9 Cấm Trại


Tại trường.....

Sau khi băng bó viết thương vẫn còn đau nên cô đi khệnh khạng. Cô không hiểu
tại sao lúc đó mình lại ngốc đến vây! Chỉ vì anh mà không màng bản thân. Mặc
Hàn thấy thế nên lại gần bế bổng cô lên. Cậu rất đau khi thấy người mình yêu
bị thương vì một người khác.

"Ya thả tôi xuống đi. Không mọi người sẽ hiểu lầm."-Cô

"Cô thật là bị thương rồi mà còn ngâm nước mưa nữa."-Mặc Hàn.

-----------

"Mặc Hàn à! Lâu lắm rồi mới thấy cháu. Tới nhà cô có việc gì không?"- Mẹ Lam
Ngọc.

"Dạ Lam Ngọc có nhà không?"- Mặc Hàn.

"Nó bỏ đi đâu rồi, con bé này thật là trời đang mưa lại không cầm theo ô."- Mẹ
anh.

"Thôi cháu chào cô."-Mặc Hàn.

Cậu vội vã chạy đi tìm cô. Lúc này rất lo lắng, không mặc trời mưa. Dù cô có
thích anh của mình nhưng chỉ cần cô hạnh phúc là cậu vui rồi. Cậu không biết
mình đã thích cô từ lúc nào? Khi ở bên cô cậu cảm thấy mình rất hạnh phúc,
thích nhìn cô cười,thấy cô vui vẻ. Nhưng đã quá muộn, nếu không sang Mĩ thì
tốt. Cậu có thể trở thành thanh mai trúc mã của cô. Cậu đã thấy cô, nhưng cô
không có một mình mà ở bên anh. Có lẽ cậu đã chậm một bước rồi sao. Cậu không
thua kém gì anh nhưng tại sao lại bất công với cậu như vậy. Ngồi xuống gốc cây
cậu nhìn cô bên người đàn ông khác sao lòng cậu đau đến vậy. Cậu đã tự hứa với
thân không được khóc nhưng không kìm được. Chỉ có thể đứng xa nhìn cô hạnh
phúc bên người con trai khác.

----------

"Anh thấy hết rồi à. "-Cô.

" Cô phải xin lỗi chính bản thân cô lúc này đi."-Mặc Hàn.

Mặc Hàn bế cô đến chỗ của mình rồi mới thả cô xuống khi có nhiều con mắt nhìn
vào mình. Cô cảm thấy có chút ngượng và tim có chút loạn. Nhưng phải tỉnh táo
lại vì người cô cần phải yêu chính là Mặc Lâm, dù có chút cảm thương cho cậu.
Nhưng cô không thể. Chỉ có thể đối xử với cậu như một người bạn đó là giới
hạn. Đến giờ cô cũng không thể xác định gì từ tình cảm của mình từ khi xuyên
vào đây cô không thể biết tình cảm của mình, lúc thật lúc giả không phân biệt
được. Chỉ có thể thực hiện lời hứa với nữ phụ rồi trở về sống một sống như
thường ngày không cần bận tâm gì. Giờ cô cũng rất nhớ mẹ, bố, bạn bè và người
cô thầm thương trộm nhớ crush của mình Hạo Nhiên.

"Chân cậu sao vậy?"-Anh.

"Không sao đâu. Cậu đừng để ý."-Cô.

"Mặc Lâm chào buổi sáng."-Đan Đan

Ngay lập tức anh quay ra cười với Đan Đan chào lại. Cô không hiểu những tình
tiết cô tạo ra không đủ để cho anh thay đổi tình cảm. Tại sao vậy, cần thêm
nhiều nữa ?

"Mọi người xem bảng thông báo chưa sẽ tổ chức cắm trại đó. Nghe nói là có bắn
pháo hoa. Nhưng ở gần rừng nên phải cẩn thận không lạc đó."- Đan Đan.

-

Tại một bãi đất trong khung cảnh đầy thơ mộng chỉ có cô và anh trông rất lãng
mạng.

"Mặc Lâm à pháo hoa rất đẹp đúng không?"-Cô.

"Nó không đẹp bằng em."-Anh.

Câu nói đó làm cô đỏ mặt xấu hổ. Hai người nhìn nhau ngượng ngùng. Rồi từ
từ....

"NONONO."-Đan Đan.

Một tiếng hét lớn vang lên, đẩy cô ra khỏi người anh.

"Anh ấy thuộc về tôi rồi cô không có cửa đâu. Hahahaha! Cô chỉ là một nữ phụ
nhỏ nhoi thôi."-Đan Đan.

"Ai bảo tôi là nữ phụ tôi sẽ trở thành nữ chính."-Cô.

Rồi cảnh Đan Đan hun Mặc Lâm hiện ra trước mắt cô. Mọi thứ xung quanh sụp đổ
theo.

--

Theo nguyên tác thì cô sẽ phá hoại họ và chính anh nói rằng anh sẽ hủy hôn hôn
ước và hẹn hò với Đan Đan. Nhưng lần này sẽ khác, cô đã thay đổi được cốt
truyện. Đến lúc đó...

"Lam Ngọc. Này."-Mặc Hàn.

"Hả?"-Cô

"Vào lớp rồi đấy."-Mặc Hàn.

-------

Sau bao nhiêu công sức, hao tổn sức lực mấy ngày qua cô Lam Ngọc đã nghĩ ra
một kế hoạch hoàn hảo vô cùng.

Đầu tiên cô sẽ ngồi bên cạnh anh trên xe. Nhưng....

"Mặc Lâm em muốn ngồi cùng anh."-Cả lớp con gái trong lớp hét. Sau một hồi
đánh vật với lũ con gái trong lớp, cô cuối cùng cũng được ngồi cạnh anh nhưng
không kịp Mặc Hàn đã ngồi rồi. Đã thế cô còn bị mắng vì cái tội làm xe chễ mấy
phút. Không sao vì đây mới chỉ là khởi đầu thôi, tự nhủ với mình như vậy. Dù
không được ngồi cùng nhưng nghĩ sến kế hoạch cuối cùng thôi cũng đủ hạnh phúc
rồi. Sau khi đến nơi, lúc nhặt cành cây khô cô sẽ ngăn chặn Đan Đan ngã.
Và....

"Mặc Lâm nhặt củi với mình nha."-Đan Đan.

"Ukm, đi thôi."-Anh.

"Áaaaaa, có con sâu."-Nói rồi Đan Đan mất đà ngã ra sau. Ngay lập tức cô phóng
với tốc độ ánh sáng đỡ Đan Đan trước khi anh đỡ.

"Không sao đâu."-Cô.

"Nhưng mà nó đang ở trên áo cậu."-Đan Đan.

Nghe xong cô nhìn xuống áo mình thấy có ???? mặt cô đổi sắc hét lên vung tay
vung chân để con sâu rớt ra ngoài. Mặc Lâm thấy thế liền cười. Giữ người cô
lại rồi lấy con sâu xuống.

"Rồi đó an toàn rồi."-Anh

"Cảm ơn nha."-Cô.

Kế hoạch lần này thành công nên cô cảm thấy tự tin lên rất nhiều.Tiếp theo là
lúc đốt lửa trại. Lần này người hát cùng anh sẽ là cô không phải Đan Đan.

"Nào có ai muốn hát không.'-Lớp trưởng.

"Tớ muốn hát với Mặc Lâm."-Cô.

"Được nào mời mọi người nghe."-Lớp trưởng.

"Khi em khép đôi mi

Em thấy những ánh mắt ấy

Cứ làm con tim loạn nhịp

Em muốn quên đi

Nếu đây là giấc mơ xin đừng để em tỉnh giấc"-Cô

"Như định mệnh rơi vào

Anh đang gọi to tên em.

Làm ơn hãy ôm anh.

Em là sợi dây định mệnh của anh

Em là người anh chờ đợi phải không."-Anh.

Anh liếc mắt đưa tình một cái rồi bài hát kết thúc làm cô đỏ hết mặt . Anh cứ
như thế thì cô sẽ trở về nhà sớm.Sau đó rất nhiều người người cũng muốn hát
cùng anh, nhưng anh đều từ chối. Cô cảm thấy vui lên phần nào. Có lẽ cô đang
tiến một bước về đích. Sau đó cô luôn đi sát anh để Đan Đan không có cơ hội
tiếp cận anh.

"Ngọc Lam à!Cậu sao vây? Suốt ngày đi đi theo mình à?"-Anh

"Thế hả??"-Cô lúng túng trả lời. Mặt đỏ lên.

"À đến giờ bắn pháo hoa rồi đi thôi!"-Cô cố đánh lạc hướng để không làm không
khí trở lên ngượng.

"Ukm đi thôi"

Nói rồi anh khoác nên vai cô đi ra nới xem pháo hoa. Tại đó, rất đông người
chen lấn.Có một người đụng vào cô, thấy thế anh đã nắm tay cô để không bị lạc.
Cái cảm giác đó lại đến rồi. Mặt cô đỏ lên, tim loạn, cô không ngờ nó đến
nhanh thế, Lam Ngọc ơi là Lam Ngọc mày cần tỉnh táo lại. Đây không phải tình
cảm của mày mà là của chủ nhân của cơ thể này. Giờ mày phải cố gắng kiểm soát
nó. Tát mình vài phát tự nói với bản thân như tự kỉ.

"Mặc Lâm, ở đây."-Đan Đan.

Anh bỏ tay cô ra chạy lại gần Đan Đan. Lúc này cô mới tỉnh ra đã thấy anh ở
bên cô ta rồi.

Cô quên mất là cả lớp tập chung lại một chỗ để xem, thế là hỏng cả kế hoạch
hoàn hảo của cô. Bỗng có một tiếng Đoàng lớn, đó là tiếng của pháo hoa nó đã
nổ. Dù cô và anh chỉ tiến triển một chút nhưng ít ra cô cũng được xem pháo
hoa. Vài phút sau cô giáo tập chung lại nhưng thiếu mất Đan Đan. Mặc Lâm liền
đi tìm, cô cũng đi theo. Đề phòng hai người họ tình tứ với nhau.

"Mặc Lâm đợi tớ với!"-Cô vừa chạy vừa thở dốc vì cái cơ thể này là tiểu thư
nên lười vận động và chân cô đang bị thương.

"Cậu quay về đi để tớ đi tìm!"-Anh. Không thèm nhìn cô một cái mà đã đi mất.

Nói rồi anh đã chạy xa cô. Rồi hòa mình vào màu đen.

"Suốt ngày Đan Đan bộ nữ phụ như mình có thua kém gì đâu!"-Cô vừa chửi vừa đấm
cái chân.

"Hắt xì.!"- Sau hôm qua có lẽ cô đã bị cảm rồi. Sao số cô có thể xui xẻo như
thế này.

Cô cũng muốn về lắm nhưng cô không nhớ đường về, ở đời thực lẫn trong truyện
cô đều mù đường.Cô đành chơi ngu, đi theo trực giác.

Trong lúc đó ở chỗ của Đan Đan.

"Mặc Lâm à!"-Đan Đan.

Đan Đan ngồi tại một gốc cây. Không biết mình nên làm gì. Chỉ có thể nhờ người
đến cứu. Anh đi khắp nơi tìm Đan Đan. Sau một hồi tìm kiếm anh đã thấy Đan Đan
đang ngồi khóc vì đây là lần đầu tiên nó ( Đan Đan) bị lạc. Cái cảm giác lo sợ
khi xung quanh mình toàn là màu đen chỉ có ánh sáng của mặt trăng, nó sợ lắm.
Khi nó thấy anh, nó vui lắm nhanh chóng chạy lại gần ôm lấy anh. Anh dỗ nó nín
rồi đưa nó về.

Tại nơi tụ họp....

Mọi người đều suốt ruột lo lắng đi đi đi lại rồi cô giáo bảo người về trước vì
không muốn phụ huynh lo lắng còn mình ở lại đợi. Sau một hồi ổn định chỗ ngồi
còn mỗi Mặc Hàn không chịu lên xe làm cô giáo không hiểu bèn lại gần hỏi gần
sao khi về trước cậu lại bảo không yên tâm khi về trước. Cậu đứng đợi chờ cô
xuất hiện trong màn đêm. Thấy có bóng dáng của anh câu nghĩ nhưng không có cô
chỉ có anh và nó. Ngày lập tức hỏi anh về cô.

"Làm Ngọc đâu?"- Cậu nắm lấy hai vai anh.

"Bình tĩnh đi không phải anh bảo cô ấy về trước thây."- Anh.

"Đồ ngốc, anh không biết rằng tại anh mà cô ấy mới bị thương, tại anh cô ấy
mới phải dầm mưa, tại anh mà cô ấy đau khổ, tất cả tại anh mà ra."- Cậu nắm
lấy cổ áo của anh nhấc lên thể hiện hưng rõ sự bực tức trong lòng. Anh cố gắng
khuyên cậu bình tĩnh trở lại. Khi lòng dịu đi, cậu mới kể hết sự việc cho anh.
Ngay lập tức anh chạy đi tìm cô. Có lẽ mẹ anh đã nói đúng anh không biết được
tình cảm của mình dành cho ai cả cô hay nó. Anh không biết rằng mình có lựa
chọn đúng hay là sai lầm. Bây giờ đầu óc anh rất rối chỉ biết điều cần làm là
tìm cô.

Tại chỗ cô.....

"Đan Đan thì có gì tốt chứ. Cô có gì không bằng? Nữ phụ thì sao chứ?"- Cô vừa
nói vừa xoa cái chân đang chảy máu của mình, có lẽ viết thương đã bị rách. Sao
cái số cô nó lại khổ như vậy?

"Hắt xì."- Cô sờ nên trán thấy nóng, sau hôm qua cô đã bị ốm. Lúc này cô rất
mệt, chân tay tê liệt, giờ cô chủ muốn ngủ để quên tất cả trở về với gia đình
của mình, trở cuốc sông thường ngày. Hai mắt nhắm lại ngủ thiếp đi... Khi mồ
hôi ước đám anh thấy cô ngủ rất ngon lành trong rất đáng yêu nhưng điều kì lạ
đó là chỗ cô ngồi chính là nơi mà anh tìm thấy Đan Đan. Anh cho rằng đấy chỉ
là điều trùng hợp thôi. Nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện....


(Xuyên Không) Nam Chính À Tránh Xa Tôi Ra. - Chương #9