộng lớn, nằm chễm chệ giữa khu rừng.

Không nhìn thì thôi, chỉ mới liếc qua mà đám Dương Đoan Hòa đã trợn lồi hai
mắt, miệng há ra thật lớn, không dám tin vào điều mình thấy.

Giữa cánh đồng là biển thi thể, đoán chừng hơn vạn người, ở đống xác chết chất
cao nhất ở trung tâm, một thân ảnh duy nhất còn đứng, khắp thân thể hắn không
một chỗ nào lành lặn, cánh tay trái bị cắt một vết thương sâu tới mức có cảm
tưởng chỉ cần tác động hơi mạnh là nó sẽ đứt rời ra.

Trước ngực, sau lưng, eo đều có một số vết thương rợn người, không ai hiểu với
từng ấy thương tích mà hắn vẫn còn đứng vững.

Ở trên đồi, một vị tộc trưởng đeo mặt nạ đất sét nhỏ giọng hỏi.


  • Nơi này vừa xảy ra đại chiến sao? Một phe là quân của Xa Nguyệt Thương Lạc,
    vậy phe còn lại là ai?


  • Chỉ còn một người sống sót, xem ra hai bên tự diệt lẫn nhau...


Ngay lúc này, gã sơn tộc báo cáo trước đó chợt bước lên phía trước nói xen
vào, giọng điệu vẫn run rẩy như thể chưa hết sợ hãi.


  • Đại nhân, không...không phải là hai phe đánh nhau...đối đầu với đội quân
    của Xa Nguyệt Thương Lạc chỉ có một người, chính là kẻ đó... Hắn, hắn quá đáng
    sợ... bọn thuộc hạ đã phát hiện trận chiến ở đây từ sớm, nhưng...hắn thật sự
    không phải người, thuộc hạ sợ thông báo cho quân ta tới quan sát sẽ khiến hắn
    chú ý, chẳng may hắn có địch ý thì quân ta sẽ gặp nguy hiểm diệt vong mất...

Nói tới đây gã sơn tộc chợt ngừng lại, hắn hít sâu một hơi ổn định tinh thần
rồi mới nói tiếp, hoàn toàn không để ý đến sự hoảng hốt trên gương mặt những
người xung quanh.


  • Mãi cho đến khi trận chiến chỉ còn lại vài người đứng vững, hắn mới nói ra
    một vài chuyện khiến thuộc hạ xác nhận không có thù oán gì với chúng ta, kẻ
    thù mà hắn muốn giết chỉ có bát đại tộc phương Bắc này thôi... Theo như hắn
    nói thì cách đây bảy năm, bọn chúng đã tàn sát toàn bộ tộc nhân của hắn,... Và
    chính tai thuộc hạ nghe thấy, Xa Nguyệt Thương Lạc đã nói, hắn là tàn dư của
    Vương Tử tộc...


  • Cái gì?? Ngươi nói hắn là tàn dư của Vương Tử tộc???


Lão tộc trưởng mang theo vẻ kinh hoàng không chút che giấu hỏi ngược lại, thậm
chí ông ta còn vứt chiếc mặt nạ cổ quái trên mặt xuống nhìn trừng trừng vào
thân ảnh đứng ngạo nghễ giữa biển xác chết (mỗi chiến binh sơn cư tộc đều mang
trên mặt một cái mặt nạ đất nung do tự tay họ làm ra, đây là cách để đồng đội
cũng như kẻ thù nhận diện danh tính).

Không chỉ riêng ông mà tất cả những người khác đều có phản ứng tương tự, có
mấy người lẩm bẩm những câu vô nghĩa.


  • Vậy ra truyền thuyết không phải là bịa đặt,...

Dường như cảm thấy quả bom chưa đủ nặng, gã sơn tộc mở miệng chêm vào một câu.


  • Hai mươi lăm vạn tộc nhân của bát tộc do một mình hắn tàn sát... kinh khủng
    nhất...là hắn chỉ mới mười hai tuổi...


  • Không thể nào!! Ngươi đang đùa ta phải không? Mẹ kiếp, ta phải chém
    ngươi...


Gã sơn tộc điếc không sợ súng, bộ dạng khẳng khái nói với giọng chắc nịch.


  • Đại nhân!! Chuyện như thế này ngài nghĩ thuộc hạ dám đùa ngài sao, hơn nữa
    thuộc hạ còn nghe nói người kia chính là "quái vật rừng Đen" đã gieo rắc nỗi
    kinh hoàng cho bát tộc mấy năm nay, cách đây hai năm, Dương Đoan Hòa đại nhân
    đã từng chạm mắt hắn một lần, thuộc hạ nghĩ ngài sẽ biết được chuyện gì đó...

Mọi người lập tức chú mục về phía Dương Đoan Hòa, người nào người nấy đều toát
mồ hôi lạnh, phần nào tin tưởng lời gã sơn tộc vừa nói, trong lòng thầm cảm
thấy may mắn mình không có dính liếu gì tới con quái vật đó.

Dương Đoan Hòa không nói lời nào, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm thân ảnh đằng
xa, cố gắng tìm kiếm chút gì đó quen thuộc. Tuy nhiên vì khoảng cách quá xa
nên nàng không thể nhìn rõ ràng được.

Vì vậy Dương Đoan Hòa làm ra quyết định...


  • A! Đại nhân, ngài không nên làm vậy...


  • Đại nhân, mau dừng lại, tên kia nguy hiểm lắm.


Đám tướng lĩnh cuống quít thúc ngựa đuổi theo Dương Đoan Hòa, nếu để nàng xảy
ra chuyện gì thì tương lai sơn cư tộc sẽ mất đi vị chúa tể đầu tiên sau mấy
trăm năm, mà cái đầu của họ cũng đừng mong nằm yên trên cổ.

Băng qua cánh đồng xác chết chiến mã không dám đi tiếp, Dương Đoan Hòa đành
phải xuống ngựa tự đi bộ, càng tới gần thân ảnh trước mặt nàng cảm thấy lồng
ngực càng thắt mạnh, hô hấp nặng nề hơn hẳn.

Mồ hôi lần đầu tiên chảy xuống trên gương mặt xinh xắn, cỗ sợ hãi vô cớ không
biết từ đâu đột nhiên nảy sinh trong lòng, dù nàng không muốn thì nó cũng lớn
dần lên.

Bước chân không tự giác chậm lại dần, đến khi còn cách hắn năm sáu mét thì
ngừng lại, nàng không thể bước tiếp nữa, nếu không nàng tin chắc mình sẽ lâm
vào hoảng loạn không lối thoát.

Khẽ ngẩng đầu nhìn chăm chú gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ bị nhiễm đầy
máu, Dương Đoan Hòa xác định hắn là người gặp nàng hai năm về trước, nhưng cảm
giác xa lạ này khiến nàng thật khó chấp nhận.

Nhớ năm đó nàng gặp hắn, nàng bắt gặp ở sâu thẳm trong lòng hắn là một loại
khát vọng cực kỳ mãnh liệt, ngay lập tức nàng biết được hắn dựa vào khát vọng
đó mà phát triển vượt bậc từng ngày.

Nàng đã bị lây nhiễm khát vọng cháy bỏng đó nên mới quyết tâm bước ra chiến
trường, thực hiện ước mơ của mình sớm vài năm.

Vậy mà giờ đây, nàng không còn thấy khát vọng đó đâu nữa, dù chiến khí của hắn
khiến nàng hoảng sợ, bất an, nhưng đồng thời lại khiến nàng cảm thấy hắn giống
như một người chết, ngọn lửa trong lòng hắn đã hoàn toàn tắt ngấm.


  • Vì sao? Vì sao ngươi lại trở thành bộ dạng này?

Không một ai đáp trả, đội quân phía sau cũng vừa tới nơi, chứng kiến vẻ lạc
lõng thất vọng của Dương Đoan Hòa, bọn họ không biết nói gì, chỉ có thể im
lặng quan sát từ xa.


  • Trả lời ta!!

Thấy Minh không trả lời, Dương Đoan Hòa tức giận bước lên phía trước hẳn ba
bước rồi quát thẳng vào mặt hắn, nàng không hay biết rằng ba bước đó đã phá vỡ
rào cản sợ hãi trong lòng, xóa bớt đi khoảng cách vô hình giữa hai người.

Mà đúng vào lúc đó nàng chợt thấy hai hàng lệ từ khóe mắt Minh chảy xuống, sẽ
không là gì nếu chỉ là nước mắt bình thường,...

"Huyết lệ!!" Nội tâm Dương Đoan Hòa như bị ai đó hung hăng nện một cái.

Dù không phải là người chịu đựng nhưng tại sao nàng lại đau như thế này, đau
đến tê tâm liệt phế...

Nguyên một đám chiến binh sơn tộc ở gần cũng cảm nhận được sự bi thương thống
khổ tỏa ra từ người Minh, chứng kiến hai hàng huyết lệ đang rơi xuống, bọn họ
không nhịn được đều rưng rưng nước mắt.

Mọi người cùng kỳ quái không ngờ Minh lại có năng lực cảm nhiễm người khác bởi
tâm tình của mình, hắn bi thương thì tất cả cùng khóc, hắn tức giận thì trời
đất cũng biến sắc...


Xuyên Qua Chiến Quốc Làm Vương Tử - Chương #11