Người đăng: AngelScabbard
Nào đó căn nhà bỏ hoang....
Thất Phương im lặng dựa sát vào mảnh tường vỡ, nhẹ nhàng lấy bên trong túi áo
một viên đạn chì, nhét vào trong họng súng nhanh chóng lên đạn.
“Cạch” một tiếng nhẹ, lại để cho thân thể của hắn nổi lên một lớp da gà.
Mãi cho đến khi cho đến khi không có bất cứ tiếng động nào khác xuất hiện,
Thất Phương mới thở nhẹ một hơi, sau đó ngưng thần, chợt di chuyển lấy súng
săn ra ngoài, thật chuẩn xác nhắm chính đúng mục tiêu cách mình chưa đầy 15
mét.
... Đối phương là một con xác sống, thân thể rách nát quần áo, vết thương bị
cắn trên người thật nhiều, thậm chí còn ẩn ẩn thấy được bên trong đó nội tạng.
Lúc này, nó đang dùng miệng rách ra của mình nhai nuốt sống ruột già người
chết, khuôn mặt dĩ nhiên không chút biểu tình, tựa như trong miệng đang nhai
là đồ ăn bình thường vậy.
“....”
Thất Phương mày không tự chủ nhíu lại, từng chứng kiến rất nhiều đồng dạng
cảnh tượng hắn, sớm đã coi trở thành quen thuộc một bộ phận.
Bất quá, mùi máu tanh xung quanh lại rất nồng nặc, xem ra ở đây đã từng xảy ra
không mấy hay ho sự tình, có lẽ là tàn sát?
... Được rồi được rồi, nói tóm lại đó không phải là chuyện hắn nên quan tâm.
“Bạch.” Ngón tay cứng lại, bóp cò.
Không khí rung động tần suất nhẹ, hơi súng đẩy mạnh đạn chì ra ngoài, lực bắn
vô cùng khủng bố. Tuy rằng không bằng âm thanh loại này kinh người tốc độ, thế
nhưng cũng đã đạt đến 170m/s, đủ để thuấn sát một người chưa đầy giây.
Tất nhiên, là một khẩu súng săn, phạm vi của nó chỉ chừng khoảng 30m là cùng.
Không chút nghi ngờ gì, trước mặt chừng 13-14m xác sống ngay lập tức bị đạn
chì bắn xuyên qua phần vỏ sọ, nháy mắt ngã xuống đất, thậm chí không kịp kêu
rên lên một tiếng, liền đã hy sinh.
Tuy nhiên, Thất Phương lại không có đi ra ngoài ngay, mà chỉ im lặng đứng đó,
hắn vẫn còn chưa xác định đối phương thật đã chết hay chưa.
Đợi một lúc sau, thấy vẫn không có phản ứng gì, mới bắt đầu dám đến gần.
Sau đó, Thất Phương lục soát thây ma bên trong quần áo.
May mắn, hắn tìm thấy một khối thức ăn bọc gói, bề ngoài bọc tuy hư hỏng rất
nặng, nhưng phần quan trọng bên trong lại không chút hao tổn.
Thứ này đủ để cho thợ săn như hắn sống sót qua mấy ngày.
... Ừ, thợ săn?
Thuần thục cho gói thức ăn vào trong ba lô nhỏ, Thất Phương đột nhiên trong
đầu nghĩ đến, từ lúc nào đã từng là thợ săn mình, lại trở thành một cái cầu
sinh người a?
Cái này...
“Không rõ à?”
Suy nghĩ hồi lâu, hắn dĩ nhiên tìm không ra đáp án.
Bất tri bất giác nhìn lên bầu trời...
Hôm nay trời lành lạnh, mây đen bên trên lại che kín mù mịt, gió giông bắt đầu
nổi lên.
Ân, xem ra là sắp mưa, chuồn trước rồi sau đó cái gì xử lý sau.
“Ừ?” Thất Phương đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ, đang dự định di chuyển
hắn, cũng không khỏi dừng chân lại, bản năng cho đến cảm giác rất quái dị.
Trong đầu lập tức vô số ý nghĩ xoay chuyển, cảnh giác tột độ.
Có người theo dõi? Thây ma phát hiện? Gió thổi qua? Đá vô tình rơi? Động cơ xe
máy?
“Là ai?”
Thất Phương ngay lập tức giơ súng, chĩa về nơi phát ra tiếng động.
Tỷ lệ người theo dõi cao nhất, hơn nữa, dường như đó là giẫm vào mảnh gỗ âm
thanh.
“....”
Không có tiếng đáp lại.
“Vậy thì...”
Thấy tình trạng như thế, Thất Phương cũng không có khách khí, lên đạn, mở chốt
an toàn, bóp cò, lập tức nã súng. Đạn vút qua vô cùng nhanh, cơ hồ đã không
thấy được đầu đạn.
“Agh!!!”
Một tiếng kêu thảm nhẹ vang vọng, cùng với, tiếng bắn trúng da thịt âm thanh.
Bóng người từ trong bóng tối ôm chân, lăn lộn đi ra.
Đó là một cái tầm chừng đã hơn 30 tuổi nam tử, thân hình gầy gò, quần áo bẩn
thỉu, phía dưới hai tay cứ ôm chặt lấy vết thương, run rẩy, khuôn mặt đau đớn
vặn vẹo, đau đến nỗi thậm chí tuyến nước mắt nước mũi không điều tiết được,
chảy xuống.
Thế nhưng môi hắn lại cắn chặt, không dám phát ra một tiếng động.
Lý do này đương nhiên Thất Phương biết, đối phương mà dám kêu lên với tần suất
lớn mà nói, lập tức sẽ thu hút đám thây ma đến đây, trường hợp như vậy, ngay
cả Thất Phương cũng không dám chắc có thể toàn thân thoát ra được hay không.
Để sống sót ở cái thế giới tệ hại như này, người sinh tồn bắt buộc phải có
chút trí khôn.
Mà đối phương có thể tồn tại đến bây giờ, hiển nhiên đã hiểu được cơ bản nhất
quy tắc.
“.... Ngươi là ai?”
Thất Phương mấp máy môi, tay cầm súng không chút nào có dấu hiệu buông lỏng.
“Ta, ta là vô tình đi ngang qua, làm ơn đừng nổ súng.”
Cố nén từ phía chân phải đau đớn, nam tử vặn ra vài tiếng cầu xin.
“Đi ngang qua?”
Thất Phương nghi ngờ lại càng sâu, đi ngang qua mà nói, cũng không cần phải
theo đằng sau lặng yên như thế đâu.
“Nói thật! Ngươi theo ta làm gì?”
“Ta....”
Đột nhiên đối phương trực tiếp đâm thủng lời nói dối, nam tử không khỏi có
chút ngơ ngẩn, ấp a ấp úng không trả lời thành một câu.
“Cạch.”
Đó là tiếng Thất Phương tay bắt đầu lên đạn.
“Được được! Ta nói ta nói!”
Quả nhiên a, dùng bạo lực mới là hữu dụng nhất.
“Nói.”
Thất Phương không có bóp cò, chờ đợi nam tử mở miệng.
“Ừm... Ân, ngươi đã từng nghe qua đến đại bệnh dịch?”
“....”
Thất Phương nhìn chằm chằm đối phương, không đáp lại.
Năm 20xx, trên thế giới xuất hiện một loại quái lạ virus.
Không rõ vì sao nó xuất hiện, nhưng đã từng có vô số tin đồn về này virus.
Đến từ ngoài hành tinh... đến từ quá khứ người tiền sử.... đến từ chính phủ bí
mật nghiên cứu...
Thế nhưng, không có một trong số những tin tức đó là đúng cả.
... Virus có thể dựa theo cấu trúc biến đổi của mình, dễ dàng xâm nhập vào
trong cơ thể con người, tốc độ cao phá hủy tất cả các tế bào sống, bạch cầu
vân vân... Cuối cùng dẫn đến suy thoái tử vong.
99% nhân loại đã dính đến nó.
Không có thuốc chữa.
Vậy là chỉ trong vòng 3 ngày, 5% dân số bắt đầu có dấu hiệu lão hóa.
Năm ngày sau đó, khoảng hơn 1000 người tử vong.
Tốc độ phá hủy quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho nhân loại tuyệt vọng.
Khoa học lúc bấy giờ, cũng không thể trong vòng thời gian ngắn làm ra loại
thuốc có khả năng miễn dịch với virus.
Thế giới bước vào giai đoạn tuyệt diệt.
Năm đó sự kiện được mọi người gọi tắt vì “đại bệnh dịch”.
“Sau đó, ngươi có biết lý do chúng ta vẫn sống sót qua nổi?”
Nam tử nói đến đây dừng lại, chợt hỏi Thất Phương một câu mấu chốt.
“.... Thuốc chữa của quân đội từ thế chiến thứ 3.”
Thất Phương thản nhiên trả lời.
Đúng vậy.
Một người thám hiểm vô tình tìm thấy trong khu di tích đổ nát một loại thuốc.
Đó xuất phát từ thế chiến lần thứ 3, kích thích khả năng sản sinh của tế bào,
tiêu diệt hết thành phần có hại trong cơ thể, cực kỳ nhanh chóng lành bệnh,
đơn giản tục xưng là thần dược.
Đây cũng là lý do đại cường quốc phát động chiến tranh thế giới.
Đáng tiếc, di chứng sau khi dùng quá nặng, một phần này đã dẫn đến đại cường
quốc thất bại nguyên nhân. Sau đó, người ta đã không tìm thấy được loại thần
dược này nữa.
... Mãi đến khi lúc quái lạ virus phát tán.
Nhờ có nó, mà nhân loại thế giới hoàn toàn tránh thoát khỏi đáng sợ dịch bệnh.
Thế nhưng...
“Chính cái này thuốc chữa, lại là thây ma xuất hiện nguyên nhân.”
Nam tử nhắm mắt lại, thống khổ, dường như không muốn nhớ đến xa xôi ký ức.
“... Không quan tâm.”
“Cho nên... Ân? Ngươi không quan tâm?”
Đang định nói tiếp nam tử đột nhiên giật mình, mở mắt ra nhìn đối phương.
“....” Thất Phương im lặng đối diện hắn.
Biết được nguyên nhân thì làm được cái gì? Giải cứu thế giới?
Không có giá trị lợi dụng, không có giá trị trao đổi, càng không ăn được, vậy
thì là đồ bỏ.
Thất Phương cũng không có hứng thú đối với lịch sử thế giới.
Càng quan trọng hơn... đối phương đang muốn nói lệch hướng chủ đề chính.
“Lý do ngươi theo ta?”
“....”
Nam tử im lặng, cũng không trả lời, chỉ là khuôn mặt bỗng nhiên trở nên dị
thường bình tĩnh.
“Xem ra mà, ngươi không hứng thú nghiên cứu virus thành quả a?”
“?!”
Thất Phương mở to mắt, bản năng cảm giác kịch liệt nguy hiểm.
Hắn quay đầu lại, không chút nào do dự nhảy sang phía bên trái.
Đáng tiếc, đã quá muộn.
“Quên mất nói cho ngươi, biết được này sự tình người, đều đã bị bắn tỉa đội xử
lý.”
Đó là âm thanh cuối cùng là Thất Phương có thể nghe thấy.
Sau đó, tất cả dường như chìm vào trong bóng tối.