Người đăng: loveme2010
Ngót nghét cũng gần tàn một cây nhan, thầy Tư Lành thở mạnh ra
một hơi, chận chạp nói:
Mọi người đứng dậy thật ồn ào, những đệ tử mới chưa ngồi thiền
quen, khi đứng dậy, đi cà nhắc thực tức cười. Đứa nọ chọc đứa kia Oanh vươn
vai, nhún nhún chân, cười cái chân tớ bây giờ như khúc cây, lấy kim chính cũng
không thấy đau nữa. Hà nhìn Oanh cười:
Oanh lườm Hà một cái thực dài.
Đồ cô hồn, mày coi chừng chưa chắc gì được điểm đạo trước tao
đâu.
Thì tao có nói gì đâu, bộ mày không nhớ môn phái mình có một pháp
môn, trong khi luyện, da thịt không có cảm giác nữa hay sao.
Ai không biết phép luyện gồng đó, đồ cô hồn. Mày cũng chỉ mới có
nghe nói chứ đã tận mắt nhìn thấy chưa.
Hà vênh váo chỉ vào chân Oanh:
Oanh nhẩy lại đập mạnh vào lưng Hà thực nhanh. Nhưng Hà đã cúi
gập mình xuống, thay vì nhẩy ra ngoài né tránh, nàng luồn sát vào
mình Oanh theo thế "Ngọa Long Phục Địa", luồn từ dưới lên trên, hất
tung Oanh lên không. Oanh chới với, nàng không ngờ Hà dùng võ đối
phó với mình, hơn nữa, nàng cũng chỉ mới học được hơn một năm,
làm sao đỡ được đòn đó của Hà. Nàng té bò càng làm mọi người cười
như nắc nẻ.
Ai cũng tưởng Oanh bị té đau sẽ nổi cọc, ai ngờ nàng cũng cười như
mọi người, Oanh nằm dưới đất đưa tay với Hà, rủa:
Hà lơn tơn đi lại, nắm tay Oanh kéo nàng đứng lên. Nhưng Hà lại cố ý
chuyển hết nội lực vô bàn tay bóp thật mạnh làm cho Oanh phải nhăn
nhó. Ai cũng biết tính Oanh gan lỳ, không bao giờ chịu thua ai nên
nhất định là nàng chịu đau chứ không kêu la rồi.
Bỗng có tiếng ai nói từ ngoài vào:
Mọi người chưng hửng, vì Hà là nữ đệ tử lâu đời của thầy Tư Lành,
không ngừ bị Oanh đang nằm dưới đất mà chuyển bại thành thắng
một cách dễ dàng. Không ai bảo ai, Mọi người đều nhình về hướng
người vừa đọc câu thiệu, chỉ cho Oanh đánh bại Hà. Có tiếng la lên:
Thầy Tư Lành ngạc nhiên quay lại phía San, hỏi:
Mọi người chạy lại bu chung quanh San, hình như quên hẳn vụ Oanh
và Hà giao đấu vừa qua. San cười hì hì, nới:
Thầy Tư chưa kịp nói gì đã nghe giọng Hà oang oang:
Thầy Tư mỉm cười, ông rất vừa lòng về phản ứng của Oanh, chỉ nghe
thiệu mà chuyển bại thành thắng. Mấy tháng nay, ông đã giao con
nhỏ này cho San huấn luyện, hôm nay ông không ngờ con bé này đã
tiến bộ tới mức đó. Nó chỉ học có mấy tháng mà trong lúc thất thế
chuyển bại thành thắng một cách dễ dàng. Đành rằng có San điềm
chỉ, nhưng Hà là đệ tử rất ưng ý của ông, nàng đã theo học ở đây hơn
ba n ă m rồ i, đ âu ph ả i vừa gì mà để Oanh hạ dễ dàng như vậy. Thầy Tư
mỉm cười, nói:
Mọi người ồn ào kéo nhau vô trong. Thầy Tư kéo chiếc ghế đầu bàn
ngồi xuống, trong khi các học trò mạnh ai nay ngồi kháp mọi nơi. Căn
phòng khách không lấy gì làm rộng cho lắm, nên mọi người ngồi chật
ních. Đợi cho ai nấy yên chỗ, thầy Tư hỏi San:
Tôi tưởng phải tới ngày mai thầy mới về được San hắng giọng, nói:
Dạ, thưa thầy mọi việc đều xong rồi. Vì sáng mai con hết phép nên
phải về sớm một chút để trình diện đơn vị cho đúng giờ.
Thầy thấy thầy Hoa thế nào?
Dạ, thầy Hoa giỏi lắm, con nghĩ cô ấy biết được nhiều phép thuật lạ
lùng mà hình như chưa bao giờ con được nghe qua.
Thầy Tư trầm ngâm.
Có chuyện đó nữa sao? Tôi biết thầy Mười rất giỏi, nhưng có điều
không lý thầy ấy lại tin tưởng thầy Hoa tới độ đó à Dù sao thì chính
thầy phải biết nhiều hơn thầy Hoa mới phải chứ?
Dạ, thưa không phải con định nói thế. Sự thực thì thầy Hoa cũng
chẳng học được bao nhiêu phép thuật của thầy Mười, nhưng mấy năm
nay, chính thầy Hoa được thầy Mười tin tưởng nhờ sao chép kinh sách,
nên thầy Hoa mới biết nhiều như vậy.
Thầy Tư gật gù:
Điều này làm ông sửng sốt. Ông cố tình hỏi tới để biết xem khả năng
nàng tới đâu.
Thầy ấy trị bệnh bằng hình nhơn như thế nào?
Dạ, thầy ấy cầm một con hình nhơn không biết bằng chất gì, viết tên
tuổi con bệnh vô đó, niệm chú, vẽ bùa. Con bệnh ở phòng bên, cứ mỗi
lần thầy ấy thổi vô hình nhơn là nó dẫy dụa chịu không nổi, than khóc
ầm trời xin tha.
Thầy Tư nghe San nói tần ngầm, ông nói nho nhỏ nhưng mọi người
đều nghe rõ.
San bàng hoàng hỏi:
Im lặng một lúc lâu, thầy Tư mới nói:
San gật gù, nói:
Thầy Tư gật đầu, đồng ý:
Đúng rồi. Đó chính là phép thư người độc địa nhất của môn phái. Tôi
tưởng tới đời Sư Ông là thất truyền rồi, ai ngờ bây giừ nó lại xuất hiện
ở đây, do một học trò nhỏ tuổi như thầy Hoa xử dụng.
Thầy có nghĩ là còn nhiều người khác biết nữa không?
Tôi hy vọng thầy Mười không truyền phép ẩu tả tới mức đó. Chỉ một
mình thầy Hoa biết được cũng đủ chết nhiều người rồi, nói chi ai cũng
biết thì thiên hạ tới thời đại loạn rồi.
San tần ngần hỏi:
Thầy Tư lắc đầu:
San buột miệng:
Thầy Mười đã điều khiển được Thiên Linh Cái bò ra ngoài rồi.
Thầy Tư nhẩy nhổn như người ngồi phải lửa, ơng hớt hải nói:
Thầy nói cái gì?
Con nghe thầy Hoa nói; Thầy Mười đã kêu được con Thiên Linh Cái
bò lên khỏi bình rượu ngâm nó rồi, như vậy có phải nó đã thành tinh không?
Thầy Tư thờ thẫn trông thấy, mặt ông tự nhiên co lại thật khổ não.
Ông nói như rên rỉ:
Tai họa, tai họa. Đúng là nó đã thành tinh rồi còn gì nữa. Hồi nó còn
nằm yên trong bình rượu, thầy Mười chỉ có thể sai khiến linh hồn nó đi
giết người. Tuy nhiên, gặp những ai nặng bóng vía, đàn bà có tháng,
hay vật gì linh thiêng trong bàn thờ, chùa chiền, con thiên Linh Cái
không dám bén mảng tới. Bây giừ nó thành tinh rồi, những thứ đó
không còn nghĩa lý gì nữa. Nó không còn ở thế giới vô hình nữa mà trở
thành vật thể hẳn hoi. Nó đã đi từ thế giới siêu linh vô hình tới vật thể
hữu hình bằng xương bằng thịt. Nếu đúng như vậy, thầy Mười có thể
sai nó tới đây bóp chết hết đàn rắn Trun của mình nội trong một khắc.
Từ nãy tới giờ đám đệ tử thầy Tư ngồi yên nghe San và thầy Tư nói
chuyện, không ai dám nói câu nào. Bỗng Oanh xen vô hỏi thầy Tư.
Thưa thầy, như vậy thầy Mười có thể kêu con Thiên Linh Cái trong
hũ rượu đó đi ngời ngời tới nhà mình à?