Người đăng: tinkisifb3@
Nhìn Đan Thanh Tử và Dạ Tuyết trước mắt, Phá Thiên con tim không khỏi
đau nhói, cảm giác xúc động thật muốn một bước đi ra ôm hai người vào
lòng
100 năm,
Chớp mắt,
100 năm,
Đây là Tu tiên giới sao ?
Chớp măt, 100 năm, tu tiên ?
Hắn không ngờ, lần này đi như vậy, lại đến 100 năm trôi qua. Quá nhanh, nhanh
đến nỗi ý thức của Phá Thiên không thể cảm nhận được.
Cố gắng kìm nèn cảm xúc, Phá Thiên tiếp tục duy trì võ kỹ Vô Hình Phong.
Bời vì từ lúc bước vào Ngũ Đài Thành, hắn đã nhận thấy có điều
không đúng ở không gian trùng lập tại Ngũ Đài Thành
Uuuuuuuuuu !!
Uuuuuuuuuuuuu !!
Từng tiếng gió âm ỉ, sắc bén vang lên. Ngay khoảnh khắc đó, bầu trời trong
xanh đột nhiên chuyển biến sang màu đỏ, nhuộm khắp cả một mảnh thương khung
tại Ngũ Đài Thành
"Đến rồi sao" - Phá Thiên đôi mắt xa xăm, nhìn lên phía trên nhẹ giọng nói
Xoẹttt! !
Xoẹttttttttt !!
Không gian xung quanh ba động dữ dội, một vết nứt được cắt ra giữa
khoảng không bầu trời tạo thành một thông đạo u ám, có hắc khí toát ra
"Tiểu hồ ly a tiểu hồ ly a, ta lại đến thăm nàng đây"
Từ bên trong thông đạo bước ra, là một nam tử tuấn lãng, toàn thân khoát lên
một bộ bạch y, tóc búi cao, phía sau cầm một thanh đoản đao, hai chân đạp
không nhìn xuống hướng Dạ Tuyết bên dưới cười nói
"Lại đến"
Đan Thanh Tử vừa nhìn thấy nam tử trước mắt xuất hiện, trái tim trong lồng
ngực giật thót lên. Nàng cảm giác, lần này "hắn" đến, chắc chắc sẽ không đơn
giản như các lần trước.
Không có thời gian suy nghĩ, Đan Thanh Tử một chân bước lên, đạp không bay về
phía trung tâm của Băng Thiên Tuyết Thành.
Tại trung tâm mắt trận của Băng Thiên Tuyết Thành, Đan Thanh Tử hai tay chắp
lại, ấn pháp chú kích hoạt trận pháp phòng ngự của Băng Thiên Tuyết Thành. Hai
khắc sau, Đan Thanh Tử con ngươi chuyển sang màu xanh, có băng khí toát ra,
nhàn nhạt mở mắt, hét to
"Băng Thiên Liệt Địa Trận - Khởi"
“Băng Thiên Liệt Địa Trận”
Cấp bậc Trận pháp: 250
Sát Thương: 0
Phòng Ngự: 2500
Ghi chú: Trận pháp phòng ngự đặc biệt của Băng Thiên Tuyết Thành, trong thời
gian kích hoạt trận pháp, miễn sát thương công kích đối với đòn tấn công dưới
cấp độ 250.
Độ bền trận pháp: 250/250
Thời gian giải trừ: Đến khi hết năng lượng duy trì
Thời gian duy trì: 60 phút
"Toàn bộ đệ tử Hồng Hưng Môn bên ngoài nghe lệnh, mau chóng gấp rút trở về
Tông môn" - Kích hoạt trận pháp xong, Đan Thanh Tử một bên điều hành trận
pháp, một bên vận công truyền âm đi khắp Ngũ Đài Thành
Tại quảng trường của Băng Thiên Tuyết Thành, Dạ Tuyết ngước đầu lên nhìn nam
tử phía trên, mở miệng nói
"Vô Diện, lần này ngươi đừng hòng chạy trốn" - Nói xong, Dạ Tuyết hai mắt nheo
lại, một chân bước lên phía trướcc, thuấn di khỏi quảng trường Băng Thiên
Tuyết Thành
VỤUUUUUUUUTTT
Một tiếng gió cắt ngang, Đan Thanh Tử chỉ kịp liếc mắt qua, đã thấy Dạ Tuyết
biến mất khỏi quảng trường, không kịp gọi lại
"Dạ Tuyết"
"Không được, mau trở về" - Đan Thanh Tử đang tập trung ấn pháp quyết kích hoạt
trận pháp, không kịp ngăn cản Dạ Tuyết. Nơi mà "hắn" đang đứng, là bên ngoài
phạm vi bảo hộ của trận pháp.
"Ngoan lắm, đến đây nào tiểu hồ ly" - Vô Diện lơ lững giữa bầu trời, phong vân
khinh đạm, chắp tay bình thản đợi Dạ Tuyết đến
"Hừ, lần này ngươi có gan thì đừng chạy"
Dạ Tuyết hừ lạnh một tiếng, chớp mắt sau đó đã xuất hiện trước mặt Vô Diện,
không chần chừ mà tung ra một chưởng thẳng về phía trước
"Bạch Hồ Chưởng"
Chưởng lực nương theo tốc độ mà bay đi, hóa hình thành một đầu Bạch Hồ màu
trắng khổng lồ, há cái miệng lớn hướng Vô Diện mà cắn tới.
Nhìn Bạch Hồ đang vồ tới, Vô Diện không né tránh mà khóe miệng cong lên, nở
lên một tia cười lạnh, trong miệng lẩm bẩm một câu,
"Phong Vô Diện - chuyển thể"
Nói xong, cả khuôn mặt hắn mau chóng biến đổi thành khuôn mặt một đứa trẻ,
thân hình cũng teo tóp thu nhỏ lại. Chốc lát, đã hoàn toàn biến hóa trở thành
một đứa trẻ, sau đó nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cú ngoạm của Bạch Hồ
"Tiểu hồ ly à, lần này lại không được rồi" - Vô Diện liên tục tốc biến, dịch
chuyển khỏi tầm mắt của Dạ Tuyết, lên tiếng trêu chọc.
Dạ Tuyết chứng kiến Vô Diện biến đổi cũng không mấy ngạc nhiên, những lần
trước giao chiến, hắn cũng không ít lần biến thân. Mỗi lần biến thân, hắn lại
mang một khuôn mặt khác với một kỹ năng khác nhau.
Như lần này, hắn biến đổi thành "Phong Vô Diện", trạng thái mang hình thể của
một đứa bé, với kỹ năng và đòn tấn công cực nhanh.
"Lại tới"
"Bạch Hồ, trở về"
Dạ Tuyết tiếp tục hướng về phía Vô Diện, hai tay bấm quyết, điều khiển đầu
Bạch Hồ quay trở lại
GRAAAAAAAAOOOOOOOOOO !!!!
Bạch Hồ quay đầu lại, đôi mắt biến thành màu đỏ, ngẩng mặt lên trời gào một
tiếng
"Khặc khặc, lại trở về à. Vậy thì lần này ta sẽ cắt nát ngươi ra"
"Vạn Đao Quy Hạ" - Vô Diện khuôn mặt điên cuồng, cười khử, sau đó một chân lùi
về phía sau, hai tay xuất ra thanh đoản đao cầm trên tay
OANH LONG LONGGGGG !!!
Trong sát na, thanh đoản đao trên tay Vô Diện bay lên, sau đó phân ra theo cấp
số nhân. Nháy mắt, có hàng ngàn, hàng vạn thanh đao trên bầu trời.
"Đi" - Vô Diện hét to một tiếng, hướng thẳng Dạ Tuyết mà xuất đao thẳng tới
VÙUUUUUUUUUUUUUUU !!!
"Bạch Hồ"
"Cửu Hồ, Cửu Vỹ"
Dạ Tuyết chớp mắt, thuấn di ra phía xa, một bên ấn chú pháp. Bạch Hồ sau đó
biến hóa, phấn ra 9 đầu Bạch Hồ, mỗi một đầu đều có 9 cái đuôi
GRAOOOOOOOOOOOOOOOO !!!
GRAOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO !!!
ẦMMMMMMMMMMMMM
ẦMMMMMMMMMM
Một tiếng nổ lớn vang lên, 9 đầu Bạch Hồ bị vạn đao xuyên thủng, cắt thành
từng mảnh nhỏ, hòa tan ra sau đó biến mất khỏi thiên địa
"Phụt"
Dạ Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, sở dĩ nàng thi triển Thần thông này cần
tiêu hao một phần Bổn mạng linh hồn của bản thân mình. Bạch Hồ bị tiêu diệt,
cũng đồng nghĩa với việc chủ thể sẽ bị phản phệ
"Dạ Tuyếtttttttt"
Đan Thanh Tử đứng bên dưới trung tâm của Băng Thiên Tuyết Thành, chứng kiến
tràng cảnh phía trên, trong lòng không khỏi đau nhói. Sở dĩ nàng không thể di
chuyển ra bên ngoài, bởi vì trận pháp cần có người chủ trì, nếu không sẽ không
thể kích trận.
Lần này không giống những lần khác, nàng cảm giác tên Vô Diện lần này trở lại,
chắc chắn có điều gì đó không đúng. Bởi, từ sau khi Phá Thiên rời đi 100 năm
trước, thì bỗng 10 năm sau bất ngờ xuất hiện một kẻ bí ẩn tên gọi "Vô Diện"
Từ đó, cứ cách 10 năm, hắn lại đến tìm Dạ Tuyết khiêu chiến một lần, lần này,
là lần thứ 9. Nàng nhận thấy, mỗi một lần trở lại, hắn đều mạnh lên một cách
bất thường. Tuy nàng không biết cấp độ của Dạ Tuyết, nhưng nàng cảm giác đẳng
cấp tu luyện của Dạ Tuyết cũng không thua kém gì Phá Thiên. Vậy mà, tên Vô
Diện lần này trở lại, lại có thể đánh trọng thương Dạ Tuyết.
"Dạ Tuyết, muội phải ráng cầm cự. Tỷ đến ngay đây" - Đan Thanh Tử hai con mắt
đỏ ngầu, đầy tơ máu, sở dĩ nàng không thể rời khỏi mắt trận, vì như vậy trận
chiến sẽ đổ xuống Băng Thiên Tuyết Thành, hàng vạn để tử trong Tông môn sẽ
không thể tránh khỏi tai kiếp.
Không tiếp tục suy nghĩ, Đan Thanh Tử cắn môi, hai tay lấy từ trong bản thân
ra một nửa Nguyên Hồn đặt vào mắt trận để duy trì trận pháp. Sau đó, một thân
Hóa Hồng Cảnh Đỉnh Phong bộc phát, hướng thẳng về phía trận chiến phía trên mà
bay đi.
"Ngươi,... sao ngươi lại mạnh như vậy" - Dạ Tuyết một tay lau vết máu trên
miệng, một tay che lồng ngực, nhìn về phía Vô Diện nói
"Ái chà chà, hồ ly nhỏ bé, ngươi không để ý rằng suốt 90 năm qua, mỗi lần giao
chiến, ta đều mạnh hơn sao. Khặc khặc" - Vô Diện đạp không bước về phía Dạ
Tuyết, nghiêng mặt một cái, biến trở lại hình thái ban đầu, tay cầm thanh đoản
đao, nhìn Dạ Tuyết âm u cười nói.
" Ngươi... ngươi muốn gì " - Dạ Tuyết thấy Vô Diện tiến đến, giọng nói run
run, hai chân lùi lại phía sau
"Ta, muốn gì à ? Ta không muốn ngươi, mà là "chủ nhân" muốn ngươi. Ngoan ngoãn
đi theo ta nào, khặc khặc" - Đứng trước Dạ Tuyết, Vô Diện đôi mắt nheo lại, nở
một nụ cười kéo dài đến tận mang tai, lè lưỡi ra chuẩn bị liếm Dạ Tuyết một
cái.
"Mỵ Hoặc" - Ngay thời khắc Vô Diện lè lưỡi ra, Dạ Tuyết bất ngờ đưa tay bấm
"tách" một cái, thi triển ra siêu cấp Ảo cảnh - Thần kỹ - Mỵ Hoặc Chúng Sinh
UUUUUUUUUUUUU !!!
Trong sát na, màn sương mù của Mỵ Hoặc sắp chạm đến, Vô Diện từ trong túi trữ
vật lấy ra một chiếc gương cầm tay màu vàng, chiếu thẳng vào Dạ Tuyết, cười to
một tiếng
"Ta chờ ngươi sử dụng chiêu này đã lâu"
"Âm Dương Kính - Phản chấn"
"Khôngggggggggggggg "
Thời khắc cả hai thi triển võ kỹ chỉ diễn ra trong vài khắc, Dạ Tuyết nhìn Âm
Dương Kính trước mắt, không kịp thu hồi lại sương mù, chỉ kịp hét lên một
tiếng rồi biến mất vào bên trong chiếc gương màu vàng
"Dạ Tuyếttttttttt "
Đan Thanh Tử đang bay lên, chứng kiến Dạ Tuyết bị hút vào trong gương, không
khỏi nấc nghẹn kêu lên một tiếng.
"Dạ Tuyết, tỷ sẽ trả thù cho muội" - Đan Thanh Tử hai chân khụy xuống giữa
không trung, đôi mắt đẫm nước mắt, lầm bẩm
"Nếu không giết được hắn, ta sẽ tự sát để đi theo muội, muội đừng lo"
Đan Thanh Tử khuôn mặt cố nén đau thương, lấy vạt áo lau đi hai hàng nước mắt,
hét to một tiếng rồi bay thẳng hướng đến Vô Diện, giết hắn báo thù cho Dạ
Tuyết
"Vô Diện, trả mạng lại cho muội muội ta"
"Lại đến chịu chết, nhãi nhép" - Vô Diện nhìn Đang Thanh Tử đang bay đến,
khuôn mặt lộ ra vẻ chán ngắt, phất phất tay. Sau đó, hàng vạn thanh đao khí
xuất hiện giữa không trung, hướng Đan Thanh Tử mà đâm tới
VỤTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT
Nhìn hàng vạn thanh đao khí đang đến, Đan Thanh Tử đôi mắt thẫn thờ, khuôn mặt
lộ ra vẻ khổ sở, bất lực. Đối phương mạnh, quá mạnh, mạnh đến nỗi chỉ tiếng
gió của đao khí thôi cũng đủ cắt đứt đi chân khí phòng ngự của nàng. Nàng cảm
giác, mình chỉ có thể đứng yên chịu chết
"Công tử, xin lỗi, xin lỗi công tử, Thanh Tử không bảo vệ được Tuyết muội,
cũng không thể bảo vệ được Hồng Hưng Môn. Xin lỗi công tử, xin lỗi. Nhưng
Thanh Tử vui lắm, Thanh Tử sắp được gặp lại người rồi..."
Đan Thanh Tử nhắm mắt lại, hai khóe mi rơi xuống hai hàng lệ. Đối với nàng,
chết, ở thời khắc cuối cùng sấp chết đi, nàng ước, nàng được gặp lại Phá Thiên
một lần, chỉ một lần thôi, nàng chết cũng mãn nguyện...
"Nha đầu ngốc, xin lỗi cái gì. Chẳng phải ta đã trở lại rồi sao"
Một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên bên tai Đan Thanh Tử, ngay sau đó, không gian,
thời gian xung quanh toàn bộ dừng lại.
Xuất hiện trước mặt Đan Thanh Tử, là một thanh niên thân mặc lam bào, tóc
đen búi cao, trên tay cầm một cái quạt, một tay lau nước mắt trên mặt
nàng, một tay vuốt mái tóc, mỉm cười nói.
[Tác giả] Cầu đề cử, cầu tặng đậu, buff chương siêu mạnh