Người đăng: munvetvip01@
Không biết đã ngủ bao lâu, Lam Hàn chỉ cảm giác nàng đang nằm trên một nơi
thật ấm áp lại còn cứ lên xuống đều đặn như đang nằm trên võng vậy khiến nàng
chẳng muốn tỉnh giấc. Mùi cây tùng cứ thoang thoảng cực dễ ngửi nơi chóp mũi
khiến Lam Hàn say mê. Bỗng bên tai nghe thấy âm thanh như đang cố đè thấp lại.
- Gia, nên vào triều rồi.
- Được rồi. Ngươi lui xuống đi.
Lâm Hàn khẽ giật giật lỗ tai rồi mở đôi mắt xanh trong mơ màng nhìn xung quanh
tìm kiếm nơi phát ra âm thanh quen thuộc rồi hướng đến ai đó dụi dụi cái đầu
nhỏ, lại không biết dáng vẻ này rơi vào mắt của Phong Dật Hiên không biết là
có bao nhiêu đáng yêu.
Phong Dật Hiên nhìn tiểu hồ ly đang làm nũng dụi đầu nhỏ vào mình, ánh mắt
tràn đầy nhu hòa mà chính hắn cũng không nhận ra. Trong suy nghĩ bỗng hiện
lên: "Nếu nhóc con này là người thì dáng vẻ dễ thương này sẽ ra sao đây?" rồi
lại tự giật mình với suy nghĩ này.
Phong Dật Hiên khẽ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng như tuyết lại mềm
mại cực kì khiến hắn yêu thích không thôi. Lại không biết hành động này làm
cho ai kia đỏ mặt ngượng ngùng.
"Mồ, dù sao thì kiếp trước nàng cũng là một cô gái đấy.
Thử tưởng tượng xem nếu bạn là một cô gái rồi ai đó sờ khắp người thì có cảm
giác gì!"
Lam Hàn vươn bộ vuốt chụp lấy cánh tay đang sờ mó tùm lum mình, sau ngóc đầu
lên nhìn về phía Phong Dật Hiên với bộ dáng ai oán.
- Ha ha, tỉnh ngủ rồi à?
- Chi chi chi... ( Ồn như vậy không tỉnh mới lạ đó! )
Phong Dật Hiên khẽ cười khi thấy tiểu hồ ly trên ngực đang cực liệt "chi chi
chi" như là oán trách tại sao khiến nó dậy sớm như vậy.
Lâm Hàn "chỉ chỉ" xong lại phát hiện có điều gì đó không ổn. Đôi mắt xanh
trong veo cúi xuống nhìn nơi nàng đang nằm lên lại phát hiện... nàng cư nhiên
đang nằm trên ngực của Phong Dật Hiên!
"Hèn chi lại ấm áp lại có mùi cây tùng kia."
Chớp chớp đôi mắt ngây ngô nhìn một mảng da được lộ ra của nam nhân, Lam Hàn
nhịn không được chảy máu mũi.
"Khụ, nói gì thì nói đây là lần đầu tiên được tiếp xúc nam nhân gần như vậy,
lại còn là một nam nhân tuấn mĩ nữa!"
Phong Dật Hiên nhướng mày nhìn tiểu hồ ly chảy máu mũi vì phát hiện rằng nó
đang nằm trên ngực hắn thì vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ không thôi.
"Đã thấy qua rất nhiều động vật.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên thấy một con vật vì thấy thân của hắn lại liên
tục chảy máu mũi.
Lại kì lạ hơn đối với sự việc chảy máu mũi của tiểu hồ ly này do hắn mà ra,
hắn lại cảm thấy tự hào và không cảm thấy có chút phản cảm nào cả mà chỉ thấy
nhóc con này thật sự có linh tính lại thật đáng yêu hết sức!"
- Nhóc con, muốn cùng ta vào triều hay là muốn ở nhà đợi hả?
Phong Dật Hiên khẽ lau máu mũi cho tiểu hồ ly rồi hỏi một câu như vậy.
Lam Hàn chớp chớp mắt suy nghĩ có nên đi hay là không, cuối cùng cũng quyết
định là không đi nên lắc lắc cái đầu nhỏ.
"Hoàng cung thật sự rất phức tạp.
Vì vậy đợi nàng hồi phục tốt đi hẵn nói."