Đốt Lửa Hun Khói


Người đăng: flavius

"Các ngươi thấy thế nào?"

"Liệu có cách nào khác không, thần sợ ảnh hưởng tới danh tiếng bệ hạ"

"Ngài nói lời ấy là sai rồi. Chỉ cần là giết được quân địch thì đều là kế sách
tốt"

"Thần tán thành với ý tưởng của bệ hạ, Hun sống chúng nó, bọn này đi tới đâu
đều cướp đốt hiếp giết việc ác nhiều không kể hết, chúng ta sao phải nương
tay"

Ngoại trừ một số ít bảo thủ không thích ứng kiểu đánh mất nhân tính thì gần
như đều đồng ý.

"Các ngươi phải nhớ kỹ, đây là chiến trường chứ không phải nơi từ thiện. Kẻ
thắng làm vua, người thua làm giặc, lịch sử do người thắng viết lên. Được rồi,
ta tuyên bố kế hoạch phản kích khởi động, các tướng quân hãy vào đúng vị trí
được giao"

"Tuân mệnh!"

…………..

"Sao cứ ngẩn người ra đó thế, có chuyện gì à?"

Đã gần nửa tiếng đồng hồ nhưng Lara vẫn đứng lẳng lặng ở đó ngắm cảnh hoàng
hôn.

"Ủa, hội nghị kết thúc rồi sao?" – Nghe tiếng hắn đột ngột từ đằng sau làm cô
hơi chút giật mình nhưng không có quay lại.

"Mọi thứ đều đâu vào đấy. Mà sau mấy ngày nữa sẽ là một hồi ác chiến, cô nên
trở về Oescus hoặc tới Mediolanum, tôi sẽ cho người sắp xếp ổn thỏa" – Đứng
song song với Lara, từ khi chiến sự nổ ra, hắn đã không có thời gian mà ngắm
cảnh chiều tà nữa.

"Vậy thì cảm ơn cậu, nhưng tính tôi ưu thích mạo hiểm thì sao có thể bỏ qua
một trấn đánh chỉ có trên phim ảnh được chứ"

"Xin lỗi"

"Hả? Cậu nói gì kỳ vậy"

"Nếu không phải do tôi thì cô cũng không có tới cái nơi đất khách quê người
này"

Bờ vai run run có vẻ rất kích động nhưng Lara vẫn kìm chế được lòng mình.

"Không phải cậu cũng ngoài ý muốn mà đến đây sao. Chúng ta đều giống nhau cả,
đừng có lấy nó làm điều phiền muộn"

"Nhưng cô và tôi đều có thể quay về thế giới của mình, chỉ có điều nó sẽ rất
lâu"

"Vậy sao?" - Lara lầm bẩm như nói với chính mình rồi quay về phòng, nếu không
phải hắn từng được lễ chuyển chức thanh tẩy lại cơ thể thì không có cách nào
nghe nổi.

"Cha mẹ, không biết hai người giờ ra sao, con nhất định sẽ quay về rồi cả nhà
mình sẽ lại được đoàn tụ như xưa" – Nhìn ánh sáng mặt trời còn sót lại dần dần
tắt ngấm, tâm trạng hắn càng lúc càng nặng nề.

…………………

"Uỳnh ! Uỳnh ! …. !"

"Bọn chúng hôm nay ăn nhầm thuốc hay sao, từ sáng tới giờ liên tục pháo kích,
quân ta dù tổn thất không đáng kể nhưng cơ sở nhiều nơi hư hỏng nặng" – Một
viên tướng canh phòng giọng đầy bực tức trong phòng nghị sự.

"Ngươi không cần phải nóng, lũ man rợ muốn chúng ta không để ý tiếng động đào
hầm nên buộc gây ra thanh thế lớn. Đội do thám, tình hình hiện giờ tới đâu
rồi?"

"Bẩm báo bệ hạ. Mặc dù sáng sớm kẻ địch liên tục dùng pháo kích nhưng vẫn
không che nổi tiếng động. Tới đầu giờ chiều, chúng ta phát hiện ra kẻ địch đã
đào tới phía chân tường mặt đông bắc, dự kiến tới tối nay sẽ đi thông lên."

"Rất tốt, Henry tướng quân nghe lệnh!"

"Có thần, xin bệ hạ cứ ra lệnh"

"Ta lệnh cho ngươi trực tiếp đốc thúc quân đội nhanh chóng vận chuyển từ
Oescus toàn bộ lượng dầu tồn trữ. Tuyệt đối không đượng chậm trễ, đã hiểu
chưa"

"Rõ!"

"Vincent đồn trưởng nghe lệnh"

"Có lão thần"

"Ta cho ngươi toàn quyền thống quân bảo vệ ba mặt tường thành, nhớ phải làm
thật náo nhiệt, không được để kẻ địch tìm ra sơ hở"

"Thần đã hiểu"

"Tất cả những người còn lại đều đúng như kế hoạch ban đầu hành sự, Giải tán!"

………..

Đêm xuống, trại người goth

"Cả ngày oanh tạc cũng đã tới lúc mấu chốt. TÌnh hinh bên quân La Mã như thế
nào ?"

"Bọn chúng hiện giờ vẫn đang rất khẩn trương, từ số lượng binh sĩ canh phòng
trên tường thành không phải là ít, có lẽ lo sợ chúng ta đột ngột tấn công,
chắc hẳn tên tiểu hoàng đế vẫn chưa khám phá ra kế hoạch.

"Hắn nghĩ ra được mới là lạ, chúng ta bỏ ra giá đắt như vậy nào phải một tên
chip hôi có thể hiểu được" – Do cơ sở vật chất thiếu thốn, trình độ công nghệ
chả ra sao nên lần này đào địa đạo chết vô số người. Hắn nhất định phải đòi về
cả vốn lẫn lời.

"Đêm nay chúng ta lập tức hành động, Ta sẽ trực tiếp chỉ huy binh sĩ đột nhập
vào thành, các ngươi sau khi thấy tín hiệu thì đều cùng lúc khởi xướng tấn
công. Nhất định phải một lần cầm tù tên tiểu hoàng đế miệng còn hơi sữa
kia.

……………….

Dưới đường hầm, từng tốp lính như đàn kiến không chút tiếng động hành quân.
Lần này ai ai cũng kích động, bọn họ chỉ cần thắng trận này thì tiền bạc mỹ nữ
tha hồ mà hưởng dụng.

"Tới nơi rồi, tất cả yên lặng theo ta"

Quan chỉ huy người goth cẩn thận từng bước một, phá bỏ đoạn che chắn cửa hầm
mò vào thành Sucidava. Có vẻ như mọi thứ đều rất thuận lợi, xung quanh không
một tên lính đi tuần, đèn đuốc cũng rất ít. Xem ra thần linh đang phù hộ người
goth.

Liên tục có binh sĩ từ hầm đi ra, hiện tại cũng được hơn hai trăm. Tưởng như
sự việc đã thành thì bỗng dưng đèn đuốc sáng trưng một mảng, khắp nơi đều là
quân La Mã như một đám sói đói nhìm không chớp mắt.

"Không ổn, toàn quân lập tức lui lại" – Viên tướng tiên phong hốt hoảng rút
trở lại đường hầm, cả tên Alaric vừa mới ở quân doanh hào ngôn vạn trượng cũng
không biết vất đi đâu, đầu mới ló ra khỏi cửa hầm một nửa đã quay đầu vào địa
đạo.

"Cung thủ nghe lệnh, bắn tên!"

Honorius khuôn mặt lạnh tanh ra lệnh binh sĩ gặt hái sinh mệnh. Tiếng "vụt
vụt" như tử thần kêu gọi liên tục phá không tàn sát và sau vài đợt tên, trên
khu đất trống không còn tên nào có thể đứng vững.

"Đội dầu hỏa, thiêu sống những tên đang ở trong hầm ngầm cho ta. Ta muốn hun
khói chết toàn bộ bọn chúng"

Ngay sau mệnh lệnh được đưa ra, những binh sĩ lực lưỡng nhất vác từng vại dầu
lớn đổ xuống hầm ngầm, mùi dầu hỏa nồng nặc lan tràn trong không khí.

"Không được, bọn chúng muốn dùng dầu hỏa đốt hầm, chạy mau!"

Giờ khắc này, binh sĩ người Goth ước gì mình mọc thêm hai cái chân để chạy
thoát khỏi vùng đất quỷ dữ. Chúng giờ chả để ý được quân lệnh, thi nhau chen
lấn, kể cả Alaric dù nổi tiếng là một dũng sĩ cũng bị đẩy về phía sau.

"Lũ khốn kiếp các ngươi, tránh ra cho ta. Ta mà sống ra khỏi đây thì kiểu gì
cũng tru di toàn bộ bọn ngươi"

Tiếng nói gào thét huyên náo và rồi:

"Phùng !!!!"

Lửa đã đốt lên, những tên xui xẻo bị bỏ lại phía sau mà dính hỏa phát ra tiếng
gào thét đau đớn, còn những tên đi trước cũng không hơn gì, liên tục có người
bị lửa lây lan sau đó khói bụi nồng nặc phủ kín trận địa. Không biết có bao
nhiêu kẻ không may bị hun sống

Bỏ qua những kẻ đen đủi, quân La Mã giờ này đã tổ chức tập kích trại địch.

"Bắn đạn tín hiệu cho quân đoàn Dalmatae lập tức hành động"

Đội kỵ binh do Henry trực tiếp chỉ huy đang ấn dấu ở bìa rừng phụ cận đã bắt
đầu phát huy công hiệu.

"Mọi người lên ngựa, theo ta càn quét"

Tiếng "Rầm! Rầm!" từ xa vọng lại. Trong trại quân Visigoth hiện giờ đã loạn
thành một đoàn. Các tướng quân được Alaric ra lệnh đi các mặt hỗ trợ công
thành ngửi thấy mùi không ổn đều nhanh chóng mang quân của mình rút chạy,
những binh sĩ còn lại do không biết Alaric tung tích ở nơi nào nên không khác
gì rắn mất đầu.

Kỵ binh không gặp mấy đầu phản kháng đều đã xông vào quân doanh địch nhân,
khói lửa ngập trời, có kẻ vẫn tiếp tục kháng cự, người lại đầu hàng, tình cảnh
vô cùng hỗn loạn cho tới rạng sáng mới trả lại sự im ắng.

…………

"Quan giám quân, ngươi thống kê thành quả lần này tới đâu rồi"

"Thưa bệ hạ. Quân ta lần này thương vong tổng cộng hơn bốn trăm người, Còn về
tộc Visigoth có gần hai vạn ba bị hun chết và chém giết tại trận, bắt sống bốn
vạn mốt hàng binh, còn có năm vạn do Alaric phân phó tập kích chúng ta thấy sự
việc bất ổn nên bỏ chạy mất dạng. Và đặc biệt hơn nữa. theo lời khai của rất
nhiều tù binh, Alaric lần này tự mình dẫn quân vào địa đạo nên rất có khả năng
đã chết trong đó."

"Quả là tin vui bất ngờ!"

"Chúc mừng bệ hạ đại thắng người Goth!"

Tiếng cười nói rôm rả, thật sự là chúng tướng đã phải kìm nén rất lâu, ngày
ngày co đầu rụt cổ thủ thành nên có ai không đầy một bụng khí chứ.

"Thành quả đạt được vô cùng đáng khích lệ, hôm nay tổ chức khao thưởng toàn
quân"

Sau liên tục ba tháng tác chiến, hắn đã lấy được thành quả đầu tiên, mọi căng
thẳng mệt mỏi giảm đi hơn nửa. Nếu đúng hắn dự tính thì chiến dịch Balkan chắc
thắng phải lên tới 90%.


Xuyên Không Đế Quốc La Mã - Chương #11