Chuyện Xưa


Người đăng: Leonard0

Leon lúc này mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, trước mắt cậu không phải là địa
ngục như trong tưởng tượng mà là một khu rừng xanh tốt. Lạ thay khi cậu tỉnh
dậy cho tới giờ đều không hề cảm thấy đau đớn hay bất kì một hậu quả nào từ
trận chiến vừa rồi, ngay cả cánh tay phải cũng đã lành lại giống như nó chưa
từng bị chặt đứt vậy. Có lẽ Leon sẽ vho rằng tất cả đều là một giấc mơ nếu như
quần áo cậu không tả tơi và loang lổ máu như vậy và quan trọng hơn là không có
tên mặc hoàng kim trọng giáp còn đang mê man ngay bên cạnh. Một cảm giác thù
hần dâng lên trong lòng Leon khi cậu thấy hắn, Leon hận không thể ngay lập tức
tự tay giết chết hết tất cả những tên này để báo thù cho mọi người nhưng cậu
vẫn còn kiềm chế được hoặc ít nhất cho tới khi tên đó tỉnh lại. Tên mặc hoàng
kim trọng giáp này rất nhỏ con không giống như mấy tên vai u bắp thịt của Liên
Minh cậu nhìn thấy trước đó, nhìn rất giống con gái, mà khoan...có lẽ
nào....Leon cởi bỏ mũ trụ ra thì một mái tóc màu vàng kim bung ra theo đó là
một khuôn mặt hết sức xinh đẹp hiện ra, Leon cố nén xúc động trong lòng không
giết nữ tử đó ngay lập tức mà tìm kiếm vài sợi dây leo gần đó kết chúng lại
với nhau rồi trói nữ tử vào một gốc cây, ngồi đợi cho đến khi nữ tử đó tỉnh
lại
“Ngươi tỉnh lại rồi.”
“Ta và ngươi còn sống??”
“Đúng, ta đoán hội trưởng đã dùng bí thuật đưa ta và ngươi đây. Bây giờ là thì
nói cho ta biết tại sao lại vô duyên vô cớ tiêu diệt hội của ta, nếu không ta
sẽ giết ngươi ngay lập tức.”
“Tiêu diệt hắc hội là nghĩa vụ của chính hội chúng ta.”
“Tại sao chứ?? Tại vì chúng ta mang hai chữ hắc hội mà các ngươi bất luận phải
trái truy sát chúng ta ư?? Ngươi có bao giờ nghĩ hắc hội không hoàn toàn là
người xấu không??”
“Hắc hội đều không có gì tốt đẹp.”
“ Vậy theo ngươi thì chính hội các ngươi mới là tốt đẹp đúng không? Được rồi
ta sẽ kể cho ngươi một câu câu chuyện cổ tích về cái chính hội tốt đẹp đó của
ngươi cho ngươi nghe.
Ngày xửa ngày xưa, có một ngôi làng nọ sống tách biệt với thế giới bên ngoài,
họ trồng lúa, chăn cừu sống qua ngày. Cuộc sống tuy bình dị nhưng rất bình yên
và hạnh phúc nhưng rồi một ngày một mạo hiềm hội có cái tên rất mĩ miều Thánh
Quang Dực đến, bọn chúng vì muốn tiêu diệt đàn goblin số lượng đông nên đã dụ
chúng tiến vào ngôi làng ngay tối hôm đó để đánh giết dân làng còn bọn chúng
thì ở bên ngoài thôn xạ kích bằng hỏa ma pháp diện rộng. Kết quả toàn thôn bị
san bằng, không một ai sống sót ngoại trừ một cậu bé vì cãi nhau với bố mẹ nên
đã chạy ra khỏi làng. Vì đói và rét nên cậu quyết định về xin lỗi bố mẹ vào
sáng hôm sau nhưng khi cậu về thì chỉ còn lại một bãi hoang tàn và bọn người
mạo hiểm hội đang thu dọn những cái xác. Hẳn là cô đang thấy cậu bé đó rất may
mắn nhưng không, những thứ cậu bé đó phải chứng kiến còn đau đớn hơn cái chết
gấp trăm ngàn lần, cậu bé đó vào thôn tìm bọn người mạo hiểm để báo thù nhưng
sức mạnh quá chênh lệch nên không làm gì được ngược lại cậu bé đó còn bị đánh
đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ và bị tống ra khỏi thân. Đói,
rét, đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần nó khiến cậu bé gần muốn chết nhưng
cái ý niệm báo thù trong đầu khiến cậu không thể nào chết được và may mắn được
một lão giả cứu sống và tận tình chăm sóc, sau khi nghe được câu chuyện của
cậu bé vị lão giả đó hết sức kích động và đi về phía ngôi làng. Không ai biết
chuyện gì xảy ra sau đó nhưng khi lão giả đó quay vêg thì thấy ông đã bị mất
một cánh tay và trên người có rất nhiều vết thương nhưng ông ấy vẫn cười và
xoa đầu cậu bé nói: Đừng lo, mọi chuyện ổn cả rồi. Sau này cậu bé đó mới biết
vị lão giả đó là hội trưởng của một hắc hội.” Kể xong thì mắt của Leon đã ướt
đẫm, cậu vội vàng quay phắt đi rồi nói tiếp: “ Ta không muốn lợi dụng lúc
người khác đang gặp khó khăn cho nên ta sẽ không giết cô nhưng hãy nhớ kĩ cái
tên Leonard Scanor bởi vì đó là người sẽ giết hết tất cả những người có mặt
hôm đó.”
Sau khi thấy thân ảnh đã khuất xa thì lúc này nữ tử tóc vàng liền nhẹ nhàng
thoát khỏi đống dây leo.
“Sao mình lại yếu đuối như vậy chứ?? Sao mình lại không thể xuống tay được??
Câu chuyện hắn kể chắc chắn là giả dối. Thánh Quang Dực sẽ tuyệt đối không bao
giờ làm như vậy, bởi vì mình là con gái của hộ trưởng Thánh Quang Dực, Athena
Stingell”.

Leon lang thang trong rừng mấy ngày trời mà vẫn không thể tìm thấy đường ra
nhưng ngày hôm nay thì khác cậu phát hiện dấu vết của con người tại lận cận
một bãi đất trống hơn nữa nó còn rất mới. Vì chưa biết đối phương là loại
người như thế nào cho nên Leon tìm một chỗ trốn và đợi đến tối thì thấy một
người trẻ tuổi tuấn tú trong có vẻ không phải người xấu lúc này đang vác xác
một con sư tử trên vai thì mới an tâm được một chút và bước ra.
Người trẻ tuồi thấy Leon bước ra từ một lùm cấy thì bất ngờ định lao lên tấn
công Leon, may nhờ Leon nhanh trí không thì đã có đánh nhau.
“Thì ra cậu cũng ở đây lịch luyện, thế mà tôi cứ tưởng là thích khách mà tên
đại ca đáng chết của tôi phái ra. A... tôi xin lỗi, đáng ra tôi không nên nói
đến việc này. Gôi tên là Roland, rất vui được gặp mặt!”
“ Tôi là Leonard, cậu có thể gọi tôi là Leon, rất vui được gặp! À cho tôi hỏi
là khu rừng này có thuộc địa phận Đế Quốc Fiorida không vậy?”
“Tất nhiên là phải rồi, khu rừng này thuộc núi Sekerl gần thành Anwerp mà”
“Núi Sekerl?? Vậy là mình vẫn chưa thoát, phải nhanh chóng rời khỏi đây mới
được” Leon thầm nghĩ “ À vậy có thể cho tôi hỏi cuộc thanh trừng của Liên Minh
Mạo Hiểm Hội đối với Hắc Long Hội như thế nào rồi được không?”
“Cậu nói gì lạ vậy? Liên Minh Mạo Hiểm Hội mới chỉ được thành lập được hơn một
tháng, lực lượng còn chưa ổn định thì thanh trừng thế nào được, mà Hắc Long
Hội là hội nào mà cần đến lực lượng lớn để thanh trừng vậy”
“Hơn một tháng?? Làm sao có thể như vậy được?? Mình nhớ Liên Minh này thành
lập được 500 năm rồi mà... Không lẽ...” để chắc chắn ý nghĩ trong đầu thì Leon
đã hỏi Roland năm nay là năm bao nhiêu và câu trả lời của Roland khiến Leon
chắc chắn một điều. Đó là cậu đã xuyên về 500 năm về trước hơn nữa là thời kì
Hắc Long Hội chưa thành lập và là lúc Liên Minh Mạo Hiểm Hội yếu nhược nhất.


Xích Long Chiến Thần - Chương #2