Xuyên Qua (sửa)


Người đăng: ๖ۣۜTɧє Hσl∂єʀ ⎠

Oanh!

Sấm sét đùng đoàng rền vang cùng với những tia chớp lóe sáng rạch ngang bầu
trời.

Lộp bộp !

Từng giọt mưa rơi trên nóc phòng, theo khe hở kết nối thành ngấn nước đọng lại
trên trần nhà, nhỏ từng giọt tí tách xuống chậu nước.

Đây là một gian phòng nhỏ, tầm 30m². Xung quanh đồ đạc bị vứt lộn xộn, nào là
vỏ lon, túi ni-lông, những mảnh sắt để lâu han gỉ bị chôn sâu dưới nền đất xi-
măng, nào là những mảnh bìa giấy thấm đẫm nước mưa,...

Chủ nhân của căn phòng này tên là Lâm, là một tên cô nhi, từ nhỏ liền ăn xin
dọc đường, không ai biết bố mẹ hắn là ai, hay tên của hắn là gì, chỉ biết hàng
xóm thường gọi hắn một tiếng "Lâm".

Lúc này hắn đang chăm chú nhìn vào màn hình vi tính, trong miệng chửi mắng một
câu : "Chết tiệt."

Hắn liền cầm lên tô mì ăn liền, húp lấy 2 cái đem bát mì ăn sạch sẽ, tiện tay
đặt ở trên bàn, hắn một tay đặt ở bàn phím, một tay bắt lấy Con Chuột, hai mắt
chăm chú nhìn màn ảnh máy vi tính.

Nguyên lai hắn trừ nhận phế thải về bán, vẫn là một tên yêu thích giúp người
khác cày game, là một game thủ chuyên nghiệp.

Hắn hiện tại đang tại chơi là một cái trò chơi gọi là "Thịnh Thế", chỉ gặp hắn
động tác thuần thục thao tác một tên kiếm khách cô độc áo đen, tẩu vị phong
tao tránh thoát từng cái kỹ năng, đủ loại hoa lệ đường kiếm đánh vào trên thân
boss.

Sau 2 phút, boss ầm vang sụp đổ, hắn nhặt lên mặt đất rơi xuống một kiện ánh
vàng rực rỡ trang bị, sau đó ra ngoài, chờ một lúc, trên điện thoại di động
truyền đến một tin tức, nhắc nhở hắn thu đến 500 nghìn đồng.

Trên mặt hắn không có cái gì tâm tình vui sướng, chết lặng đóng lại cửa sổ trò
chơi, khóe mắt trong lúc lơ đãng liếc về trên màn hình tờ giấy với dòng chữ :
"Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ không còn vì sinh kế bôn ba, cuối cùng sẽ có
một ngày, ta sẽ để cho toàn bộ thế giới biết tên của ta."

"Ta cũng thật là ngu ngốc." Bình Lâm tự giễu một câu.

"Ai ah ~~ " Hắn nhàm chán ngáp, duỗi lưng một cái, không cẩn thận đụng phải
bên cạnh chai bia, đinh đinh đang đang tiếng vang một mảnh.

Hắn cũng không có phát hiện dưới chân hắn dây điện chẳng biết lúc nào bị nước
mưa thấm đến, phát ra một trận hỏa quang, rồi "Đoàng" trước mắt hắn tối đen,
ngã trên mặt đất.

oOo

Phùu . . . phùuu . ..

Tiếng gió ào ào, tuyết lớn đầy trời.

Lông mi run run mấy lần, con mắt bỗng nhiên mở ra, Bình Lâm từ trong cơn ác
mộng bừng tỉnh.

Thị giác của hắn dần dần khôi phục, đầu óc không còn hỗn độn như trước, trong
miệng không nhịn được rên rỉ một tiếng, mở mắt.

"Ta đang ở nơi nào thế này?"

Lắc lư cái đầu vừa tỉnh lại sau khi chìm vào hôn mê, cảm thấy xung quanh mình
rất ẩm ướt, hơn nữa toàn thân đau nhức như muốn tê liệt, gió từ bốn phía thổi
qua, tạt vào người hắn khiến Bình Lâm không nhịn được mà rùng mình một cái.

Đầu toát mồ hôi lạnh, hắn vội vàng mở choàng mắt. Không gian xung quanh chỉ là
một mảnh đen kịt, trên không trung, một vầng trăng lưỡi liềm đang treo lơ
lửng.

Sau một lát, mượn ánh sáng yếu ớt phát ra từ mặt trăng hắn mới nhìn được cảnh
vật rõ ràng hơn một chút. Hiện tại hắn đang ở trong một đầm nước, lúc này hẳn
là ban đêm.

Lấy lại bình tĩnh, thiếu niên bật người dậy, ánh mắt mờ mịt đánh giá xung
quanh, nhìn đông nhìn tây.

Cmn, cái quỷ gì ?

Bất chợt, vừa lúc ánh trăng chiếu tới, hắn nhìn vào trong vũng nước đục . . .
chiếu ra một người trẻ tuổi rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, phong thần ngọc
lãng, da thịt trắng nõn, thân thể mặc một bộ thanh y mộc mạc mà sạch sẽ.

oOo

Kinh ngạc nhìn khuôn mặt trẻ tuổi có chút non nớt, gầy yếu với đôi môi mỏng,
cặp lông mi nghiêng dài, đôi mắt hơi chút dài nhỏ đầy vẻ sắc bén bên trong mặt
nước mà Bình Lâm chỉ biết cười khổ một tiếng, thì thào nói:

"Không thể không nói bộ dạng của tên này cũng không tệ, rất thanh tú đó! Chỉ
là có chút gì đó yếu đuối, ẻo lả, lại hơi nhu nhược!"

"Khoan đã . . . Thời điểm nào mà ta soái như vậy ?" Hai mắt ngốc trệ, Bình Lâm
hoàn toàn mộng bức.

Đây căn bản không phải là ta a !!

"Nơi này là chỗ nào, tại sao ta lại xuyên đến chỗ quỷ quái này?"

Là ảo giác ? Hay là ta đang mơ ?

Đè xuống suy nghĩ, Bình Lâm trầm mặc.

Nghiêm túc đánh giá xung quanh, thiếu niên bắt đầu lục lọi ký ức còn lưu lại
trong đầu, một đoạn ký ức không thuộc về hắn.

"Quả nhiên, cái thân thể này không phải là ta . . ."

Ta . . . xuyên qua !

Hắn không có bất kỳ cảm giác đau khổ hay tiếc nuối gì mà ngược lại hắn cảm
thấy mình như được giải thoát. Kiếp trước hắn không phải là người có chức có
quyền, cũng không phải người giàu có, tiền đồ rất xa vời, tương lai mờ mịt.

Cái khối thân thể này nguyên chủ nhân tên là Trần Lâm, mà cái thế giới này
cũng khác biệt rất nhiều, hoàn toàn bất đồng với địa cầu ở kiếp trước, thế
nhưng là một nơi tôn sùng vũ lực, là một nơi võ giả hoành hành, đem lực lượng
quyết định vận mệnh thế giới.

—— Trần Lâm : " Ta gọi Trần Lâm, là con cháu của Trần gia, năm 16 tuổi, ta
được chi tộc kỳ vọng rất lớn, là một trong hai người được lựa chọn đưa vào
Trần thị gia tộc để tu luyện. Đối diện với sức ép mà đệ tử chính tộc nhằm vào
những đệ tử chi tộc không có chỗ dựa, ta gần như đã tuyệt vọng, tự hận bản
thân mình không có thực lực, không có khả năng thay đổi được địa vị của bản
thân trong mắt mọi người. . . Cuối cùng, ta liền nhảy đầm tự sát."

". . ." Bình Lâm trầm mặc.

Haizz . . . Sau đó liền là ta xuyên qua đúng không ?

Khi Bình Lâm đang định xem xét xem trong đầu mình rốt cuộc có thêm cái gì thì
đột nhiên một tiếng động vang lên.

Hắn chợt nhận thấy phía dưới thân mình, bọt nước đang nổi lên ngày một nhiều,
tạo lên từng vòng gợn sóng,

Đêm nay ánh trăng cực kỳ mông lung, vẩy vào trong dòng nước tựa như một làn
sương mù, Bình Lâm mơ hồ thấy được có một vật thể đang cố rẽ ra làn nước, đột
nhiên, 'nó' trồi lên,

Sau đó, hai mắt Bình Lâm lại ngốc trệ, một hình ảnh tuyệt mỹ bất ngờ, mãnh
liệt đánh sâu vào thị giác của hắn.

Đôi mắt lộng lẫy như sao trời, sống mũi cao thẳng, đôi môi tinh xảo, làn da
trắng như mỡ đông, giờ phút này mang theo giọt nước như thủy tinh được tạo
hình ngọc ngà, thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, đẹp đến làm người hít thở
không thông.

Càng chết người đó chính là, phía bên dưới khuôn mặt chính là một đôi xương
mảnh dẻ, lộ rõ trên bờ vai thon gọn mang lại cho phái đẹp nét quyến rũ chết
người. Bờ vai nhỏ nhắn, hao gầy ẩn chứa nét đẹp mong manh, dịu hiền, nhưng lại
quyến rũ, gợi cảm đến mê lòng.

Tiếp đó là vòng ngực đầy đặn, vòng eo thon thả không có bất kỳ mảnh vải che
lấp, cứ thế hiện ra trước mắt Bình Lâm.

". . ." Hai mắt như trố ra ngoài, Bình Lâm trầm mặc.

Nhưng, chưa để hắn kịp phản ứng, thiếu nữ tuyệt sắc kia sau khi trồi lên mặt
nước, thế nhưng vô lực bơi lội, trong chớp mắt lại chìm nghỉm.

Tiếp theo, Bình Lâm nghe được âm thanh bọt nước nổi lên.

Tự sát ?


Xuyên Không Kỳ Truyện - Chương #1