10 Quá Khứ Lập Lại


Bây giờ đã là 1h thời điểm mà hầu hết mọi người đã ngủ. Anh nhờ cậu đưa cô
giáo về trước nhưng cậu không đồng ý. Tâm trạng của cậu giống anh. Lo lắng cho
cô, không yên tâm mà về. Cô giáo đành tự mình về trước. Có lẽ cậu đã thích cô
rồi, cậu muốn nhìn thấy cô cười vui vẻ thích ở bên cạnh cô. nhưng mọi chuyện
không theo ý muốn của mình, cậu luôn là người đến sau anh , chỉ chậm một bước.
Nếu cậu không đi du học thì cậu cũng có thể trở thành thanh mai trúc mã với
cô, nhưng nếu chỉ là nếu sẽ không bao giờ được như vậy... Bác sĩ đi ra, ngay
lập tức anh đứng dậy hỏi han tình hình của cô.Bác sĩ nói cô không sao chỉ cần
nghỉ ngơi vài ngày là khỏe. Lúc này anh cũng yên tâm được phần nào. Từ lúc nào
mà anh lại như vậy, có lẽ anh không biết được tình cảm của mình nữa rồi. Anh
nghĩ rằng mình thích nó, nhưng sao khi ở bên cô anh cũng có giảm giác ấm ấp,
mẹ anh đã nói đúng, anh chưa xác định được đâu là tình bạn đâu là tình yêu.
Đầu óc anh rối bời, vò đầu một cái không nghĩ nữa đi vào thăm cô. Sáng hôm
sau, cô tỉnh dậy đã thấy anh và cậu ở bên, cô vui lắm. Nhìn cậu và anh tới
thăm, cô lại cảm thấy nhớ mẹ. Chắc bây giờ bố mẹ cô rất lo cho cô. Cô rất nhớ
họ và nhớ cả crush của mình chính là Hạo Nhiên. Giờ chỉ có thể nhanh chóng kết
thúc câu chuyện để trở về cuộc sống hàng ngày.

- Cậu đỡ hơn chưa- Cậu lo lắng cho cô.

- Mình không sao đâu. Chỉ là....- cô ôm bụng có một tiếng bụng reo phát ra từ
bụng, cô chỉ biết cười trừ thôi. Ngay lập tức câu phóng đi mua đồ ăn cho cô.

- Lam Ngọc à cho mình xin lỗi mình không nên bỏ mặc cậu- anh

- Không sao đâu mà- cô "Đúng rồi đó, để chân tui đau muốn chết rồi đây nè,
giờ hối hận cũng muộn rồi" đó là những gì cô nghĩ.

- Mình gọi điện cho mẹ cậu rùi mà sao bác gái không tới.- anh

- Bà ấy sẽ không tới đâu.- Cô.

Dù cô có ghét nữ phụ tới đâu nhưng hoàn cảnh của cô ấy thật đáng thương. Từ
nhỏ đã không nhận được nhiều tình yêu thương của cha mẹ. Mẹ cô lúc nào cũng
chỉ có tiền. Hôn ước của cô và anh cũng chỉ vì tài sản của Mặc thị. Chỉ có anh
mới đối xử tốt với cô ấy. Nhưng từ khi anh hẹn hò với nó con người cô đã thay
đổi, nữ phụ trở nên xấu xa và độc ác, đến cuối cùng chỉ nhận lại một con số 0
mà thôi. Tình yêu có thể cứu sống một con người và nó cũng có thể giết chết
một người.

Hôm sau được được xuất viện cô vui lắm nhưng còn một đống bài tập lại chất
đống phải giải quyết. Cô xuyên vào đây có phải bị hành hạ não đâu chứ. Lúc này
chỉ còn cách nhờ anh chỉ giúp.

- Mặc Lâm đẹp trai giúp mình đi- Dùng sự cute của cô để xin anh giúp. Cuối
cùng anh cũng đã đồng ý. Nhưng sao lại có cảm giác nổi da gà như có ánh mắt
nào tức giận nhìn cô vậy. Chắc do trời hơi lạnh nên mới thế cô đã nghĩ như
vậy. Giờ ăn trưa...

- Hy Tuyết à ăn trưa cùng mình đi.- cô vui vẻ khoát vai Hy Tuyết. Hy Tuyết
làm mặt khó chịu hất tay cô ra.

- Mình không thích ăn với bạn.- Lườm cô một cái rồi bỏ đi. Cô không hiểu
chuyện gì đang xảy ra cả. Theo cốt truyện thì Hy Tuyết là người bạn thân nhất
với cô tại sao lại như vậy, cô không hiểu càng nghĩ càng đau đầu. Hôm nay đành
phải ăn cơm với cậu, nó và anh.

Tại nhà của anh lúc 8h như đã hứa cô tới học thêm.,,

- Lam Ngọc tới học hả cháu.- Mẹ anh cởi mở.

- Vâng.- cô

Đối với cô mà nói thì mẹ anh chính là động lực đẩy con thuyền của anh và cô
tới đích. Vì bà ấy muốn có một đứa con dâu thông mình xinh đẹp nhà có quyền
lực để sau này sẽ trợ giúp cho anh rất nhiều. Chỉ cần bà ấy giúp cô và anh là
được cô không có ý kiến gì nhiều. Căn nhà rất giống những gì cô thấy trong kí
ức của nữ phụ. Rộng lớn sang trọng nhưn vẫn toát lên vẻ giản dị. Bước vào
phòng, cô thấy anh chỉ cuốn một chiếc khăn ở phía dưới , đang lau tóc. Thân
hình rất đẹp, có sáu múi cứ như nam thần vậy. Vội vàng đóng cửa lại.

- Cho mình xin lỗi.

không hiểu sao mặt cô đỏ bừng, tim đạp mạnh . Óc rối loạn.

- Được rồi vào đi.- Anh có chút bối rối.

Từ lúc đó không khí không hiểu sao lại yên lặng đến lạ thường, hai người không
nói một lời trừ khi có liên quan tới viêc học. Trời ngày càng xấu. Mưa bắt đầu
rơi nặng hạt hơn. Cô phải về nhà nhưng mẹ anh đã xin cho cô ngủ ở đây. Ba anh
phải ở lại công ti giải quyết một số chuyện, Cậu sẽ về nhà muộn vì dự buổi
tiệc sinh nhật bạn... Căn nhà chỉ còn 4 người: anh, cô ở trên phòng, mẹ anh và
bác quản gia ở dưới tầng. Bỗng tiếng sấm ngày càng lớn, cô cảm thấy sợ. Cô nhớ
hàng ngày mình không có thế này, nhưng có lẽ nữ phụ rất sợ nó. Lần đầu tiên cô
lại cảm thấy sợ như vậy. Co người lại, anh nhìn thấy cô liền mỉm cười. Ôm lấy
cô vào lòng.

- Đừng sợ.

"Cậu vẫn không thay đổi..."

------------

Tại 1 căn biệt thự. Một người phụ nữ cầm tay của một đứa trẻ đi vào.

-Bạn đến rồi à. Lam Ngọc đáng yêu quá.-Giọng của một người phụ nữ bằng tuổi mẹ cô.

-Nhờ bạn trông hộ đứa trẻ này 1 hôm. Nó ngoan lắm.- Mẹ cô

- Yên tâm đi, mình quý con gái lắm.

- Vậy mình đi đây.- Mẹ cô đẩy cô vào, một mình đi về.

- Lam Ngọc à cháu ra sân chơi với Lâm Lâm và Hàn Hàn nha.- Mẹ Anh chỉ ra phía
sân ở đằng sau. Cô trả lời" Vâng" rồi đi. Nhưng xui thay mới vào đã bị một
viên đá vào đầu. Ngay lập tức có một người con trai ra xoa đầu cho cô.

- Đừng khóc mà.- anh.

- ukm.

- Mình là Mặc Lâm.

- Lam Ngọc.

Lại có một viên đá khác bay tới. Nhưng may mắn không trúng cô. Viên đá đó chi
chính là cậu ném đi.

- Anh lại đây chơi với em. Đừng chơi với nó.- Cậu.

- Em quá đáng lắm rồi đấy.- Anh.

Nghe được câu đấy, cậu bực mình bỏ vào nhà. Cậu chỉ muôn chơi với mỗi mình anh
thôi không được sao. Thế là cả buổi chiều hôm đấy chỉ có tiếng cười của cô và
anh. Và những cái lườm của cậu qua của sổ, có lẽ ấn tượng đầu tiên của cậu về
cô không tốt. Tại phòng bếp...

3 người ngồi ngoãn trên ghế đợi đồ ăn thì có tiếng của một người đàn ông.

- Ba về rồi.

Ngay lập tức cậu và anh theo phản xạ chạy ra cửa. Cô cũng chạy theo xem. Anh
vào cậu xà vào lòng bố. Cảm thấy rất ấm áp, hạnh phục làm cô phải ghen tỵ, bố
mẹ cô luôn bận bịu nên cô luôn luôn ăn một mình.

- Ba có quà cho con đây.

Nói rồi bố anh cầm ra 2 con siêu nhân đưa cho mỗi người một cái,2 anh em sướng
lắm. Cô cũng có phần đó là một con búp bê công chúa.

- Đi ăn cơm thôi.-Bố anh.

- Bác nấu ăn không ngon cháu thông cảm nhé.- Mẹ anh xoa đầu cô.

- Không ạ ngon lắm luôn. Cơm bác nấu là nhất.- Cô vừa cười vừa nói. Làm ai đó
loạn nhịp tim.

Buổi tối chỉ còn anh, cô, cậu và bác quản gia. Bố mẹ anh có việc lên công ti.
Xem tv chán chê rồi mọi người đi ngủ. Ngoài trời mưa to tầm tã, sấm vang lên
rất nhiều. Anh thức dậy đi vệ sinh thì có tiếng khóc, da gà nổi lên. Anh sợ
lắm, tiếng sấm lóe lên làm anh nhìn thấy cô.

- Làm mình giật cả mình. Sao không ngủ đi.- Anh ngồi xuống cùng cô.

- Mình sợ sấm.

- Mình sẽ đợi bạn ngủ rồi mới đi ngủ được không?

-Ukm.

Anh cầm tay cho vào phòng, hôm đấy anh đã nắm tay cô cho đến khi cô ngủ..

--

Giờ anh cũng vậy cầm tay cô. Nhìn cô ngủ thật là dễ thương. Anh chỉ muốn nhìn
như vậy mãi mãi. Nhưng những lúc như này thời gian trôi thật nhanh. Rồi anh
ngủ thiếp đi bên giường cô lúc nào không biết. 1h trời tạnh dần, cậu đã về đến
nhà. Mở cửa phòng tắm rửa thay quần áo vì người ướt như chuột lọt. Sau khoảng
ba mươi phút tắm, không thấy cậu đâu bèn sang phòng bên canh. Mở cửa ra thấy
anh đang nắm tay cô, cậu ghen rồi. Cảm giác ghen thật khó chịu. Lần đầu gặp cô
cũng như vậy...

- Mặc Hàn, mình sợ sấm.- Cô níu tay áo của cậu không rời.

-Không liên quan tới tui.- Cậu hất tay cô ra. Đi lên phòng ngủ. Điều kì lạ là cậu không ngủ được, cứ nghĩ về cô. Tới nửa đêm cậu quyết định sang phòng cô xem thế nào. Câu thấy tay cô đang cầm tay anh, làm cậu khó chịu.

----

Cảm ơn mọi người ủng hộ.


(Xuyên Không) Nam Chính À Tránh Xa Tôi Ra. - Chương #10