Anh Em Giáp Mặt


Người đăng: flavius

"Làm rất đẹp!"

Nhìn phong thư từ Stilicho thống lĩnh gửi về, hắn khá sốc trước khả năng tiến
quân khó mà tưởng tượng nổi. Mới hơn tuần đã dẹp sạch hậu phương người Goth
lẫn cầm luôn cả vương triều Gepids. Quả nhiên không hổ tên danh tướng La Mã.

"Bệ hạ, chúng thần nghĩ người chỉ đánh Visigoth, sao lần này vô cớ tấn công
hai phe kia. Khi trước bệ hạ không phải nói Gepids đã thần phục người Hung
sao, giờ chúng ta tiêu diệt bọn chúng khác nào tạo cớ cho lũ mọi rợ xâm lược"

"Không sớm thì muộn cũng phải đánh. Theo thám báo mới nhất, Rufinus cái tên
kia đã đụng độ nhóm người Hung đầu tiên tràn vào Svaneti, mà hắn không biết từ
nơi nào đánh hơi được ta phát hiện ra kế hoạch của Eutropius, có lẽ biết không
thể kháng cự nên ba tuần trước đã gửi đơn xin nhận tội. Ta cũng không muốn đế
quốc đang vào lúc bấp bênh còn thêm nội loạn nên đành phải chấp nhận nhưng với
một điều kiện là còn cân nhắc thành tích của hắn trong lần phòng thủ người
Hung xâm nhập Tiểu Á. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ miễn tội chết nhưng giáng
hai cấp bậc.

"Hóa ra là vậy, bọn man rợ kia không ngờ tới nhanh ngoài dự đoán mà tên
Rufinus cũng nhanh không kém"

Tiếng cười tràn ngập cả phòng, đa số là cưởi khẩy cái tên chết nhát. Có gan
tạo phản mà không có gan đỡ đòn.

"Chiến dịch Balkan coi như hoàn thành hơn nửa, chỉ đợi Stilicho tướng quân ổn
định lại vùng chiếm đóng là có thể một thoáng dẹp sạch Dacia. Lần này ta sẽ
tới Constantinopolis một chuyến, các ngươi cũng không cần phải hỏi nhiều, việc
hoàng gia hãy để người hoàng gia giải quyết"

"À, suýt quên mất! Khi mọi việc ở đây hoàn tất, Henry tướng quân do lập nhiều
công lao nên ta sẽ bổ nhiệm làm thống đốc Dacia, quản lý mọi chính vụ lẫn
phòng thủ biên giới đề phòng người Hung tập kích. Còn về phần Stilicho thống
lĩnh lập tức tới Constantinopolis hội họp. Toàn bộ các quân đoàn Tiểu Á không
cần rút về, tất cả ở lại hỗ trợ Henry tướng quân"

"Rõ!"

……………………………………..

Một nhóm như thương nhân đang chậm rãi hướng về thủ đô Đông La Mã. Lúc này ở
chiếc xe chính giữa:

"Này, ngươi tính làm sao? Theo ta thấy Arcadius điện hạ thường ngày khá hiền
lành, thật khó tin ngài ấy muốn phản loạn chống đối ngươi?"

Maria vẻ mặt lo lắng. Anh em tương tàn là điều tối kỵ, nếu sự việc rùm beng
lên sẽ là vũng nhơ suốt đời không thể tẩy hết.

"Tất nhiên ta hiểu được, nhưng tên Eutropius cáo già như vậy, ông anh ngốc
ngếch của ta không bị lừa phỉnh cũng khó mà tránh thoát."

Hắn thật sự đau đầu về cái này cả tháng nay. Chưa để ý thì cái gì cũng có vẻ
dễ dàng nhưng đời không như mơ. Là một người tới từ thế kỷ 21, tình cảm là thứ
hắn luôn quý trọng, nếu thật sự quá mạnh tay với Arcadius, vậy anh em trong
nhà còn mấy ai nhìn mặt hắn nữa.

Bóp trán thở dài, nếu có chỗ nào kéo được thì cứ bỏ qua vậy, cố hết sức có thể
là sự tình duy nhất hắn làm được tại thời điểm này.

……………………………...

Constantinopolis

Trung tâm kinh tế văn hóa chính trị bậc nhất châu Âu. Cứ mỗi khi tới đây, hắn
không lúc nào là không thán phục sự đồ sộ của nó.

Thành phố này được thành lập trong khoảng giữa thế kỷ 13 đến thế kỷ 11 trước
Công nguyên. Nếu theo đúng lịch sử, phải tới giữa thế kỷ thứ 5 dưới sự trị vì
của Leo I (Hoàng Đế của Đông La Mã), nó mới thực sự bước vào thời kỳ hoàng kim
và tiếp tục giữ vững ngôi bảo tọa là thành phố lớn nhất và giàu có nhất châu
Âu cho tới đầu thế kỷ thứ 13. Vị trí chiến lược giữa Sừng Vàng và biển Marmara
của nó là điều kiện không thể tách rời cho nền kinh tế thịnh vượng nơi đây.
Chính vì vậy, dưới cái nhìn từ một kẻ xuyên việt hắn đã thành công trước việc
thuyết phục phụ hoàng Theodosius nâng cao tầm quan trọng hơn nữa cho việc đầu
tư kiến thiết thành phố.

Quanh đi quẩn lại thì lần này không phải đi du xuân thành ra không có lễ rước
đón long trọng gì hết. Vậy cũng giảm bớt sự để ý của người dân tới sự việc
không đáng tuyên dương này, cứ thế đoàn xe tiếp tục yên lặng vào thành.

Trong hoàng cung của Caesar, Arcadius vẻ mặt phiên muộn. Sự việc bại lộ, tên
thái giám thân tín đã bị tống ngục giam chờ ngày Honorius tới thẩm phán. Mặc
dù Arcadius không bị cầm tù như những tên khác nhưng không thoát khỏi cảnh
giam lỏng

"Tại sao mọi sự lại trở nên rối rắm tới vậy"

Nghĩ tới khi xưa, dù đứa em luôn nổi trội về mọi mặt nhưng nó luôn là đứa quý
trọng tình cảm, hẳn vô cùng hiểu điều ấy.

"Có lẽ ta thực sự bị phù thủy phù phép mới tin vào mấy điều xảo trá của cái
tên bất nam bất nữ kia"

Vẻ mặt buồn thảm ngồi ngả ra sau, tầm mắt như mất đi tiêu cự và tiếp tục tiếp
diễn cho tới khi tiếng gõ cửa phá tan sự yên tĩnh tới ngột ngạt.

"Ai vậy? Nếu không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền ta"

"Điện hạ, là Hoàng đế bệ hạ đã tới cửa hoàng cung, hiện người đang trực tiếp
tới đây"

Aelia Eudoxia nhìn chồng mình chán nản như vậy cũng làm ả thật không đành
lòng, dù sao hai người đã có thời kỳ rất thắm thiết cho tới khi cô ta bị quyền
lực che mờ tâm chí. Nhưng cũng đã là vợ chồng nhiều năm, ở cái thời điểm này
môi hở răng lạnh, nếu Arcadius bị làm sao thì chính Aelia cũng không có quả
ngon để ăn.

"Cuối cùng đã tới!" – Arcadius vẻ mặt bừng tỉnh kèm chút hỗn loạn. Khi đối mặt
với bản án chưa biết, thật khó có thể làm cho hắn bình tĩnh khi mà IQ cũng nào
phải hơn người.

"Cạch !!!!"

Cửa lớn mới đóng không lâu lại mở ra, một người thiếu niên có khuôn mặt xinh
trai với mái tóc bạch kim không chút xa lạ gì với hắn, nhất là màu tóc thật sự
làm người khác để ý. Cả gia tộc đều tóc vàng nhưng riêng đứa em này lại khác
biệt quá nhiều, với trí tuệ hiện tại của hắn là không thể lý giải nổi.

"Anh! Chị dâu! Đã lâu không gặp"

Honorius vẻ mặt ngổn ngang biểu hiện vô số cảm xúc, vui mừng có, giận giữ có,
buồn chán cũng có. Niềm vui khi anh em lâu ngày gặp lại, giận giữ bởi hành
động đoạn tuyệt không kể tình nghĩa, buồn chán trước tình cảnh hiện tại.

"Bệ Hạ cuối cùng đã tới, ta hiện không có bất kỳ lời giải thích nào cho tội
lỗi của mình, nếu có thể xin hãy phán xét cho ta được tự sát. Mong rằng nó kết
thúc trong im lặng không để tội lỗi của ta trờ thành vết nhơ cho hoàng gia"

Nhìn nhau một hồi, Arcadius mới lên tiếng phá tan bầu không khí. Hắn hiện cảm
thấy người nhẹ nhõm hơn chút, tội do mình gây ra, nếu chết rồi còn ảnh hưởng
người khác thì thật quá hổ thẹn, hắn sẽ chẳng còn mặt mũi mà gặp lại cha trên
thiên đường. À, mà cũng không phải, hắn không có tư cách được lên đó, xuống
địa ngục mới đúng với tội danh mang trên mình.


Xuyên Không Đế Quốc La Mã - Chương #13