Công Thủ Chiến Sucidava


Người đăng: flavius

Ngày 17 tháng 2 năm 395

Đúng một tháng sau trước sự ra đi của Hoàng đế Theodosius, nhân dân xứ Tharce
nói riêng và người dân Roman nói chung bắt đầu trận chiến ác liệt đầu tiên
trước sự xâm nhập của người man rợ từ Dacia tràn qua.

"Nhanh lên, lập tức đưa số gỗ lăn này lên tường thành phía tây bắc"

"Uỳnh ~ !!!"

"Phía bắc sắp hết tên, đội hậu cần đâu, chấp hành nhanh"

"A!!! A!!!"

"Không được để chúng phá cổng thành, người đâu, mau dội dầu xuống"

Tiếng la hét thúc dục, tiếng rên rỉ đau đớn cùng hàng hàng lũ lũ mưa tên bão
đạn đá liên tục trút xuống càng lúc càng ác liệt. Cứ mỗi giây lại có người nằm
xuống, chiến tranh vốn không phải dành cho kẻ yếu tim, nhìn mặt đất, trên
tường thành hay lầu canh không thiếu chân tay đứt gãy, có khi còn thấy cả ruột
non ruột già tim gan phèo phổi cái gì cũng có treo lơ lửng trên cây lẫn vùng
đất cứng đã nhiễm thành màu đỏ rực của máu như nói rằng 'một số tên kém may
mắn bị xe bắn đá cho bạo tạc'

"Bệ hạ, khu vực này quá nguy hiểm, người goth đã tăng viện binh lên tổng số 8
vạn quân xin người hãy qua cầu trở lại thành Oescus" – An toàn của hoàng đế
luôn được đặt lên hàng đầu, cả quân đoàn có thể diệt sạch nhưng hoàng đế bệ hạ
quyết không thể bị tổn thương dù chỉ là nhỏ nhất.

"Vớ vẩn, các binh sĩ đang quyết chiến vì La Mã, ta là hoàng đế của họ sao có
thể bỏ chạy được" – Nhìn toàn quân quyết tử giao chiến với lũ man rợ trong khi
mình bỏ về nơi an toàn, người khác có thể tha thứ hắn nhưng chính hắn muốn tự
tay cho mình vài nhát dao với hành động đáng xấu hổ đó.

Không để ý các tướng lĩnh khuyên ngăn, hắn phải làm điều gì đó:

" Mau đưa trống phải là cỡ lớn lên lầu tháp cao, ta phải vì những anh hùng của
Đế quốc gióng trống cổ vũ"

…….

"Thùng ! Thùng ! Thùng ! …. !"

Âm vang bao quát cả chiến trường, có bính sĩ ngoái lại xem trên tháp cao vang
tiếng trống giục giã, lá cờ đại diện cho Hoàng đế, đại diện cho tinh thần của
toàn quân đang bay ở ngọn tháp cao nhất.

"Toàn quân nghe đây, hoàng đế bệ hạ đang nổi trống vì một phần sức lực tới
chúng ta. Là người con của La Mã, quân đoàn 17 chỉ chiến không lùi. Chúng ta
sẽ giành chiến thắng trong trận này. Sátttt !!!! Sáttt !!!" - Các Cornicen,
Aquilifer, Signifer và Imaginifer là xương sống của toàn quân đang dùng hết
sức có thể chỉ với ý nghĩ duy nhất: 'Thay hoàng đế bệ hạ truyền lửa tới toàn
quân'

"Sátttttt !!!!!" "Sáttttttt !!!!"

Tiếng la hét ầm trời, các binh sĩ đều biết rằng, Hoàng đế bệ hạ vẫn đang ở
đây, kẻ địch có hung hãn hơn nữa cũng không làm quân tâm khiếp đảm. Tình hình
chiến trường lập tực chuyển biến dần từ thế bất lợi sang thế thuận lợi, Nhưng
điều đó đã làm quân Goth để ý.

……

Bên ngoài thành Sucidava, Phe người goth

"Đánh từ sáng tới chiều, cứ ngỡ công phá được ai dè tên nhóc con miệng còn hôi
sữa lại dám mạo hiểm tới vậy. Nhưng thế cũng quá khinh thường ta" – Alaric với
bộ ria mép đậm cười đầy xảo quyệt, nếu may mắn có thể tiễn đưa vị hoàng đế La
Mã đầu tiên trong lịch sử chỉ cai trị có một tháng phải lên chầu thượng đế. Có
khi tên tuổi của ta sẽ lưu truyền trong sử sách cũng không biết chừng"

"Người đâu, thông báo toàn bộ pháo thủ chuyển sang oanh kích tòa tháp cao nhất
kia, ta muốn nó bị chôn vùi dưới lớp đất đá càng sớm càng tốt"

Kế hoạch quá rõ ràng, Alaric muốn đánh sập tháp chỉ huy nơi Honorius đang nổi
trống trợ trận.

…………..

"Ùynh !!!"

Tháp cao chỉ hơi rung chuyển một chút lại vững chắc như cũ nhưng đây chỉ mới
là bắt đầu, càng lúc càng nhiều viên đá oanh trúng, tường bên ngoài hiện rõ sự
rạn nứt như lúc nào cũng có thể sụp đổ, lần này toàn bộ ban chỉ huy bất đầu
gấp gáp.

"Bệ hạ mau rút lui, nếu chậm sẽ không kịp mất"

"Đúng đó thưa bệ hạ, chúng ta phải mau rút nhanh khỏi tháp cao"

Tới giờ mà còn không hiểu được Alaric muốn oanh chết hắn ở chỗ này thì đúng là
não không có nếp nhăn. Nhưng muốn hắn rút lui làm toàn quân sĩ khí tan rã đâu
phải dễ dàng như vậy.

"Ta kêu gọi Thánh Quang, Ánh sáng đại diện cho công lý, lẽ phải và lòng vị tha
!"

Trên người hắn không một báo trước xuất hiện một bộ giáp từ đầu tới chân với
màu sắc chủ đạo là vàng và bạc. Cánh tay trái giơ lên nắm một cây búa lớn đầu
bạc phát ra ánh sáng cường liệt, cả cơ thể chìm trong màu vàng thần thánh.

"Đã đến lúc cho toàn thế giới được kiến thức sức mạnh của Paladin là như thế
nào, các ngươi tất cả theo ta lên tường thành"

Nhìn mọi việc diễn ra như thần tích nhưng ai ai cũng hiểu được, chúa thiên La
Mã.

"Toàn quân theo mệnh lệnh của ta, đánh đuổi toàn bộ quân xâm lược xuống dưới
thành" – Vừa giơ cao búa, trong lòng mặc niệm kích hoạt skill Cổ vũ với phạm
vi bao trùm 2km hơn nhưng cũng ngốn dàn nửa năng lượng hiện có.

Toàn quân sôi trào, hoàng đế của họ đã đích thân xung trận, nào còn điều gì
tuyệt vời hơn khi được kề vai sát cánh cùng đấng tối cao của đế quốc trên
chiến trường, lại được tăng thêm skill cổ vũ, đây chính là sĩ khí lên cao tới
đỉnh điểm kể từ khi người La Mã lập quốc tới giờ.

"Tuân mệnh!!!!"

TÌnh thế nghịch đảo, người thua thành kẻ thắng không thể vãn hồi. Honorius như
một chiến thần tả xung hữu đột, bất cứ nơi nào hắn đi qua đều sạch không một
bóng địch nhân. Quân Goth dù đã tăng thêm viện binh cũng không thể quay ngược
dòng, liên tục có binh sĩ bị đạp xuống dưới thành. Thấy chiến thắng ngay tầm
mắt rồi thất bại trong gang tấc, Alaric buộc phải nổi kèn thu quân, kết thúc
trận ác chiến này.

…..

Đêm xuống

Quân đội La Mã đang tiến hành dọn dẹp sau cả ngày ác đấu, trận thắng ngoài sức
tưởng tượng nên dù có mệt rã rời nhưng tinh thần ai ai cũng lên cao, đơn giản
họ có một vị vua anh hùng.

"Giám quân, mau thông báo cho ta biết tình hình thương vong" – Dù thắng trận
lớn nhưng không thấy được sự vui mừng trên mặt hắn

"Bẩm báo bệ hạ, theo thống kê từ các đội. Bên ta có 4000 binh sĩ tử trận,
tương đương một phần ba quân phòng thủ địa phương lẫn quân đoàn 17, còn lại
một nửa số người sống sót đã hoàn toàn mất đi chiến lực, chúng ta hiện tại vẫn
đang trong tình thế nguy ngập. Còn về người Goth, theo ước tính chúng tử trận
lên tới 2 vạn 3, còn thương binh nhiều vô số kể"

"Giờ các ngươi đã hiểu tại sao ta không cho các ngươi tiến hành ăn mừng thắng
lợi rồi chứ" – Nhìn ban chỉ huy người nào người đấy đều ủ rũ đầu không dám ho
he một tiếng, hắn cũng chả cần gây thêm áp lực nữa, Hôm nay một trận thủ thành
không ngờ thảm liệt tới vậy, nhưng hắn cũng lĩnh ngộ ra Skill Devotion Aura
lv1 (Tăng toàn bộ phòng ngự đồng mình trong phạm vi ảnh hưởng lên 10%) coi như
một chút an ủi.

"Quan hậu cần, lệnh cho tất cả lính cờ lệnh thông báo chi tiết danh sách binh
lính hôm nay đã tử trận cùng người bị thương tật, tất cả gia đình của họ đều
được đế quốc hỗ trợ, còn về binh lính vẫn còn đủ sức chiến đấu thì tặng thêm
tiền thưởng chiến thắng trận này"

"Rõ! Thần xin đi làm ngay"

Người trước đi, người sau vào, đó là một viên mật thám:

"Bệ hạ, có tin mật tới từ Constantinople"

Tên mật thám nhanh nhẹn cởi xuống ống gỗ, lấy ra một cuộn giấy sơn màu đỏ, rồi
rút ra ngoài phòng họp. Son màu đỏ biểu trưng cấp độ cảnh báo cấp S, là mức độ
cao nhất. Cảm giác thật không tốt khiến hắn vội mở ra xem, sắc mặt Honorius
lập tức xạm lại.

"Giỏi cho một tên thái giám, ta mà không đưa ngươi lên đoạn đầu đài thì uổng
kiếp này làm đế vương"

Bonus thêm ảnh thủ thành của quân roma, ai mà chơi total war attila thì quá
quen rồi

http://i.imgur.com/0wZGEid.jpg


Xuyên Không Đế Quốc La Mã - Chương #7