Vặt Vô Trong Mả


Người đăng: ikazuchi

Ô thản thành

Buổi sáng

Zuchi sau khi đến nơi đã ngủ nghỉ khỏe cả ngày hôm qua, hiện tại hắn đang đi
dạo đồng thời nghe ngóng thông tin về Tiêu Viêm luôn.

Cả thành Ô Thản này vẫn đang náo động vì lọ Trúc Cơ linh dịch thần kỳ giúp cho
Tiêu Viêm trong vòng một năm tăng lên 5 đoạn đấu khí, tiếp theo là phòng đấu
giá Mễ Đặc Nhĩ đang chuẩn bị tổ chức một buổi đấu giá cho 7 bình Trúc Cơ linh
dịch nữa vào ngày hôm sau.

Zuchi đi đến phủ Tiêu gia giả vờ hỏi thăm tin tức rằng có phải do Trúc Cơ linh
dịch có thật thần kỳ như thế không, ý định thật sự là hắn muốn biết Tiêu Viêm
hiện tại đang ở đâu. Kết quả là Tiêu Viêm đã ra ngoài và không ai biết tên đó
đã đi đâu.

“ Lên núi một phen xem sao “

Zuchi thầm nghĩ. Hắn thong thả rời khỏi thành đi lên ngọn núi gần đấy, theo
hắn biết thì Tiêu Viêm thường hay đến đây tập luyện vào thời gian này.

“ Bát cực Băng !! “

Tiếng la vọng lên từ một khu đất trống, Zuchi trong bụi rậm nhìn ra. Tiêu Viêm
đang luyện tập kỹ năng của mình, cây cối xung quanh đó đỗ gãy gần hết rồi.

“ Đúng là phá hoại môi trường mà”

Zuchi thầm nói, tí nữa hắn sẽ nhặt mấy cái cây đổ gãy đó vào kho đồ, sau này
chế tạo được gì thì chế.

Tiêu Viêm đang hăng say đánh vào những cây to, nghe thấy tiếng sột soạt từ
trong bụi rậm gần đấy. Tiêu viêm vội ngưng lại, quay sang nhìn về hướng âm
thanh phát ra, thận trọng nói :

“ Ai đấy !? “

Không có động tĩnh, có vẻ như Tiêu Viêm hắn hơi đa nghi rồi, chắc do mấy con
thú nhỏ làm động thôi. Hắn không cảm nhận được khí tức người nào gần khu vực
đó cả, Dược Lão một bên cũng chỉ im lặng nhìn về hướng đó.

Tiêu Viêm vừa định quay đi thì Zuchi từ trong bụi rậm từ từ bước ra, Dược Lão
khuôn mặt thận trọng lên tiếng :

“ Cẩn thận đấy Tiểu Viêm Tử, ta không cảm nhận được chút khí tức nào từ người
này”

“ Người kêu con cẩn thận thế nào được khi mà một đấu tôn như người còn không
cảm nhận được chứ “ Tiêu Viêm tâm trí hơi hoảng loạn nói

“ Cái đó thì chưa hẳn, nhìn người này còn khá trẻ, chắc hẳn chỉ là do công
pháp đặc thù hay đấu kỹ có thể che dấu khí tức thôi “ Dược Lão nói.

“ Thế thì ổn hơn rồi “ Tiêu Viêm thở phào nhẹ nhõm nói.

Tiêu Viêm nhìn Zuchi đang từ từ tiến đến gần, thận trọng nói :

“ Huynh đệ cũng đến đây luyện tập sao, hay đến tìm kiếm ta để thử sức ?”

Zuchi bỗng dưng ngừng lại, hắn không trả lời, mặt cúi gầm xuống

Vài giây sau

Zuchi nhếch mép cười, thân ảnh biến mất ngay lập tức. Tiêu Viêm giật mình lui
lại phía sau, Dược Lão nói lớn :

“ Cẩn thận !!”

Một người còn chưa đến đấu giả muốn cẩn thận trước một đấu đế cấp 4 sao ?
Chuyện này mà kể ra ngoài chắc đấu thánh còn cười chết mất.

Bốp…

Rầm…

Trên mặt Tiêu Viêm hiện lên một dấu bàn tay năm ngón đỏ tươi, Zuchi đã giảm
lực nhưng sức mạnh vẫn đủ để Tiêu Viêm bay đi một khoảng, đụng ngã vài cái
cây. Tiêu Viêm nằm trong đống cây đổ trên mặt đau rát, miệng ho ra máu nhìn
Zuchi với cặp mắt hoảng sợ, nói :

“ Người đó là ai, mạnh quá, ít nhất là đấu giả hoặc đấu sư !!”

Zuchi bước từng bước đến chỗ Tiêu Viêm, ngoài ra hắn cũng không quên nhặt mấy
cái cây đổ gãy. Thêm một chuyện khá hay ho là kho đồ của hắn có thể đặt chồng
vô hạn, cùng một thứ thì hắn nhặt cả núi cũng được.

Tiêu Viêm giờ chỉ chú ý đến Zuchi đang từ từ tiến lại gần mình, hắn giờ chỉ có
ý nghĩ là chạy trốn khỏi đây nhưng cơ thể hắn không cử động được.

Zuchi dừng bước trước mặt Tiêu Viêm, miệng cười gian tà từ trên nhìn xuống,
nói lớn :

“ hừ… một kẻ yếu đuối… như ngươi mà muốn khiêu chiến Nạp Lan Yên Nhiên sao !?.
Tự đề cao bản thân quá rồi đấy. Cỡ như ngươi thì 10 năm nữa cũng chưa đủ tư
cách đâu. “

Nói rồi Zuchi xoay người rời đi, mặc kệ thái độ của Tiêu Viêm ra sao. Vừa đi
được vài bước, Tiêu Viêm tức giận nói :

“ Ngươi rốt cuộc là ai !? là người của Vân Lam Tông hay của Nạp Lan gia tộc !?

“ Ta không phải người của những nơi đó, nhưng ta nói cho ngươi biết… Ngươi
không thắng được Nạp Lan Yên Nhiên đâu… À còn một điều nữa… Tên ta là Zuchi… “
Zuchi ngoảnh mặt lại cười gian nói

“ Du Chi… được lắm…ngươi nói ta không thể thắng được Nạp Lan Yên Nhiên sao…
hãy đợi đấy… ta sẽ đạp cô ta dưới chân…. Và sao đó là sẽ tính sổ với ngươi…
Hôm nay ngươi không giết ta thì sao này đừng hối hận vì đã chọc giận ta.” Tiêu
Viêm cuồng nộ nói

Zuchi quay mặt đi, từ từ rời khỏi, hình ảnh của hắn từ từ biến mất vào khu
rừng.

Đing.

-Player hoàn thành nhiệm vụ : Vặt vô trong mả Tiêu Viêm
-Nhận được 100 ĐTĐ.

Thật ra thì lúc nãy khi Zuchi vừa đi lên núi thì hệ thống hiện ra cái nhiệm vụ
trên, yêu cầu là tán một phát đau điếng vào mặt Tiêu Viêm và sỉ nhục hắn. Sẵn
cũng chẳng có hại gì mà còn được 100 ĐTĐ, Zuchi nhận luôn, vả lại Zuchi cũng
khá là ngứa mắt với tên Tiêu Viêm đó. Mở mồm nói không dựa ngoại vật, thế tên
nào ngâm linh dịch uống đan dược hở, rồi còn công pháp đặc biệt nữa, chưa kể
mấy cái dị hỏa…

Tán một phát sướng cả tay, Zuchi khoái chí đi xuống núi. Hắn cũng đã phát hiện
ra Lăng lão, hộ vệ của Huân Nhi từ lâu rồi, bật bản đồ lên là có ngay ấy mà.
Zuchi sau đó long nhong khắp thành Ô Thản, cũng may là lúc còn ở chỗ kia,
Zuchi đã trở lại nhặt hết tất cả tài sản trên người bọn cướp đó. Giờ Zuchi
hiện có khoảng 20.000 kim tệ và 4 quả mộc hệ ma thú, ngoài ra còn một số đồ
đạc linh tinh nữa.

……………….

Tiêu gia

Phòng riêng của Huân Nhi

Huân Nhi tay nắm chặt, khuôn mặt non nớt vô cùng tức giận, nhìn Lăng lão trước
mặt nói :

“ Nhờ người giúp ta tìm hiểu danh tính của người đó… ta muốn biết hắn thật sự
là ai.”

“ Vâng. Tiểu thư “

Nói rồi Lăng lão rời khỏi phòng.

……………..

Chiều.

Tiêu Viêm điên cuồng luyện tập hơn, hắn không chỉ bị Nạp Lan Yên Nhiên sỉ
nhục, nay đến một kẻ lạ mặt cũng sỉ nhục hắn. Hắn quyết định là sẽ đạp lên tất
cả, trở thành mạnh nhất của thế giới này. Dược Lão vài lần khuyên nhủ Tiêu
Viêm nghỉ ngơi nhưng hắn không chịu, nhất mực luyện tập . Lão lo lắng.

Trong khi đó thì main nhà ta, Zuchi vẫn còn phè phởn ăn nhậu ở một tửu quán
nào đó trong thành. Mặc kệ trời trăng mây đất.


Xuyên Không Du Lịch Giả - Chương #29