Người đăng: munvetvip01@
Phong Dật Hiên nhìn tiểu hồ ly đầy đáng yêu vẫn đang trong tình trạng ngẩn ngơ
nhìn hắn mà chưa hồi hồn khiến hắn muốn cười mà cười không được.
- Này, là ngươi đã cứu ta sao?
Phong Dật Hiên mở miệng hỏi ra nghi vấn của mình, sau lại ảo não không thôi.
"Động vật làm sao có thể hiểu tiếng người."
Trong lúc Phong Dật Hiên đang tự cười giễu mình lại không ngờ tiểu hồ ly kia
giật mình rồi gật gật cái đầu nhỏ đầy lông xù kia.
" Nó hiểu tiếng người?"
Đối với sự nghi hoặc của Phong Dật Hiên, Lam Hàn cũng chẳng biết. Cô chẳng qua
là trả lời theo bản năng thôi nhưng không ngờ tiếng phát ra lại là "chi chi".
Thật đắng lòng mà!
Chỉ là Lam Hàn không buồn rầu được bao lâu thì nhận ra một điều cực kì quan
trọng: Đói a~!
Nàng vừa xuyên qua rồi ngây người hồi lâu, sau đó lại lấy máu cứu nam nhân
trước mặt khiến thân thể suy yếu đến tột cùng. Bây giờ lại phát hiện thân thể
chỗ nào cũng bị băng bó, chỉ có mỗi cái đầu là chưa băng a~. Ô ô... rốt cuộc
nàng đã làm gì mà ông trời lại ác độc như vậy?
Đôi mắt xanh trong veo lúc này tràn ngập nước khiến nó trở nên long lanh hơn
bao giờ hết, Lam Hàn ủy khuất hướng mắt đến nam nhân đầy khẩn cầu.
- Chi chi chi chi.... ( Ta thực đói a~. Thương tình ta cứu ngươi một mạng cho
ta ăn cái gì đi, hức...)
Lam Hàn cực kì bất đắc dĩ khi nghe thấy lời mình muốn nói đều bị chuyển thành
"chi chi", khóc không ra nước mắt.
Phong Dật Hiên nhìn tiểu hồ ly đang tỏ ra cực kì ủy khuất, liên miệng kêu "chi
chi" như muốn nói điều gì với hắn vậy. Đôi mày kiếm cau lại suy nghĩ rốt cuộc
nhóc con này muốn gì.
- Ngươi... có hay không đang đói bụng?
Phong Dật Hiên nghĩ rằng thường thì sau khi hiến máu nhất định sẽ rất đói bụng
đành đoán thử xem ý nhóc con này có phải hay không theo như hắn nghĩ, liền mở
miệng hỏi thử.
Lam Hàn sửng sốt trong chốc lát.
" Nam nhân này thật... thông minh!"
Lúc sau dáng vẻ cực kì vui mừng gật gật cái đầu nhỏ đáng yêu.
- Chi chi chi, chi chi chi... ( Phải rồi a~, ta đói, rất đói. Mau lấy gì cho
ta ăn đi!)
Phong Dật Hiên thích thú nhìn tiểu hồ ly đáng yêu đang gật đầu liên tục, trong
lòng cảm thán không thôi. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một con thú đầy linh
tính như vậy.
Đưa tay xoa đầu Lam Hàn khiến nàng giật mình nhưng không có phản kháng, Phong
Dật Hiên nở nụ cười đầy cưng chiều, sau lạnh giọng sai người hầu.
- Lập tức chuẩn bị bữa ăn mang lên.
- Vâng, gia.
Không đến một lát, một đám người hầu nhanh chóng dọn lên một bàn thức ăn đầy
đủ màu sắc khiến người ta nhìn vào liền thèm nhỏ dãi.
Lam Hàn ngửi thấy hương vị thơm ngon, lập tức bụng liền cực liệt kêu gào đòi
ăn phát ra tiếng "ọc ọc". Âm thanh to đến nỗi Phong Dật Hiên nghe thấy, khuôn
mặt tuấn tú nở nụ cười tươi.
- Nhóc con, ngươi đói rồi à? Đến ăn chút gì đi.
Phong Dật Hiên vừa dứt lời liền ôm lấy Lam Hàn tiến đến bàn ăn kia rồi đặt
nàng trên bàn.
Lam Hàn để mặc cho Phong Dật Hiên bế mình như thế nào, đôi mắt xanh trong veo
một mực chăm chú nhìn bàn ăn mĩ vị kia. Chợt nhận ra nàng chẳng thể hoạt động
được, khóc không ra nước mắt ủy khuất nhìn nam nhân.
- Chi chi chi... ( Ăn ăn ăn...)
Phong Dật Hiên một mực vẫn chú ý đến tiểu hồ ly, lúc này nhìn thấy nó đang ủy
khuất nhìn mình mang theo nài xin. Rồi lại hướng mắt thèm nhỏ rãi nhìn những
món ăn trước mặt, miệng nhỏ đáng yêu hơi hé ra chỉ thiếu nước chảy nước miếng
ra. Dáng vẻ tham ăn muốn ăn mà ăn không được của nó khiến hắn thiếu chút cười
lên tiếng.
Phong Dật Hiên thật sự không hiểu mình đang bị gì. Chỉ cảm thấy hắn chẳng muốn
để cho tiểu hồ ly kia phải đói. Lập tức vươn tay lấy một quả nho rồi bóc vỏ
đưa đến miệng nhỏ kia.
Lam Hàn bất chấp hình tượng há miệng nhai nhóp nhép quả nho mọng nước kia. Đôi
mắt khẽ híp như đang tận hưởng mĩ vị ngon nhất trần đời khiến Phong Dật Hiên
cười thành tiếng. Lập tức hắn nghĩ rằng tiểu hồ ly này thực thích ăn nho liền
bóc tiếp quả nho tiếp theo rồi đút cho nàng.
Lập tức trong phòng xuất hiện hình ảnh một người liên tục bóc vỏ nho rồi đút
cho một thú, một thú nhai nhóp nhép say xưa khiến cho thuộc hạ của Phong Dật
Hiên liên tục xoa mắt xem hôm nay có phải họ bị hoa mắt tập thể nữa hay không.