Dụ Dỗ


Người đăng: ❉ ๖ۣۜKyul ๖ۣۜKyung ❉

Mọi chuyện dường như đều đã được sắp đặt kỹ càng từ trước. Sau khi Vương Long
chở Sở Hàn đến Thanh Sơn thành xong liền đưa hắn vào một khu biệt thự khá cao
cấp. Lượn quanh một vòng, Vương Long quay lại phía sau:

- Nhìn kỹ rồi chứ? Tất cả những biệt thự này đều thuộc sở hữu của ngươi,
thích căn nào liền chọn căn đó đi.

Sở Hàn kinh ngạc:

- Tất cả? Lão già kia thật biết yêu thương đệ tử của mình a. Chuẩn bị cho ta
đầy đủ như vậy. Ta xem như không cần lo lắng điều gì, khi thiếu tiền cứ tùy
tiện lấy một căn bán đi là được.

Gương mặt Vương Long đen lại. Toàn bộ khu biệt thự này do hắn hao tốn rất
nhiều công sức thiết kế xây dựng để chuẩn bị cho tông chủ kế nhiệm. Không ngờ
Sở Hàn vừa đến, còn chưa lựa chọn đã có ý đem nó bán đi. Không được, về sau
nhất định phải giám sát kỹ tên này, không để hắn tùy ý hành động bậy bạ, bằng
không cơ nghiệp hàng ngàn năm qua của Hợp Hoan Tông đều sẽ hủy trong tay hắn.

Sở Hàn thấy Vương Long vẻ mặt hầm hầm thì rụt cổ lại, cảnh giác hỏi:

- Ngươi làm ra bộ mặt này là có ý gì. Không phải tất cả đều là của ta sao? Ta
bán đồ của mình của không được sao?

Vương Long đưa tay xoa trán, tay còn lại rút từ trong người ra 3 tấm thẻ:

- Đây là thẻ ngân hàng toàn quốc, có liên kết với nước ngoài, hơn nữa còn là
loại có cấp bậc cao nhất. Bên trong mỗi tấm có 10 tỷ, ngươi có thể rút tiền
tại bất kỳ đâu, vượt hạn mức tối đa 5 tỷ. Còn có…

Vương Long còn chưa nói hết câu, Sở Hàn đã vội chộp lấy 3 tấm thẻ. Hắn nâng
niu từng tấm thẻ như một tên tham tài chính hiệu. Vương Long thở ra một hơi.
Tốt xấu gì cũng là tông chủ Hợp Hoan Tông, tại sao một chút tiết tháo cũng
không có.

- Hiện tại không cần bán khu biệt thự này đi nữa rồi chứ?

Sở Hàn điệu cười bị ổi:

- Không cần, không cần. Ta hiện tại không thiếu tiền, nơi này rộng rãi thoáng
mát, ăn ở vui chơi đều tốt, tại sao phải bán đi.

Vương Long còn chưa kịp thở ra một hơi, Sở Hàn đã nói tiếp:

- Dù sao 30 tỷ cũng đủ để ta tiêu một thời gian. Khi nào hết tiền ta lại tính
đến chuyện bán nó sau.

- Ngươi…

Vương Long hết cách, hắn cảm thấy mình quá thất bại. Được lão tông chủ nhận
nuôi từ nhỏ, bao nhiêu năm qua được hắn chăm sóc, dạy dỗ, Vương Long mới có
được ngày hôm nay. Hắn đã quyết tâm bằng mọi giá sẽ phò tá cho tân tông chủ,
để hắn đạt đến đỉnh cao nhân sinh như lão tông chủ đã từng. Vậy mà tên
này…tham tài, bị ổi, vô sỉ…không có một điểm nào tốt. Người như hắn trở thành
tông chủ Hợp Hoan Tông chỉ có thể gây hại cho con gái nhà lành.

Sở Hàn không biết Vương Long đang nghĩ gì. Cầm 3 tấm thẻ trên tay, ngắm nhìn
khu biệt thự rộng lớn “của mình”, trước mắt Sở Hàn là một chân trời mới. Ngự
Nữ Tâm Kinh của Hợp Hoan Tông Sở Hàn thực sự có đọc qua, bất quá rất qua loa
sơ sài, chỗ nhớ chỗ không. Có điều, hắn vẫn nhớ rõ bên trong có ghi lại một
câu “Ngự Nữ Tâm Kinh được sử đổi qua từng thời đại cho phù hợp với văn hóa, sự
phát triển của nhân loại. Đây là việc mỗi đời tông chủ phải đặc biệt quan tâm.
Tuy nhiên, cho dù có sửa đổi thế nào vẫn có những điểm cốt lõi. Muốn truy cầu
tất cả các loại mỹ nữ trên thế giới này cần phải có: Tiền Tài, Sức Mạnh, Thủ
Đoạn”.

Không cần giải thích về hai danh từ đầu tiên, chỉ cần có não tất nhiên sẽ hiểu
được. Còn về từ cuối cùng, Thủ Đoạn, nó ngụ ý chính là phải bất chấp mọi thủ
đoạn. Tất nhiên, thân là tông chủ Hợp Hoan Tông, sử dụng những loại thủ đoạn
cấp thấp sẽ rất mất mặt.

Khi giảng giải về Thủ Đoạn, lão tông chủ đã nhắc nhở rất kỹ điểm này. Chỉ là
Sở Hàn chỉ quan tâm nữa ý đầu, chính là “bất chấp mọi thủ đoạn”. Ngữ Nữ Tâm
Kinh là tinh hoa đúc kết hàng ngàn hàng vạn năm của Hợp Hoan Tông, chắc chắn
sẽ không sai. Bên trong tất cả các thủ đoạn, Xuân Dược không thể nghi ngờ là
biện pháp vừa hiệu quả, lại vừa tiết kiệm thời gian nhất. Cho nên, Sở Hàn ở
cạnh lão tông chủ tu luyện 15 năm thời gian, trong đó có 14 năm là dùng cho
việc nghiên cứu xuân dược. Một năm kia là thời gian ăn uống, ngủ nghỉ hoặc tu
luyện công pháp nhàm chán Âm Dương Giao Hợp Kinh gì đó. Về phần tạo nghệ xuân
dược của Sở Hàn đã đạt đến tầm cao nào. Thật ngại quá, hắn dám tự tin nếu bản
thân nhận thứ hai thì trên thế giới này không ai có tư cách ngồi ở vị trí thứ
nhất.

Sở Hàn còn đang ôm giấc mộng về một tương lai sáng lạn trước mắt thì chiếc xe
đã thắng gấp lại. Hắn ở trạng thái không có chuẩn bị, cả người lao về phía
trước, đầu đập mạnh vào lưng ghế. May mắn, loại ghế này được làm từ chất liệu
đặc biệt, rất êm ái. Tuy vậy, Sở Hàn vần giả vờ gào to lên:

- Vương Long, ngươi muốn giết chết bản tông chủ hay sao? Được lắm, lão già
kia còn chưa đi, ngươi đã có ý đồ mưu sát ta. Có phải là đã có ý đồ từ trước
với chiếc ghế tông chủ hay không?

Vương Long méo mặt, tên này rõ ràng là đang cố ý ăn vạ. Bất quá, Vương Long
vẫn chưa nhìn ra hắn đang muốn “xin xỏ” thứ gì nên vội đáp:

- Đừng kêu nữa. Chúng ta hai cái nam nhân, ngươi kêu như vậy mọi người sẽ
tưởng ta có ý đồ xấu với ngươi, đối với thanh danh của cả hai đều không tốt.
Muốn gì cứ nói, chỉ cần trong khả năng cho phép ta sẽ đáp ứng ngươi.

Sở Hàn nghe đến đây liền im bặt, ý nghĩ hai tên nam nhân * với nhau khiến mồ
hôi hắn chảy ròng trên trán. Nghĩ đến chuyện đạt được mục đích, Sở Hàn rất
nhanh trở lại dáng vẻ như cũ:

- Nói phải giữ lời. Cũng không có chuyện gì to tất. Gần đây ta có nghiên cứu
thuốc chữa một căn bệnh nan y. Thế nhưng dược liệu rất khó tìm đủ, cần ngươi
hỗ trợ một phen.

Vương Long sững ra. Tên này còn biết ý thuật chữa bệnh cứu người? Hợp Hoan
Tông là một môn phái đặc biệt, nó sở hữu kiến thức tổng quát về tất cả các
phương diện, tất cả phục vụ cho mục đích truy mỹ. Nhưng là, không phải lão
tông chủ từng nói Sở Hàn chỉ ưa thích mỗi việc điều chế xuân dược hay sao?

- Dược liệu thì không thành vấn đề. Tài lực của Hợp Hoan Tông chúng ta là
mạnh mẽ bậc nhất thế giới, muốn gì có đó. Chỉ là ngươi phải nói cho ta biết,
ngươi rốt cuộc muốn nghiên cứu thuốc chữa loại bệnh gì?

Sở Hàn thở dài:

- Ngươi đừng nhìn vẻ ngoài mà đánh giá con người. Khi ta biết được trên thế
giới có căn bệnh tà ác kia, ta chưa từng có đêm nào được ngủ ngon. Mỗi giây
mỗi khắc đều có hàng triệu, hàng tỷ sinh linh vô tội chết đi vì nó. Ngươi có
hiểu cảm giác của một kẻ biết tất cả những chuyện đó nhưng lại không thể làm
gì để giúp đỡ không? Ta rất khổ tâm a.

Vương Long lau mồ hôi trên trán, hắn cảm thấy Sở Hàn không giống như đang nói
dối. Chỉ là, “mỗi giây mỗi khắc đều có hàng triệu hàng tỷ sinh linh vô tội
chết đi” thế giới này có nhiều người như vậy để chết sao?

Sở Hàn thấy Vương Long đã có dấu hiệu dính mồi, tiếp tục chớp lấy thời cơ:

- Hàng trăm triệu người vì nó đau khổ, âm thanh kêu gào của họ ngươi có nghe
được hay không? Ngươi có thương lên mạng, đọc những dòng thông tin của những
người than thở về tình trạng bệnh của mình đang ở giai đoạn cuối mà không thể
cứu chữa hay không…

Vương Long hoảng hốt, thế giới này thực sự có loại bệnh đáng sợ như vậy? Tại
sao hắn lại không biết gì về nó?

- Dừng, không cần nói nữa. Ta giúp ngươi là được.

Sở Hàn vỗ tay đắc ý:

- Như vậy mới phải, ngươi đúng là huynh đệ tốt của ta.

Vương Long hít sâu một hơi:

- Căn bệnh mà ngươi đang nói đến gọi là gì, tại sao ta chưa từng nghe qua có
một căn bệnh nào lại đáng sợ đến như vậy?

Sở Hàn quay đầu ra phía cửa xe, không nhìn vào Vương Long, giọng điệu thản
nhiên:

- Ế.

...


Xuân Dược Đại Tông Sư - Chương #3