Người đăng: tinkisifb3@
Tiên Giới [Tiểu Tiên Giới]
Bên trong Ngũ Đài Thành, không trung của Băng Thiên Tuyết Thành, sau khi
Vô Diện chết đi, bầu không khí bắt đầu yên tĩnh trở lại. Duy chỉ có
một phần phía trên bầu trời đang có một mảnh sương mù khổng lồ,
càng lúc càng lan tỏa ra xung quanh, khiến mọi thứ rơi vào một
khoảng không mờ ảo..
Quay lại Đan Thanh Tử, sau khi chứng kiến Phá Thiên giết chết Vô Diện,
tảng đá đè nén trong lòng nàng bấy lâu nay như được gỡ ra. Nhìn Âm
Dương Kinh đang lơ lửng phía trên, Đan Thanh Tử thấp thỏm, nhìn Phá
Thiên nói
"Công tử, Dạ Tuyết muội ấy bị hút vào bên trong chiếc gương đó rồi,
chúng ta..."
"Ta biết..!" - Đan Thanh Tử chưa nói hết câu, Phá Thiên đã biết nàng
muốn nói gì thêm, nên đưa tay cắt ngang.
Phá Thiên ngước mắt lên, kiểm tra thông tin Âm Dương Kính phía trước
[Âm Dương Kính]
Đẳng cấp: 250
Độ Hiếm: Thần Cấp
Loại: Pháp Bảo
Sát Thương: 2,500
Phòng Ngự: 1,000
Độ bền: 249/250
Ghi chú: Âm Dương Kính là một trong Tam Đại Pháp Bảo của Cửu Thiên
Nguyên Tôn thời Thái Cổ, được đúc tác từ Hắc Thiết Vạn Năm.
[Kỹ năng Đặc biệt]
Phản Đòn Sát Thương cơ bản: 150%
"Chậc, cái đồ chơi này lúc trước vốn dĩ của lão già Cửu Thiên mà.
Không hiểu sao bây giờ rơi vào tay của người Tu La Giới"
Phá Thiên hai tay khoanh lại, chống cằm lắc lắc đầu nói ra. Sau đó
vươn một tay tới, nhận lấy Âm Dương Kính
"Đinh"
"Hệ thống: Bạn nhận được vật phẩm Âm Dương Kinh"
"Hệ thống: Người chơi có muốn trang bị vật phẩm không? "
"Ah, không cần trang bị"
"Thanh Tử, bắt lấy" - Phá Thiên nói xong, bấm tay một cái, Âm Dương
Kính xuất hiện ngay trước mắt nàng
"Hả, có chuyện gì sao công tử" - Đan Thanh Tử nhìn Âm Dương Kinh bên
cạnh, trong lòng nổi lên một chút run rẩy. Bởi, nàng biết nó không
chỉ là một chiếc gương bình thường, mà nó còn là một kiện Pháp
Bảo trong truyền thuyết, có thể hút Dạ Tuyết vào bên trong
"Ngươi giữ lấy món Pháp Bảo này đi, tuy chỉ là một kiện Pháp Bảo
bình thường, nhưng ở Tiên Giới này cũng có chút tác dụng. Phòng khi
ta không có ở bên cạnh có thể tự bảo vệ bản thân mình" - Phá Thiên
trầm giọng, nhìn Đan Thanh Tử nghiêm túc nói ra. Đối với hắn, hiện
tại không có gì quan trọng bằng việc bảo vệ những người bên cạnh
hắn an toàn. 100 năm, 100 năm thời gian vừa rồi đã quá đủ. Hắn tự
dặn lòng, sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra nữa
"Ta.. thôi công tử giữ lấy để bảo vệ mình đi. Thanh Tử có thể cố
gắng tu luyện để mạnh hơn, công tử yên tâm" - Đan Thanh Tử nghe xong,
đôi mắt sửng sốt, đưa hai tay ra phía trước lắc lắc từ chối. Cái gì
Pháp Bảo bình thường chứ, lúc nãy nàng nghe Vô Diện nói, đó là
một trong Tam Đại Chí Bảo của Cửu Giới, là một trong ba món thần
vật của Cửu Giới, không phải cái gì Pháp Bảo bình thường như trong
miệng Phá Thiên nói.
Đưa nàng giữ a, nàng hẳn là không cần, vì trong thâm tâm của nàng,
không gì quan trọng hơn tính mệnh của Phá Thiên. Đồ vật như vậy, Phá
Thiên cất giữ bên cạnh mới là hợp lý
"Ta không cần, ngươi cứ giữ lấy đi" - Phá Thiên nhìn biểu hiện của
Đan Thanh Tử trong lòng thật muốn cười to một trận.Tiểu nha đầu này
là vậy, luôn luôn lo lắng cho người khác, bất chấp bản thân ra sao a.
"Thế nhé, ta đi tìm Dạ Tuyết. Các ngươi cứ quay về Hồng Hưng Môn
trước đi" - Nói xong, Phá Thiên liếc qua đám sương mù khổng lồ phía
trên, sau đó chớp mắt một cái, thân ảnh biến mất.
"Ta...ta.."
"Aiz, công tử thật là..."
Đan Thanh Tử nhìn vào vị trí vừa rồi của Phá Thiên, phảng phất một
tia ấm áp trong lòng. Công tử đúng là công tử, luôn luôn lo lắng cho
người bên cạnh mình. Thôi, trước mắt cứ nghe lời công tử, giữ lại Âm
Dương Kính, sau đó đợi Dạ Tuyết về rồi lại tính tiếp
Nghĩ xong, Đan Thanh Tử cúi người, một thân phóng bay trở về phía
trung tâm của Băng Thiên Tuyết Thành, cởi bỏ Trận pháp phòng ngự.
"Tông chủ, tông chủ"
"Là Tông chủ, là tông chủ quay lại"
"Hoan hô, tông chủ trở về rồi"
Một đám trưởng lão, đệ tử chờ sẵn bên dưới quảng trường của Hồng
Hưng Môn nhìn thấy Đan Thanh Tử quay về thì hưng phấn lên tiếng nói.
Đây không phải lần đầu tiên Vô Diện đến, nhưng chưa lần nào khiến Tông
chủ phải kích hoạt Hộ tông đại trận cả. Chi riêng lần này, Hộ tông
đại trận lại được kích hoạt, thật khiến cả đám rơi vào một trận
căng thẳng.
"Nhưng sao, ta không thấy Tuyết trưởng lão đâu nhỉ"
"Đúng rồi, sao ta không thấy Tuyết Trưởng Lão ?
Có người không nhìn thấy Dạ Tuyết quay về, lên tiếng hỏi
VÙUUU
*Cạch
Đan Thanh Tử bay đến, một chân chạm đất, đáp xuống quảng trường của
Hồng Hưng Môn, nhìn các Trưởng lão, đệ tử, nghiêm trang lên tiếng nói
"Các ngươi vất vả rồi, tạm thời không có chuyện gì nữa. Chúng ta
dọn dẹp một tí rồi mọi việc trở lại bình thường"
"Phù..." - Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm
"Rõ, tông chủ" - Rất nhanh sau đó, tất cả các đệ tử Hồng Hưng Môn
đồng thanh đáp
"Tông Chủ, nhưng sao lần này sao không thấy sự phụ trở về ?" - Bích
Y, đệ tử chân truyền của Dạ Tuyết, thuộc Bách Hành Dạ Quỷ - Sơn Môn
của Dạ Tuyết tại Hồng Hưng Môn thấp thỏm lo lắng, bước lên lên hỏi
"Đúng, Tuyết Trưởng Lão đi đâu sao Tông chủ ?" - Các nữ đệ tử phía
sau Bích Y cũng đồng thanh lên tiếng hỏi, khác với các lần trước.
Mỗi lần đại chiến trở về xong, Tuyết Trưởng Lão luôn là người xuất
hiện đầu tiên trước cả Tông chủ. Nhưng không hiểu sao, lần này lại
không nhìn thấy Tuyết Trưởng Lão trở về, khiến tất cả đệ tử của
Bách Hành Dạ Quỷ trong lòng đều hoang mang
"Dạ Tuyết sao.. ? Muội ấy, chắc là sắp trở về rồi" - Đan Thanh Tử
nhìn Bích Y và các đệ tử phía sau, trong lòng cố trấn tĩnh nói ra.
Cũng may, lần này có công tử quay trở lại, nếu không nàng thật không
biết phải làm sao đối mặt với các đệ tử. Tu chân giới, vẫn luôn
luôn khốc liệt như vậy sao ?
"Được rồi, tất cả đều giải tán đi. Ta phải đi cởi ra Hộ tông đại
trận. Các ngươi có chuyện gì thì cứ bẩm báo lên phía trên, sáng mai
tụ họp tại Đại điện giải quyết'
"Còn các trưởng lão, mau gửi lệnh triệu tập tất cả các đệ tử,
tinh anh đang bên ngoài lịch lãm trở về gấp trong ngày mai. Ta có
chuyện lớn muốn thông báo"
"Rõ, Tông chủ" - Tất cả Trưởng lão, đệ tử của Hồng Hưng Môn nhận
lệnh, nhanh chóng chia nhau ra theo phấn bố của Tông chủ, giải tán đi
"Sư phụ.. có thật sắp trở về không ?" - Bích Y cùng các đệ tử của
Bách Quỷ Dạ Hành vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt xa xăm nhìn lên đám
sương mù không lồ trên không trung, lẩm bẩm nói..