Tình Hãm Trạng Nguyên Lang - Chương 6


Trời cao mây trắng, cờ xí tung bay, chiêng trống vang dội.

Trên mã trường, hai đoàn thanh niên anh tuấn cưỡi ngựa xếp thành hai hàng, bọn họ tay cầm cầu trượng, anh tư táp sảng[1], đều đứng ở cầu môn của đội mình.

Lôi Hạo Tường cùng Cung Thân Vương đảm nhiệm chức đội trưởng của hai đội, bọn họ đều đang đứng trước các đội viên trong đội mình phát biểu. Cung Thân Vương trên mặt lộ vẻ tự phụ đắc ý, hắn cao giọng hô:

“Hôm nay chính là cơ hội để các ngươi thể hiện tài năng của mình. Trận đấu lần này nhất định phải thắng, không được phép thất bại!”

Phía bên kia, thái độ của Lôi Hạo Tường lại hoàn toàn trái ngược, hắn chỉ mỉm cười, nhàn nhạt nói:

“Việc thắng bại đối với nhà binh chỉ là chuyện thường, mọi người cứ cố gắng hết sức là được.”

Trên khán đài, các nhóm vương thân quý tộc ngồi theo thứ tự thân phận cao thấp. Ngự trên ghế cao nhất chính là đương kim thiên tử bệ hạ, phía bên phải là hoàng hậu nương nương, cạnh nương nương là tiểu thái tử Lôi Thế Hiên, phía sau thái tử còn có đại công chúa Lôi Tử Văn. Bên trái Hoàng Thượng là các Vương than quý tộc, giữa đám lão nhân lại xuất hiện một thiếu niên thanh tú – Lâm Duệ Hi, y là quan viên duy nhất ở đây, là người được Hoàng Thượng đặc biệt mời đến xem trận đấu này, vô luận ngoại hình hay là thân phận, đều khiến y trở nên nổi bật giữa nhóm người xem trận.

Một tiếng tiếng kèn bén nhọn ngân nga qua đi, mã trận bóng chính thức bắt đầu. Nhóm kị mã chạy rầm rập, đạp tung cát vàng cuồn cuộn. Tiểu mộc cầu lăn giữa cát bụi, bị cầu trượng một lần lại một lần đánh mạnh. Cung Thân Vương cùng đội viên phối hợp rất ăn ý, bọn họ ngăn đón chặn cướp tiểu cầu, truyền cho nhau, khí thế hừng hực di chuyển tới cầu môn quân địch, dẫn trước một cầu.

Mất một cầu nhưng Lôi Hạo Tường lại hoàn toàn không bối rối, hắn linh hoạt giành cầu của cầu nhân phe địch, xem chuẩn liền mãnh lực vung trượng, chuẩn xác đem cầu đưa tới trượng của đồng đội. Cung Thân Vương lúc này còn đang vui sướng, chưa kịp phòng bị, để đối phương đánh tới trước cầu môn. Cung Thân Vương tức giận quát lên: “Phòng thủ!”

Hắn dẫn đội viên trong nhóm chạy vội trở về, cuối cùng vẫn chậm chậm một bước, bị Lôi Hạo Tường cướp mất một cầu.

Hai đội tranh giành kịch liệt, ai cũng không nhường ai, cầu nhân chạy qua chạy lại, trên sân cổ vũ tiếng người hò hét ầm ĩ, át cả tiếng chiêng trống.

Trên khán đài, mọi người chuyên chú quan sát trận đấu, thỉnh thoảng cúi đầu thảo luận vài câu, các thiếu nữ quý tộc khuôn mặt vốn trắng nõn cũng vì hưng phấn mà đỏ ửng, hai mắt sáng lên, chăm chú nhìn nhóm kiệt nhân dưới cầu trường.

Lâm Duệ Hi cẩn thận quan sát Lôi Hạo Tường cùng Cung Thân Vương trong lúc đó đang tranh đấu, tuy đây chỉ là một trận mã cầu bình thường, nhưng lại hứa hẹn rất nhiều điểm thú vị.

Cung Thân Vương khí thế sôi sục, tranh cường được thắng, Lôi Hạo Tường ẩn sâu dấu diếm, trầm ổn bình tĩnh.

Chiến lược của hai người cũng rất bất đồng, Cung Thân Vương thích trưởng khu trực nhập, dùng sức mạnh mà tấn công. Lôi Hạo Tường thì lại quan sát tìm cơ hội, xuất kỳ bất ý, công kích bất ngờ.

Xem tình thế là biết Lôi Hạo tường sẽ thắng…… Lâm Duệ Hi nghĩ thầm.

Trên sân đấu, Cung Thân Vương chỉ chú tâm tấn công mà không phòng thủ, vội vàng nóng nảy nên trận thế bắt đầu hỗn loạn. Lôi Hạo Tường càng đánh càng mạnh, từng bước tiến bức.

Đông! Một tiếng kích cầu thanh thúy vang lên, mộc cầu tại không trung xoay xoay mấy vòng rồi rơi xuống phía trước Lôi Hạo Tường. Lôi Hạo Tường cùng Cung Thân Vương ở phía sau lập tức tiếp tục thúc ngựa đuổi theo, bọn họ đồng thời xuất trượng tranh đoạt.

Cung Thân Vương giận dữ, hắn liều mạng thúc ngựa vượt qua Lôi Hạo Tường, ý đồ truyền bóng cho cầu nhân đội mình. Lôi Hạo Tường trong tình thế nguy cấp, khéo léo dùng cầu trượng tạp trụ (ngăn chặn, chống đỡ) đối phương. Hắn bất ngờ cướp bong rồi đập mạnh, Cung Thân Vương bởi vì dùng cầu trượng kẹp bong quá chặt, cổ tay liền bị vặn ngược. Hắn kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy từ xương cổ tay truyền đến đau nhức, cầu trượng tuột ra khỏi tay hắn. Cung Thân Vương trên lưng ngựa lay động, suýt nữa té ngã, hắn chật vật ôm chặt cổ ngựa một lúc mới có thể ổn định thân mình.

Bên này Lôi Hạo Tường sớm đưa cầu tới gần cầu môn, hắn nhẹ nhàng vung gậy lên, tiểu mộc cầu thoải mái lăn vào giữa cầu môn.

Tiếng hoan hô của mọi người vang lên, trận thi đấu kết thúc. Lôi Hạo Tường lấy mười so với sáu đại thắng (thắng tỉ số 10-6 ấy). Hoàng Thượng ban thưởng cho mỗi người trong đội một chiếc cầu trượng mới. Thân là đội trưởng, Lôi Hạo Tường còn được tặng một viên độ kim mã cầu (cầu mạ vàng).

Lôi Hạo Tường giành được thắng lợi, các thiếu nữ quý tộc liền vây lại quanh hắn, đều muốn được xem kim cầu. Không ít người đối hắn có ái mộ trong tâm. Thậm chí vài cô nương còn bạo dạn tiến đến cạnh hắn, đem ngẫu tí tuyết trắng đặt lên vai đối phương.

Lâm Duệ Hi xa xa nhìn Lôi Hạo Tường nụ cười đầy mặt, tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác được mĩ nhân vây quanh. Trong lòng Lâm Duệ Hi lại cảm thấy buồn bực, y quay đầu bỏ đi, chợt nhìn thấy Cung Thân Vương đang ngồi im lặng một mình.

Lâm Duệ Hi không khỏi chú ý đến hắn, Cung Thân Vương một tay nắm chặt cổ tay của mình, lắc lắc bả vai, đơn độc cước bộ, cả người cao thấp toả ra hơi thở âm trầm. Lâm Duệ Hi thấy động tác của hắn, lúc này mới nhớ tới hắn đã bị thương trong trận đấu vừa rồi.

Lâm Duệ Hi nhìn Lôi Hạo Tường bên này vô cùng đắc ý, lại so với Cung Thân Vương đang trong tình trạng thảm đạm, trong tâm có chút không đành lòng, hơn nữa Cung Thân Vương trước đây vẫn luôn chiếu cố mình, so tình so lí, chính mình nên đi qua quan tâm một chút. Thấy Cung Thân Vương đã tách ra khỏi đám người, đi đến dưới một gốc cây nhỏ trong mã trường, Lâm Duệ Hi vội vàng đuổi theo hắn.

“Cung Thân Vương, ngươi không sao chứ?” Lâm Duệ Hi chạy đến bên cạnh hắn hỏi.

Cung thân vương đối với sự xuất hiện của y là ngoài ý muốn. Hắn ngẩn người, khiên cường cười nói:

“Cám ơn Lâm đại nhân quan tâm, ta không có việc gì……”

“Tay ngài không phải đang bị thương sao? Muốn hay không ta giúp ngài gọi ngự y?”

“Chỉ là xây xát một chút mà thôi, không có gì đáng ngại”, Cung Thân Vương cố gắng di chuyển cổ tay, trên xương cốt lập tức truyền đến đau đớn làm hắn nhe răng nhếch miệng kêu lên một tiếng.

“Đã đau như vậy còn nói không có việc gì……”, Lâm Duệ Hi bất đắc dĩ thở dài.

“Không phải, ta chính là……”Cung Thân Vương thẹn thùng, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, trên mặt lại đỏ ửng. Cuối cùng, hắn xấu hổ thở dài nói:

“Để ngươi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của ta, thật sự là rất hổ thẹn……”

“Sao Thân Vương lại nói như vậy, bị thương là ngoài ý muốn, dù là ai thì cũng không tránh khỏi loại tình huống này.” Lâm Duệ Hi an ủi.

Cung Thân Vương cười khổ. “Ta chẳng những đánh thua, còn thua đau như vậy……”

“Thân Vương, thắng bại đối với nhà binh là chuyện thường, huống hồ, một lần thất bại căn bản không thể nói lên điều gì.”

“Nói là vậy nhưng……”, tâm tình Cung Thân Vương sáng sủa dần lên, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng hồng, xấu hổ cười: “Để Lâm đại nhân phải chê cười rồi.”

“Thân Vương nói quá lời.” Lâm Duệ Hi không thể tưởng được đường đường là thân vương phong lưu tiêu sái lại dễ dàng thẹn thùng, Cung Thân Vương ngày thường oai phong, nguyên lai cũng có thời điểm đáng yêu như vậy. Lâm Duệ Hi nghĩ thầm, rằng hắn nhất định là sợ mất mặt, cho nên không dám nói cho người khác biết mình bị thương ba.

Y nói:

“Thân Vương, xin đợi ta một chút.”

Dứt lời, Lâm Duệ Hi xoay người rời mã trường, Cung Thân Vương khó xử đứng ở chỗ cũ nhìn y đi xa. Lâm Duệ Hi tìm được ngự y đã ngồi cạnh mình lúc xem thi đấu, hỏi xin hắn một bình dược du trị trật khớp tay.

Lôi Hạo Tường lúc này thật vất vả mới thoát khỏi đám người ái mộ, vừa vặn lại nhìn thấy Lâm Duệ Hi, hắn vui vẻ hô to:

“Duệ Hi……”

Lâm Duệ Hi lại không nhìn thấy hắn, cầm dược du chạy qua. Có phải y muốn dời đi? Lôi Hạo Tường đi theo Lâm Duệ Hi, nhìn thấy y đến bên cạnh một gã nam tử đang ngồi dưới gốc cây.

Kia là…… Lôi Hạo Tường mẫn tuệ sâu sắc nheo mắt lại.

Lâm Duệ Hi giúp Cung Thân Vương thượng dược du, lại nhẹ nhàng nắm nơi vết thương, giúp hắn đem ứ huyết nhu tán. Cung Thân Vương thấy động tác thuần thục của y, cười nói:

“Lâm đại nhân, kĩ thuật của ngươi so với thầy thuốc thật không hề thua kém nha.”

Lâm Duệ Hi ngượng ngùng cười, nhẹ giọng nói:

“Mẫu thân ta mắc bệnh phong thấp, mỗi khi thời tiết thay đổi thì toàn thân liền phát đau, duy chỉ có cách dùng dược để xoa bóp mới có thể tiêu giảm, lâu dần, ta cũng liền học được……”

“Lâm đại nhân thật sự là hiếu tử, có đứa con như ngươi, lệnh tôn nhất định là hạnh phúc.” Cung Thân Vương nói vài lời khách sáo.

Lâm Duệ Hi nhớ lại mẫu thân của mình, ánh mắt ảm đạm.

“Đáng tiếc ta không còn có khả năng làm người hạnh phúc……”

“A?” Y thấp giọng tự nói không làm Cung Thân Vương nghe rõ. Lâm Duệ Hi kinh giác chính mình thất thố, vội vàng đem thương cảm áp chế xuống, nói sang chuyện khác:

“Thân Vương, tay ngài bị thương nặng, muốn hảo hảo chữa khỏi, lúc trở về tốt nhất là tìm thầy y khám lại, bằng không biến thành bệnh phong thấp thì khó có thể chữa được.”

“Cám ơn Lâm đại nhân.” Cung Thân Vương đem tay thu hồi tay áo, cảm kích cười.

Lôi Hạo Tường nhìn thấy bọn họ nói nói cười cười thân mật, mi gian nhăn lại, hắn không biết chính mình là làm sao, một cỗ khí diễm khó chịu tràn đầy trong người.

Thấy Lâm Duệ Hi cùng Cung Thân Vương đứng lên, tựa hồ muốn đi, Lôi Hạo Tường chưa kịp suy nghĩ, vội vã xoay người bước nhanh rời đi.

“Ta là làm sao vậy? Vì cái gì phải né tránh bọn họ?” Lôi Hạo Tường trở lại khán đài một lúc, mới ý thức được vấn đề này. Hắn mờ mịt ngồi ở ghế trên, hai tay còn nắm cầu trượng cùng kim cầu Thánh Thượng ngự ban cho.

Lâm Duệ Hi cùng Cung Thân Vương sau đó cũng trở lại, Cung Thân Vương được Lâm Duệ Hi một phen an ủi chiếu cố, u buồn lúc trước đã trở thành hư vô, hắn không còn để ý tới thắng bại, thân thiết ngồi cạnh Lôi Hạo Tường. Lôi Hạo Tường chẳng biết vì sao, vừa thấy hắn liền tâm tình khó chịu, nhưng trên mặt hắn vẫn lộ ra nụ cười quen thuộc.

Hắn ứng thù Cung Thân Vương vài câu, chuyển hướng qua Lâm Duệ Hi, ôn nhu hỏi:

“Duệ Hi, ngày mốt là đông chí, ngươi muốn hay không tới nhà ta cùng nhau quá tiết?”

“A?” Lâm Duệ Hi không có lộ ra biểu tình vui vẻ như hắn dự định, ngược lại thần tình kinh ngạc.

“Như thế nào? Ngươi không có phương tiện?”

“Ách…… Ta, ta vừa rồi đã đáp ứng Cung Thân Vương, đông chí muốn ta tới nhà hắn, thực xin lỗi……” Lâm Duệ Hi tiếc nuối nói, Cung Thân Vương phụ hoạ:

“Đúng vậy, Lâm đại nhân đã đáp ứng ta.”

“Như vậy a, kia cũng không có biện pháp.” Lôi Hạo Tường cười cười, ai cũng không biết trong lòng hắn đang vô cùng tức giận.

“Nếu không, Vương gia cũng cùng đến đi?” Cung Thân Vương nhiệt tình mời.

“Không, mấy hôm nay, lão nhân gia bị trúng gió, muốn đi cũng không thể.” Lôi Hạo Tường uyển cự (uyển chuyển, khéo léo cự tuyệt).

“Vậy cũng không còn cách nào.”

Lâm Duệ Hi đối với việc không thể đến nhà Lôi Hạo Tường cũng có chút thất vọng, nhưng sau đó Cung Thân Vương đến lôi kéo hắn nói chuyện, khiến y cũng không tiếp tục chú ý đến người kia nữa.

“Lâm đại nhân, ngài thích đồ ngọt hay là đồ mặn?”

“Cám ơn…… Ta muốn đồ mặn.”

Tiểu Tình quận chúa thẹn thùng khẽ chấm thức ăn vào tương liêu, đặt trong bát, dùng hai noản tay nhỏ bé trắng trẻo trình lên:

“Lâm đại nhân, của ngài đây.”

“Ân, phiền quận chúa rồi……” Lâm Duệ Hi tiếp nhận trở về, lập tức xấu hổ cúi đầu ăn, rốt cuộc không dám ngẩng đầu nhìn người kia. Y vốn tưởng rằng Cung Thân Vương chính là một mình tiếp đón y, không thể tưởng được muội muội cùng mẫu thân của Thân Vương cũng xuất hiện. Bình thường mà nói, chỉ có chiêu đãi khách nhân thực thân mật thì nữ chủ nhân gia tộc mới có thể ra mặt. Lần trước y đến Cung Vương phủ dự tiệc nhìn thấy Thủy Lăng Lan cô nương, địa vị hiển nhiên không phải là vị chủ nhân kia.

Lâm Duệ Hi không rõ Cung Thân Vương vì sao phải đưa mẫu thân cùng muội muội của mình ra, việc này có phải tuyên bố rằng bọn họ là bằng hữu rất thân thiết không? Y không nghĩ như vậy a……

Bên cạnh Tiểu Tình quận chúa, lão Vương phi hai mắt lòe lòe sáng lên đánh giá Lâm Duệ Hi, không ngừng thân thiết nói:

“Lâm đại nhân, muốn hay không dùng thử một chút tương liêu? Đây chính là do độc gia chúng ta ngao chế (nấu), bên ngoài cũng khó có thể tìm được a.

“Cám ơn Vương phi.” Lâm Duệ Hi đem thang hoàn dính tương liêu, cũng không quản là cái gì hương vị liền một hơi nuốt vào, Cung Thân Vương nhìn thấy y đang có vẻ lúng túng, lại cười nói:

“Lâm huynh không cần câu nệ, cứ coi nơi này như nhà mình.”

“Đúng vậy a.” Lão Vương phi phụ cùng. “Nếu Lâm đại nhân không chê thì thường xuyên đến đây ba.”

“Được ……” Lâm Duệ Hi gượng gạo mỉm cười, khuôn mặt càng phát ra đỏ bừng. Y nghĩ mấy người ở đây nhìn mình bằng ánh mắt thực quỷ dị, đặc biệt là vị lão Vương phi kia, tựa hồ với nhất cử nhất động của y đều thập phần hứng thú. Tiểu Tình quận chúa xấu hổ, cũng giống y cúi đầu, thỉnh thoảng lại ngẫu nhiên nhìn trộm y một cái. Cung Thân Vương nụ cười khả cúc, bên trong chắc chắn có thâm ý, làm trong người y sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.

Thật vất vả sống qua thời gian ăn cơm, Cung Thân Vương nhấp một ngụm trà, thanh thanh giọng nói:

“Hiếm khi được Lâm huynh đến chơi, nếu huynh không phiền thì chúng ta di vào hoa viên xem thử a?”

“Ách? Được a……”

Tiểu tình quận chúa kéo Vương phi, đi theo sau bọn họ, một đoàn người di chuyển đến hoa viên. Cung Thân Vương dẫn Lâm Duệ Hi đi đến một tiểu lương đình, trung tâm tiểu đình là một phiến đá lớn, bên trên đặt một bộ bàn ghế tranh, chung quanh thạch y cũng dải một tấm thảm dương mao ấm áp mềm mại, tựa hồ sớm có chuẩn bị.

“Tiểu Tình” Cung Thân Vương mở miệng, “ngươi gần đây không phải đang luyện tập “tuyết sơn xuân hiểu” sao? Biểu diễn cho mọi người xem một chút đi.”

Tiểu Tình nhẹ gật đầu tiếp thu ánh mắt ám chỉ của ca ca, nhu thuận đáp lời:

“Vâng, nhưng trong đó có một phần rất khó, ta sợ sẽ không…..”

“Việc này quá đơn giản.” Cung Thân Tương mị mị cười, nói: “để Lâm đại nhân chỉ dạy ngươi một chút, cam đoan ngươi lập tức có thể làm được.”

“A?” Lâm Duệ Hi kinh ngạc nhìn hắn, có thế nào cũng không nghĩ tới hắn lại đề xuất yêu cầu này, y vội la lên: “Thân Vương quá khen rồi, ta nào có khả năng chỉ dạy cho quận chúa……”

“Lâm huynh đừng khiêm tốn, ta đã sớm nghe nói, Lâm huynh cầm kì thi họa dạng dạng tinh thông, kỹ xảo cổ tranh lại tuyệt nhất. Những người dân sống gần phủ Trạng Nguyên đã nghe qua, tất cả mọi người đều nói khúc nhạc tuyệt vời tuyệt luân, nhiễu lương ba ngày, đặc biệt là nghe vào buổi tối, càng như thần khúc thiên đường, làm cho người ta như đi vào mộng ảo.” Cung Thân Vương nói đến thiên hoa loạn trụy. Nghe thấy thế, Lâm Duệ Hi cảm thấy vô cùng khó xử.

“Ta chính là buổi tối ở nhà không có việc gì làm, tùy tiện luyện tập luyện tập mà thôi, nào có được như lời Thân Vương nói.” Y trong lòng buồn bực, Cung Thân Vương như thế nào lại biết được sự việc như vậy?

Lão Vương phi nghe xong lời nhi tử miêu tả cũng hưng trí bừng bừng, sáp miệng nói: “Lâm đại nhân cũng đừng từ chối, chỉ dạy một chút cho quận chúa ba, cũng để bổn cung được mở mắt một phen.”

Lâm Duệ Hi từ chối không được bọn họ, đành khẽ gật đầu đáp ứng. Tiểu Tình quận chúa ngồi ở trước thạch bàn, bắt đầu diễn tấu, Lâm Duệ Hi đứng ở một bên cẩn thận nghe.

Lão Vương phi dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hai người bọn họ, Cung Thân Vương đứng cạnh mẫu thân, thấp giọng hỏi: “mẫu phi, người nghĩ như thế nào?”

“Tốt lắm. Mẫu phi đối với ngươi chọn rất tin tưởng.”

“Ân, hơn nữa xem ra rất thuần hậu, nên có thể dễ dàng khống chế…..” Cung Thân Vương giương mắt nhìn Lâm Duệ Hi, trên môi hiện ra ý cười ám hàm âm mưu.

“Chính là không biết Tình nhi có thích hay không.” Lão Vương phi lo lắng nói, “nó tựa hồ đối “người nọ” vẫn còn vương vấn chưa quên mà……”

“Huynh trưởng như cha, lời ta nói nàng dám không nghe theo sao?” Cung Thân Vương hừ mạnh. Đang nói, một lão bộc vội vàng chạy vào, nhanh chóng bái lễ rồi bẩm báo:

“Lão gia, Ngũ Vương gia tới chơi.”

Cung Thân Vương cùng mẫu thân sắc mặt sảo biến, Cung Thân Vương vội vàng nói:

“Mau mời Vương gia vào.”

“Vâng.” Lão nô kia lĩnh mệnh lệnh lui xuống, Lão Vương phi bất an hỏi:

“Ngũ Vương gia vì cái gì bỗng nhiên tới chơi?”

“Ta cũng không rõ lắm, nhưng người đừng lo lắng, đây cũng không phải là sự việc gì nghiêm trọng……” Cung Thân Vương dùng khóe mắt liếc nhìn Lâm Duệ Hi -người đang chỉ dạy cho Tiểu Tình quận chúa

“Trong này là chỉ vị nên rất cao, lệ như như vậy[1]…… – Lâm Duệ Hi đang chuyên tâm đánh đàn hướng dẫn cho Tiểu Tình quận chúa, bỗng thấy Lôi Hạo Tường đang được một gã người hầu dẫn vào, y không khỏi dừng lại, kinh ngạc nhìn đối phương.

Lôi Hạo Tường tiến đến gần Cung Thân Vương cùng lão Vương phi hàn huyên vài câu, tiện thần tình ý cười với Lâm Duệ Hi, nói:

“Duệ Hi huynh, không cần dừng lại, ngươi cứ tiếp tục đàn a.”

Lâm Duệ Hi đối với sự xuất hiện của hắn hắn cảm thấy ngoài ý muốn, y bất đắc dĩ gật đầu, tiếp tục đàn hoàn khúc nhạc vừa rồi, tất cả mọi người đều không nói một tiếng, im lặng lắng nghe. Tiểu Tình quận chúa lặng lẽ nhìn lén Lôi Hạo Tường, ánh mắt đối phương dừng lại ở Lâm Duệ Hi, tuyệt đối không có một tia chú ý dư thừa đặt ở trên người nàng, Tiểu Tình quận chúa ảm đạm cúi đầu.

Khúc xong, Lôi Hạo Tường vỗ tay đầu tiên, những người khác cũng vỗ tay theo. Cung Thân Vương tiếp tục hướng Lâm Duệ Hi khen ngợi:

“Lâm đại nhân cầm kĩ quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Thân Vương quá khen.” Lâm Duệ Hi một chút cũng không quen được với loại lời tán thưởng khách sáo này, y thực không biết là cầm kĩ của mình có cái gì đặc sắc, không rõ Cung Thân Vương vì sao phải luôn cố lấy lòng y.

Lôi Hạo Tường đi vào trong tiểu đình, tay bát lộng (đưa đi đưa lại) dây đàn, dùng khẩu khí đùa cợt nói:

“Duệ Hi, ngươi thật đúng là lạnh lùng a, chúng ta quen nhau lâu như vậy, ngươi cho tới bây giờ đều không có đàn cho ta nghe.

Lâm Duệ Hi biết hắn là cố ý lấy mình ra đùa vui, không khỏi nhíu mày nói nhỏ:

“Đây không phải là cái gì đặc biệt, ngươi liền ít khiển trách ta.”

“A a, bị ngươi nhìn thấu rồi.” Lôi Hạo Tường hì hì cười, trong mắt lại lóe ra hào quang không tầm thường.

Tiểu Tình quận chúa ở giữa lắng nghe, chỉ cảm thấy một đầu mờ mịt. Cung Thân Vương cũng tiến đến, hắn ha ha nói:

“Nói như vậy ta cũng thật có phúc a.”

“Cung Thân Vương thật có phúc khí.” Lôi Hạo Tường cũng cười đến nhân súc vô thương[2].

Lại tới nữa…… Lâm Duệ Hi lại cảm nhận được một cổ không khí âm u quen thuộc giữa bọn họ, trong không khí phiêu tán hương vị bàng phật toan toan[3].

Lão Vương phi lưu lại một câu: “Các ngươi cứ từ từ tán gẫu, ta trở về phòng gian nghỉ ngơi trước.”

Cung Thân Vương cho người mang cổ tranh xuống, bê lên các thức quả phẩm, mọi người liền đến ngồi ở các phiến đá bên cạnh bànánau khi Lôi Hạo Tường đến, Lâm Duệ Hi hoàn toàn biến thành người ngồi nghe, Lôi Hạo Tường cùng Cung Thân vương cao đàm khoát luận[4], y cùng Tiểu Tình quận chúa tĩnh tọa (ngồi yên) một bên.

Không lâu đã tới giờ Dậu, bầu trời bị những rặng mây đỏ không tầm thường che kín, cảnh vật bốn phía đã ánh lên sắc hồng, Lôi Hạo Tường nhìn sắc trời nói:

“Xem ra đã muốn hạ sương,”

“Vậy chúng ta vào nhà đã.” Cung Thân Vương đề nghị.

“Không cần, thời gian cũng không sớm, chúng ta cũng phải trở về.” Nghe thấy Lôi Hạo tường nói “chúng ta”, Lâm Duệ Hi khốn hoặc nhìn nhìn hắn, đối phương nhẹ nhàng hỏi:

“Ngươi có đi không?”

“Nga……”

Hai người cùng Cung Thân Vương cáo biệt, sóng vai đi ra đại môn. Ngồi trên xe ngựa của Lôi Hạo Tương, Lâm Duệ Hi liền vội vàng hỏi:

“Ngươi không phải nói muốn ở nhà quá tiết sao? Như thế nào lại rảnh rỗi đi tới?”

“Ta sợ ngươi sẽ bị khi dễ, chạy nhanh tới cứu a.” Lôi Hạo Tường bất chính cười nói.

“Ta đang nói nghiêm túc, ngươi đừng đùa cợt nữa.” Lâm Duệ Hi trầm mặt, không có tâm tình cùng hắn đùa giỡn.

“Ngươi vừa rồi còn đang giỡn …… Như thế nào lập tức liền sinh khí.” Lôi Hạo Tường thấu cận y, dùng khẩu khí làm làm nũng nói.

“Ngươi gần đây trở nên du khang hoạt điều[5] rất nhiều” Lâm Duệ Hi buồn bực đem hắn đẩy ra, một khi hai người chỉ có thể duy trì được “quan hệ huynh đệ”, vậy nên bảo trì được “huynh đệ khoảng cách”.

“Một khi ngươi đã không thích, ta đây liền thay đổi.” Lôi Hạo Tường nịnh nọt lấy lòng.

“Loại lời ngon tiếng ngọt này ngươi giữ lại nói cùng nữ nhân đi”. Lâm Duệ Hi rất muốn trả lời như vậy, nhưng chính mình không thể nói thành lời, y quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lôi Hạo Tường cũng không nói gì, chỉ gắt gao nhìn y, Lâm Duệ Hi bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, không thể không đem đầu chuyển trở về. Y vừa mới quay lại, Lôi Hạo Tường liền mở miệng.

“Lời ta nói chính là thực.”

“Cái gì?” Lời hắn nói không đầu không đuôi làm Lâm Duệ Hi khốn hoặc không thôi.

“Cung Thân Vương mời ngươi tới nhà hắn, xem ra không phải là việc đơn giản.” Lôi Hạo Tường nói từng chữ.

“Ta không hiểu ý tứ của ngươi.” Lâm Duệ Hi không thích lời nói ám hàm thâm ý như thế này, vì cái gì không thể đem lời nói rõ ra?

“Ai biết hắn vì cái gì đưa mẫu thân cùng muội muội ra chứ?”

Lâm Duệ Hi lắc đầu, Lôi Hạo Tường bật cười nói: “ngươi thật sư ngây thơ như một đưa nhỏ……”

Hắn định đưa tay lên xoa đầu đối phương, bị đối phương không chịu đẩy ra.

“Ngươi coi ta như tên ngốc.” Lâm Duệ Hi tức giận nói.

“Ta không có a……”

“Lời vừa rồi của ngươi không phải là vậy sao?”

“Ta không có không nhận ra ý tứ của ngươi.” Lâm Duệ Hi mẫn cảm như nhím, Lôi Hạo Tường không thể không cẩn thận chú ý cách dùng ngữ của mình.

“Mời ngươi nói thẳng, ngươi là có ý tứ gì?”

“Được rồi, ta nói thẳng……” Lôi Hạo Tường hít sâu một hơi, “Cung Thân Vương là muốn cho ngươi cùng Tiểu Tình quận chúa kết hôn, để dựa vào địa vị của ngươi, mời ngươi tới nhà hắn là để tạo cơ hội cho các ngươi ở chung.”

“Ta cùng Tiểu Tình chính là lần đầu tiên gặp mặt……”Lâm Duệ Hi nghĩ thấy không thể chấp nhận được, y đối với sự hiền thục ôn nhu của Tiểu Tình quận chúa rất có hảo cảm, nhưng y tuyệt đối không nghĩ tới muốn cùng đối phương phát triển thành phu thê.

“Việc này kì thực cũng không quan trọng, mấu chốt là Cung Thân Vương xem trọng thân phận của ngươi, hắn nghĩ thấy ngươi có giá trị lợi dụng.”

Lâm Duệ Hi nhớ tới ngày đó tại mã trường thấy cảnh Cung Thân Vương, rất khó tưởng tượng hắn là ôm loại tâm tình này đến mời mình. Kinh ngạc nhìn Lôi Hạo Tường, hắn đã nhanh chóng phát hiện ra mục đích của Cung Thân Vương, chỉ là chính mình trì độn nhìn không thấu mà thôi, xem ra suy nghĩ của mình thật đơn thuần.

“Vì cái gì?”. Lâm Duệ Hi phát ra nghi vấn.

“Cái gì vì cái gì?”

“Hắn lợi dụng địa vị của ta làm gì? Ta sẽ không làm gì cho hắn cả.”

“Chờ ngươi cùng hắn trở thành một nhà, ngươi không muốn hắn cũng sẽ khiến ngươi phải làm.”

“Vậy hắn coi ta cùng Tiểu Tình quận chúa là cái gì…… Quân cờ sao chứ?”

“Đối với thân phận của hắn mà nói, đem người khác ra làm quân cờ thì cũng không có gì là kỳ quái, bằng hữu của hắn, thân nhân của hắn đều chỉ là quân cờ trong tay hắn mà thôi.” Lôi Hạo Tường trầm ngâm nói

Lâm Duệ Hi nhìn hắn, nhớ tới ngày đó chính mình tại họa phảng nghe được hắn cùng Liễu Hàm Yên đối thoại, Cung Thân Vương trước kia cũng nghĩ tới đem Tiểu Tình quận chúa gả cho Lôi Hạo Tường. Lôi Hạo Tường nhìn ra ý đồ của đối phương, cho nên cự tuyệt, vì thế Cung Thân Vương mới có chủ ý lựa chọn mình thay thế.

Lại nói tiếp, Tiểu Tình quận chúa mới là người đáng thương nhất……

“Hắn rốt cuộc đem muội muội của mình trở thành cái gì?” Lâm Duệ Hi khó chịu hỏi

“Như ngươi thấy đấy, một quân cờ.”

“Hắn trước đây cũng định dựa vào ngươi ba?”

“Là a, đáng tiếc ta không hợp tác.” Ngữ điệu Lôi Hạo Tường mang theo khinh thường, Lâm Duệ Hi ánh mắt thâm trầm đánh giá hắn.

“Ngươi giống như, phi thường không thích Cung Thân Vương……”

“Ta không có Đoạn Tụ chi phích[1], thích hắn để làm chi?” Lôi Hạo Tường nhìn nhân lang kia, nói.

“Ta không phải có ý tứ này!” Lâm Duệ Hi sắc mặt vi uấn[2], người này cố tình hiểu sai ý của y. “Ta trước kia thấy các ngươi luôn ở cùng một chỗ, nghĩ rằng các ngươi là bạn tốt, nhưng hiện tại lại phát hiện, tựa hồ đều không phải là như thế.”

“Là a, vậy để ta nói rõ cho ngươi hiểu” Lôi Hạo Tường vội vàng giải thích.

“Ta cùng Cung Thân Vương lúc đó chính là lợi dụng lẫn nhau, thời gian đó trong triều đình các thế lực tranh đấu thật sự rất ghê gớm. Nếu không muốn trở thành hy sinh phẩm, ta phải lựa chọn trong đó một phương. Mà hiện tại, bên trong thế lực Cung Thân Vương cũng bắt đầu phân liệt, ta không nhất thiết phải tiếp tục đi theo hắn. Hắn là phát giác tình thế bất lợi với mình, nên mới vội vã tìm ngươi củng cố lực lượng.”

Nguyên lai người này có tâm kế như vậy…… Lâm Duệ Hi nhận ra con mắt mình thật kém cỏi, những hành động trước đây của Lôi Hạo Tường đều chỉ là đóng giả. Lôi Hạo Tường nhìn sắc mặt của y đã biết y trong lòng đang suy nghĩ điều gì, hắn cười nói:

“Lại đem ta nghĩ thành cái gì đại bại hoại a, phải,muốn sinh tồn được tại triều đình, liền phải như vậy, ta cũng là bần cùng bất đắc dĩ.”

“Ta hiểu”.

“Hơn nữa a……”, Lôi Hạo Tường lại thay khuôn mặt thâm trầm nghiêm nghị bằng biểu tình tươi cười, “nhưng ta đối với Duệ Hi huynh chính là thiệt tình chân ý, ta là bởi vì thích ngươi mới kết giao với ngươi, một chút ý tứ lợi dụng ngươi cũng không có nga.

“Ngươi lại đang nói lời hàm hồ gì vậy.” Lâm Duệ Hi đối với lời ngon tiếng ngọt của hắn đã chết lặng, căn bản không đem lời hắn để ở trong lòng.

“Ta chính là nói thật, có việc gì ngươi có thể nói với ta, nhưng đối Cung Thân Vương, nhất định phải quan sát thật k ĩ.”

“Một khi đã hắn nhất tâm, một lòng muốn lợi dụng ta…… Nếu ta không đáp ứng thú (lấy) Tiểu Tình quận chúa, hắn lại tìm cơ hội đem nàng hứa gả cho nam nhân có giá trị lợi dụng với hắn ba?”

“Có lẽ vậy.”

Lâm Duệ Hi nhớ tới khuôn mặt ôn nhu ngượng ngùng của Tiểu Tình quận chúa, trong lòng không thể không thương cảm, “cô nương tốt như vậy, không nên luân lạc đến nơi này……”

“Nữ tử sinh tại hoàng gia đại đều phải chịu vận mệnh như vậy, ngươi cũng đừng quá để ý.” Lôi Hạo Tường nói ra một câu khiến Lâm Duệ Hi cảm thấy là lời phi thường lãnh huyết.

“Nếu ngươi có muội muội, ngươi cũng sẽ đối đãi với nàng giống như Cung Thân Vương ba?”, lời nói của y mang ý chỉ khống (kết tội, buộc tội)

“Sẽ không.”

“A?”

“Ta sẽ cho nàng và nam nhân mình thích ở cùng một chỗ.” Lôi Hạo Tường nghiêm mặt nói.

“……” Lâm Duệ Hi ngữ tắc.

“Nhưng những người muội muội khác, ta không năng lực cũng không quyền lực khứ quản, nếu việc đó khiến chính mình phiền lòng, ta liền lựa chọn không thèm để ý.”

Lời này của Lôi Hạo Tường chẳng những nói ra lập trường của mình, đồng thời cũng cảnh tỉnh Lâm Duệ Hi. Hắn nói xong, trong xe lại chìm vào im lặng. Thật lâu sau, Lâm Duệ Hi mới thấp giọng nói: “Thực xin lỗi……”

Hắn là vì sự vô lễ vừa rồi của mình mà giải thích, Lôi Hạo Tường trả lời: “Không cần xin lỗi.”

Xe ngựa dừng trước cổng Trạng Nguyên phủ, Lâm Duệ Hi đang muốn xuống xe, Lôi Hạo Tường giật mình vội vàng giữ chặt y hỏi: “Ngươi sẽ không đáp ứng thú Tiểu Tình quận chúa chứ?”

Lâm Duệ Hi sững lại một chút, rất nhanh trả lời: “Sẽ không.”

Lôi Hạo Tường thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra biểu tình thoải mái. Hắn vẫy vẫy tay: “Đi thong thả.”

“Ân, cám ơn ngươi đã đưa ta về.” Lâm Duệ Hi chăm chú nhìn hắn, đi vào trong đại môn.

Vương Đích Nam Nhân Chi Nhất - Tình Hãm Trạng Nguyên Lang - Chương #6