7 Sinh Nhật


Mở mắt tỉnh dậy cô đã thấy mình trong bệnh viện. Cô không hiểu tại sao mình
lại mơ thấy điều đó. Cô cố gắng bỏ một đống suy nghĩ đó sang một bên.

Ngay lập tức có người mở cửa bước vào là Mặc Lâm tay cầm bó hoa nhẹ nhàng hỏi
thăm cô.

"Cậu không sao chứ tự dưng ngất xỉu làm tớ lo muốn chết"- Anh vừa nói vừa cấm
hoa vào lọ.

"Hôm qua là cậu đưa tớ vào đây à?"- Cô thắc mắc muốn biết.

"Ukm, bác sĩ nói rằng ngày mai cậu sẽ được xuất viện thôi không có gì nghiêm
trọng."-Anh

"Mặc lâm à.."- Cô cố gắng tỏ tình với cậu.

"Sao vậy?"

"Tớ...t...h..."

"Lam Ngọc à...." Măc Hàn mở đập cửa chạy vào hỏi han cô. Cô thở dài một tiếng
nghĩ rằng để lần sau tỏ tình tiếp vậy dù hơi tiếc.Bỗng có một tiếng gõ cửa lần
này là Đan Đan trên tay cầm giỏ hoa quả đi vào. Ngay lập tức cô kiếp cớ để hai
người kia đi ra ngoài.

"Aiya tui đói rồi hai người đi mua cháo cho tôi đi."- Cô vừa nói vừa ôm bụng
kêu gào.

"Thui được rồi, Mặc Hàn đi thôi."

Đợi hai người kia đi xa cô mới nói chuyện với Đan Đan.

"Tôi biết tôi sẽ không có được tình cảm của anh ấy nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc
đâu, bởi vì tôi đã lỡ hứa với một người....."- Cô

"Tôi sẽ làm anh ấy thích tôi không thích cô."- Đan Đan

"Từ giờ trở đi tôi với cô sẽ là tình địch.."- Cô

-----

Hôm sau cô cuối cùng cũng được xuất viện. Hôm nay là sinh nhật của cô, tiểu
thư tập đoàn Đá quý SM, vì thế nên có rất nhiều tập đoàn lớn khác đến tham dự.
Hôm qua cô cũng đã rủ Mặc Lâm cùng cô mua sắm chỉ có hai người. Lần này do tắc
xe lên cô đến hơi muộn.

"Xin lỗi nha mình đến muộn do đường tắc quá."- Cô vừa thở vừa nói.

"Không sao đâu."-Anh

Tại cửa hàng thời trang...

"Mặc Lâm thế nào đẹp không?"- Cô hỏi anh.

"Ukm đẹp lắm."-Anh trả lời.

"Thật không?"- Nghe được câu nói đó làm cô vui lắm.

Anh đứng dậy đeo cho cô chiếc vòng mà anh đã chuẩn bị trước đó. Vì nó mà mặt
của cô đỏ hết lên.

"Quà sinh nhật đó."- Anh.

"Cảm ơn nha mình sẽ trân trọng nó."- Cô.

-----

Tại bữa tiệc..........

Cô mặc cho mình chiếc váy màu trắng. Từ từ đi xuống cầu thang. Thấy anh cô
liền lại gần.

"Đến rồi à."-Cô

"Ukm mới thui."-Mặc Lâm.

"Mặc Hàn đâu?"-Cô

"Nó nói nó đến sau."-Mặc Lâm.

"Mặc Lâm..."-Đan Đan.

"Đan Đan sao cô lại mặc đồng phục của trường."-Cô

"Tôi...ko có váy dự hội.."-Đan Đan

"Đi theo tôi."-Cô

"Nhưng...."-Đan Đan.

"Còn không đi."-Cô

------

"Oa... Phòng cô đẹp thật."-Đan Đan.

"Này lấy cái này mà mặc."-Cô.

Cô cầm một chiếc váy màu xanh dương đưa cho Đan Đan. Cô ấy liền đi thay. Bước
ra từ phòng thay đồ Đan Đan có hơi ngượng.

"Cô mặc như này có phải là đẹp hơn ko?"-Cô

"Sao cô lại giúp tôi vậy?"-Đan Đan.

"Bởi vì trước mặt anh ấy tôi muốn cạnh tranh công bằng không muốn anh ấy
thương hại cô!"-Cô.

"Dù sao thì cảm ơn cô."-Đan Đan.

Hai người từ từ bước ra, rất nhiều con mắt nhìn họ, lời bàn tán cũng rất
nhiều.

"Mặc Lâm à!Nhảy với mình nha!"-Cô.

"Oke tiểu thư."-Mặc Lâm.

Cô nắm lấy tay của anh rồi hai người cùng nhau thực hiện những bước nhảy.

"Oa họ đẹp đôi quá!"-A

Những lời bàn tán cũng bắt đầu nổi nên. Trong lúc đó, Đan Đan bị rất nhiều
người mời mà cô không biết trả lời làm sao và cô không biết nhảy.

"Mặc Lâm cậu nhìn đi đâu vậy."-Cô

"Xin lỗi mình có việc."-Anh

Nói rồi cô buông tay cô ra, chạy về phía Đan Đan.

"Tôi là bạn nhảy của cô ấy."-Mặc Lâm.

Nói xong anh nắm lấy tay Đan Đan,hai người họ cùng nhau nhảy. Ở chỗ cô, mẹ cô
tìm cô rồi dẫn đi chào hỏi những người có quyền lực điều này làm cô không
thích chút nào. Sau một một hồi chào hỏi, cô cuối cùng được giải thoát. Cô
nhanh chóng đi tìm anh để ngăn cản nụ hôn đầu tiên của họ xảy ra....


(Xuyên Không) Nam Chính À Tránh Xa Tôi Ra. - Chương #7