Người đăng: longhaothien29@
- Các ngươi không biết đây là ai sao mà còn dám ngông cuồng chặn lối!
Một tên trong đó nói:
- Chúng ta không cần biết là ai, chỉ cần là Vân nương nương muốn gì chúng ta
đều có thể chấp thuận.
Nghe tên đó nói xong, lông mày hắn nhíu lại, trầm vào suy tư. Ám vệ lại nói
tiếp:
- To gan, đây là vương gia - là người có quyền lớn nhất trong cái vương phủ
này. Vân nương nương chỉ là một thân thiếp.
- Bọn ta không quan tâm.
Đôi bên giành co mãi, còn rút kiếm ra đấu vì không muốn nói nhiều lí lẽ. Nghe
tiếng ồn ào bên ngoài, Mi Vân mới đi ra ngoài xem. Vừa mở cổng vừa nói:
- Tiểu Hạo, tiểu Thiên có chuyện gì vậy ?
Hai tên đó nghe thấy giọng nàng thì quay trở lại đứng cạnh nàng. Rồi hai tên
đó chỉ vào người hắn như nói mọi chuyện đều do hắn mà ra cả. Nàng nhìn về
hướng chỉ tay thì thấy hắn, ánh mắt nàng liền biến đổi từ vui vẻ, ấm áp sang
sắc lạnh, u ám. Nhìn ánh mắt của nàng mà đôi lông mày hắn nhíu lại tỏ vẻ khó
hiểu. Nàng quay sang tiểu Hạo và tiểu Thiên mà nói với hắn:
- Thất vương gia hôm nay đến điện ta có chuyện gì ? - giọng nói nàng lạnh
lùng mà sắc như một lưỡi dao cứa vào con tim hắn. Nàng gọi hắn là "Thất vương
gia" sao hắn cảm thấy nó lại xa cách hơn trước vậy chứ. Mặc dù trước đây nàng
chưa bao giờ gọi tên thật của hắn nhưng xưng hô là "ngươi-ta" cũng chẳng làm
hắn bài xích hay lạnh lùng. Nhưng nàng gọi hắn là "Thất vương gia" thì thật
khó nghe. Giọng hắn mang chút buồn buồn nói:
- Ta là phu quân của nàng, đến điện của nàng không cần cũng phải có lí do chứ
?
- Ồ, hóa ra là thế. Vậy mời ngài vào - nàng thực quá vô tâm.
- Tiểu Hạo, tiểu Thiên. Tránh cho vương gia vào.
Nàng còn gọi tên người đàn ông khác thân mật hơn trước mặt hắn nữa. Bảo sao
hắn không suy tư cho được ? Hắn nói:
- Ta muốn bàn chuyện với nàng. Có thể đi vào trong ?
- Ồ, xin lỗi vương gia. Hôm nay ta rất mệt. Rất không thích ở trong phòng
ngồi. Chỉ có thể ngồi ngoài hít thở cho nó thư giãn. Mong ngài thông cảm.
Nàng thật sự mệt ? Hay chính là cố tình ? Nàng thật sự sợ và ghét ta đến vậy
hay sao ? Tinh thần hắn như suy sụp. Tâm hắn thực trống trơn, đã bao lâu rồi
hắn mới có một người để trong tim hắn, để hắn quan tâm, để hắn muốn chiếm độc
tôn, không thể là của người khác ? Hắn thực sự không nhớ nổi nữa. Hắn chỉ biết
rằng: Từ khi nàng đến đây, trở thành thiếp của hắn. Thì cuộc sống của hắn đã
thêm được bao nhiêu màu sắc, bao nhiêu tiếng tranh đua, mắng mỏ đầy hài hước
hay giống như là sự xù lông của một con mèo nhỏ. Vậy nên hắn không thể để nàng
tuột mất khỏi vòng tay mình được. Hắn nhất định không cho phép. Mèo nhỏ đừng
có mà mơ tưởng! Hắn bất giác cười mỉm, hắn nói:
- Ta chỉ có chuyện muốn hỏi nàng như thế này! Tại sao mấy hôm nay, lại rất có
nhiều nam nhân đi từ trong phủ của nàng ra ?
- Ngươi theo dõi ta ?
Hắn gật gật đầu như đồng ý với câu nói của nàng. Nhìn cử chỉ của hắn mà nàng
tức muốn ói máu. Đã thế nàng sẽ khiến hắn hưu nàng luôn. Nàng bảo:
- Không có sủng, tìm nam nhân thỏa mãn - câu nói của nàng thốt ra làm hắn vô
cùng phẫn nộ. Có thiếp thân nào đi nói trước mặt phu quân của mình là đi làm
chuyện đó với các nam nhân khác không ? Nếu không phải ám vệ của hắn nói rõ
cho hắn biết thì hắn nhất định tin lời của nàng rồi. Nói đến tên ám vệ, sau
khi nghe xong Vân nương nương nói thế hắn suýt tí nữa thì bật cười ha hả.
Nhưng là không dám cười khi đôi mắt sắc lạnh của hắn quét qua tên ám vệ làm
tên đó chết lặng. Còn về phía nàng, thì cực mong hắn mong nổi trận lôi đình
rồi đưa hưu thư cho nàng và nàng sẽ tự do! Hố hố! Nhưng đời đâu nào cho. Hắn
vẫn giữ nguyên sắc thái, vừa nói vừa mỉm cười làm nàng lạnh cả sống lưng:
- Vậy phải trừng phạt nàng thôi nhỉ ?