Người đăng: tinkisifb3@
"Hóa, Hóa Hồng Cảnh, đây là cảnh giới phân chia tại Tiên Giới sao
tiền bối ?
"Ah, sau khi ngươi đột phá Thần Cảnh sẽ phi thăng đến Tiên Giới. Tại
Tiên Giới, cảnh giới được phân chia lần lượt là Thần Cảnh, Phá Toái
Cảnh, Hư Không Cảnh, Tuyên Thể Cảnh, Hóa Hồng Cảnh, Hư Vô Cảnh, Kiếp
Cảnh, Đạo Cảnh, cuối cùng là Vô Cảnh Chí Tôn. Mỗi một cảnh giới
có một mức đột phá mới cũng như năng lực câu thông với thiên địa,
về sau ngươi phi thăng sẽ hiểu." - Phá Thiên nhàn nhạt giải đáp.
"Hóa Hồng Cảnh sao, dĩ nhiên hắn đã đạt đến trình độ đó sau 100.000
năm" - Thánh Lâu Cát Nghĩa đôi mắt xa xăm, nhìn sâu lên khoảng không
trước mắt thều thào
"Được rồi, tạm thời ngươi vừa phục sinh, trước mắt nên ổn định cảnh
giới rồi đột phá một bước kia. Chuyện sau hãy tính, đừng để ảnh
hưởng đạo tâm."
"Tiền bối dạy phải, vãn bối xin ghi nhớ" - Thánh Lâu Cát Nghĩa nhìn
Phá Thiên chắp tay thi lễ thật sâu
Đúng lúc Phá Thiên đang chuẩn bị nói gì đó với Thánh Lâu Cát Nghĩa
thì mắt hắn chợt nhướng lên. Vung tay tạo thành một màn chắn bảo
vệ toàn bộ bên trong Hư Không Thành. Ngay sau đó, từ trên bầu trời,
xuất hiện một vết rách lớn. Bên trong xuất hiện một bàn tay Bạch
Cốt cao ngàn trượng, đập thẳng xuống Hư Không Thành
ẦMMMMMMMMMMMMMMMM
Nhưng mảy may Bạch Cốt va chạm với màn chắn năng lượng, không gây ra
một chút hao tổn nào. Nháy mắt, vết nứt bầu trời bắt đầu khép
lại, Bạch Cốt bắt đầu rút tay về, nhưng đúng lúc đó
"Muốn đi, để lại một bàn tay di" - Phá Thiên giọng nói không buồn
cũng không vui, hờ hững dung bàn tay bóp nhẹ vào khoảng không.
Cảm nhận được sự đau đớn, từ sâu bên trong vết nứt kêu la một tiếng,
sau đó Bạch Cốt hóa thành bột phấn. Toàn bộ Hư Không Thành đều trở
lại bình thường.
"Tiên Giới à, đã lâu cũng không trở về. Vậy mà bây giờ Tu La Đạo
cũng có thể sống ở Tiên Giới rồi.. Sắp sửa, có một màn kinh biến
rồi đây.." - Phá Thiên thu tay về, miệng thì thầm nói.
Phá Thiên phất tay, màn chắn năng lượng biến mất, phảng phất như chưa
từng có gì xảy ra. Ngay sau đó, tất cả các cao thủ, lão quái vật
của Tông Môn, Đế Quốc đều xuất hiện. Cái cảm giác uy áp lúc nãy
thật đáng sợ, nếu không phải có màn chắn năng lượng kia thì chắc
chắn toàn bộ Hư Không Thành bây giờ đều là một mảnh phế tích.
Tất cả mọi người đều nhìn vào người thanh niên cùng cô gái đứng ở
giữa bầu trời, như có lời muốn nói. Đúng lúc đó, một âm thanh hờ
hững vang lên
"Đừng hỏi, đây là chuyện các ngươi không có thể can dự. Hảo hảo sinh
hoạt như cũ là được" - Phá Thiên quay lại nhìn các cao tầng của Hư
Không Thành nói ra, nháy mắt sau đó cùng Dạ Tuyết tiêu thất giữa
bầu trời.
"Thiên ca ca, bàn tay xương xấu xí đó là gì vậy ca ca. Còn nữa, lúc
nãy, ca ca có vượt qua Lầu Các 100 không. Bên trong có gì đáng sợ
không ca ca ?" - Xuất hiện tại một khoảng không vũ trụ ngăn cách giữa
Nhân giới và Tiên Giới, Dạ Tuyết nhảy bổ lên cổ Phá Thiên nhí nhảnh
hỏi.
"Ca, dĩ nhiên là ca ca vượt qua Lầu Các 100 rồi, trong đó không có gì
đáng sợ hết. Hắn còn phải sợ Dạ Tuyết đấy, Dạ Tuyết là Thần
Vương Cảnh cơ mà. Còn bàn tay xương xấu xí đó là một môn Bí thuật
của Tu La Đạo, thuộc Tu La Giới. Lúc trước như ca ca biết, thì Tiên
Giới và Tu La Giới luôn luôn đối đầu. Nhưng hiện nay, 100.000 năm qua
đi, người Tu La Giới lại có thể sinh hoạt tại Tiên Giới, ca ca cũng
đang thắc mắc. Chắc là chúng ta phải quay về Tiên Giới một chuyến" -
Phá Thiên cười nói với Dạ Tuyết, Dạ Tuyết vẫn luôn ngây ngô đáng yêu
như vậy. Nhưng nghiêm túc suy nghĩ, thì hắn phải xem chuyện gì đang
xảy ra tại Tiên Giới, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cả Cửu Giới, đến
lúc đó thì thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán khắp nơi.
Vừa nói vừa suy ngẫm, Phá Thiên đưa 2 tay ra phía trước khoảng không,
kết thủ ấn, tạo thành một cổng dịch chuyển đến Tiên giới. Sau khi
kết ấn xong, Phá Thiên dắt tay Dạ Tuyết bước vào, bên trong cổng
dịch chuyển là một đồng cỏ thảo nguyên xanh ngát mênh mông, linh khí
dày đặc. Khắp nơi đều là Tiên thảo, linh thảo, không hổ là Tiên
Giới. Tất cả những thứ này đều là tài nguyên, chí bảo tại Nhân
giới thì nơi đây như củ cải trắng, khắp nơi đều có thể gặp.
Đúng lúc Phá Thiên đang tận hưởng bầu không khí trong lành, nên thơ
cùng với Dạ Tuyết, bỗng truyền đến một âm thanh ở phía trước
"Khà khà, Tiên tử, ngoan ngoãn hầu hạ bản đại gia. Đại gia sẽ
thưởng cho ngươi khỏi chết. Đảm bảo ngươi sẽ được dục tiên dục tử
cùng với các huynh đệ của ta, hahaha" - Nói chuyện là một trang hán
tử râu quai nón, lưng cởi trần, tay cầm đại đao. Cùng với một đám
huynh đệ ở phía sau cười đùa cợt nhả. Phảng phất như vị nữ tử kia
đã là một con cá nằm trên thớt, không thể chạy đi đâu được.
"Ai da, đại gia ngươi nói phải giữ lời đó nha. Người ta vậy chứ còn
trong trắng, dễ xấu hổ lắm đó nha" - Một âm thanh kiều mị vang lên,
phảng phất tất cả lời nói đều có thể tan chảy như mật ngọt.