Muốn Đấu Với Ta?


Người đăng: dautaytruyenky

Học viên toàn bộ xôn xao bàn tán

"Hắn kìa! Hắn chính là kẻ học được nửa năm rồi mới chịu nhập học."

"Ta nghe nói hắn là chỗ quen biết với Vương Gia Lăng Thiên Hạo nên mới được
nhập học đặc cách như vậy."

Tần Phong trong bộ đồng phục học viện Thiên Vũ, mái tóc lại được cắt tỉa gọn
gàng, liếc mắt một cái đã khiến biết bao cô gái đổ gục trước hắn, thực sự là
rất soái. Tần Phong vốn đang muốn chuyển đồ vào ký túc xá nhưng giữa đường lại
bị một tên thân hình cao lớn chặn lại

"Ngươi với Lăng Tuyết Nhiên rốt cuộc là có quan hệ như thế nào hả?"

Thiếu niên thân hình cao to vạm vỡ, cao hơn Tần Phong một cái đầu. Mái tóc
ngắn màu đen, khuôn mặt tuấn tú, trợn trừng hai mắt nhìn Tần Phong. Tầng Phong
miệng khẽ cười, ánh mắt xem thường

"Tại sao ta lại phải nói với ngươi? Muốn biết sao không tự mình đi hỏi nàng?"

"Ngươi!!! Có giỏi thì đánh với ta một trận!" - thiếu niên cao to nói

"Muốn đánh với ta?" - Tần Phong cười

"Đúng vậy!" - hắn nói

"Được!" - Tần Phong cười

Tần Phong vẫn luôn như vậy, không bao giờ khước từ trước lời thách đấu của kẻ
khác, dù đối phương có mạnh hơn hắn thì hắn cũng sẽ nhận lời. Hai người cùng
đến đấu trường của học viện, đấu trường này rộng lớn vô cùng, rộng tương đương
đại đấu trường của Bạch Hổ thành vậy mà khán đài trong chốc lát đã kín chỗ.

Tần Phong cùng thiếu niên bước lên võ đài, đứng giữa võ đài là một trung niên
lão giả trọng tài. Thiếu niên kia cuối cùng cũng xưng danh

"Ta tên Mạc Đình, ngươi tên Tần Phong?"

"Ngươi tìm hiểu ta cũng thật kỹ a. Để ta đoán xem, ngươi đơn phương theo đuổi
Lăng Tuyết Nhiên à?" - Tần Phong miệng khẽ cười

"Chuyện của ta không liên quan đến ngươi!" - Mạc Đình nói

"Vậy trận đấu này là sao đây? Nếu thắng ta sẽ được cái gì?" - hắn hỏi

"Nếu như ngươi thắng thì ngươi từ nay về sau có thể tùy ý tiêu tiền của ta.
Còn nếu ngươi thua thì từ nay hãy tránh xa Lăng Tuyết Nhiên ra." - Mạc Đình
nói

"Tùy ý tiêu tiền của ngươi? Vậy thì đừng có hối hận đấy nhé!" - Tần Phong cười

"Hối hận? Chưa biết ai mới là kẻ phải hối hận!" - Mạc Đình nói như gầm lên

Trung niên lão giả trọng tài ra hiệu trận đấu bắt đầu. Mạc Đình sau lưng xuất
hiện bốn cái hồn hoàn, ba cái màu vàng, một cái màu hồng năm vạn năm. Hắn toàn
thân phát động lam điện, hai tay hóa thành vuốt hổ lao đến Tần Phong

"Lam Điện Bạch Hổ - Lôi Đình Hổ Trảo!"

Tần Phong đơn giản xuất ra một cái hồn hoàn màu hồng năm vạn năm, đối mặt với
một trảo chưởng lực sấm sét của Mạc Đình vô cùng bình tĩnh. Trảo chưởng đến
gần, tốc độ rất nhanh nhưng trong mắt Tần Phong nó như một cảnh quay chậm vậy
bởi mắt hắn đã quá quen với những ma thú chuyển động tốc độ nhanh hơn thế này
gấp trăm lần. Trảo chưởng đánh đến, Tần Phong đơn giản xoay người tránh được

Mạc Đình thu hồi tay rồi quay lại liên tiếp xuất trảo chưởng đánh về phía Tần
Phong, Tần phong không thèm đánh trả mà cứ tránh chiêu của Mạc Đình. Mạc Đình
thấy Tần Phong xem thường mình chỉ xuất ra một cái hồn hoàn năm vạn năm, đã
thế còn không thèm đánh lại liền cảm thấy vô cùng tức giận

"Lôi Đình Vạn Quân!" - Mạc Đình thét

Hàng ngàn tia lam điện phóng tới phía Tần Phong, Tần Phong dựng lên một cái
khiên đất kiên cố đỡ toàn bộ chiêu thức của Mạc Đình. Mạc Đình lần này lại tay
trảo chưởng lao đến, Tần Phong tay phải khẽ động, mặt đất lồi lên một cục đất
khiến Mạc Đình vấp phải ngã đập mặt xuống đất.

Cả khán đài được phen cười vỡ bụng, Mạc Đình trong lòng lại càng thêm giận.
Tần Phong buồn ngủ đứng ngáp

"Ngươi đã xong chưa vậy? Bổn thiếu gia đang rất buồn ngủ rồi."

"Hừ, Tần Phong hãy xem chiêu Cầu Sét!

Thần Lực ngưng tụ trên hai lòng bàn tay của Mạc Đình tạo thành hai quả cầu sấm
sét. Mạc Đình kết hợp hai quả lại thành quả cầu lớn rồi nhằm hướng Tần Phong
lao đến nhanh như điện xẹt. Tần Phong trong mắt tốc của Mạc Định còn tương đối
chậm, hắn cúi người xuống quét chân một cái khiến Mạc Đình ngã ngửa ra sau,
cầu sét chạm đất lập tức phát động một vụ nổ lớn thổi bay Mạc Đình ra khỏi võ
đài. Tần Phong đứng ngay đấy mà không chịu ảnh hưởng của vụ nổ vừa rồi là bởi
hắn đã kịp dựng lên bốn bức tường đất bảo vệ tứ phía.

Trận đấu kết thúc, toàn bộ khán đài đều vỗ tay. Một số các thiếu nữ mới gặp đã
bị hắn đốn tim không ngại xấu hổ hét lớn

"Tần Phong, em yêu anh!!"

"Tần Phong là tuyệt nhất!"

Tần Phong cúi chào mọi người rồi đi trở về phòng ký túc xá ngủ một giấc. Trong
mơ hồ, Tần Phong cảm thấy mình như đang ôm một ai đó, cảm giác thật đến mức
hắn còn ngửi thấy hương thơm phát ra. Tần Phong bỗng chốc nhận ra hương thơm
quen thuộc này là của ai, hắn mở mắt ra thì thấy mình đang ôm Yến Phi, một Yến
Phi bằng xương bằng thịt

"Chàng dậy rồi à?" - Yến Phi hỏi

"Sao nàng lại ở đây?" - Tần Phong ngạc nhiên hỏi

"Ta nghe tông chủ Nhất Công Tông Môn nói chàng gửi thư về báo tin nhập học tại
Học Viện Thiên Vũ nên ta cũng xin cha mẹ cho chuyển tới đây học." - Yến Phi
cười

Tần Phong lười biếng ôm chặt Yến Phi có ý định muốn ngủ tiếp ai ngờ hắn còn
chưa nhắm mắt đã cảm thấy bàn tay mềm mại của Yến Phi chạm vào chỗ không nên
chạm lúc này. Tần Phong dục vọng tăng cao, hắn đè nàng ra hôn, hai tay bắt đầu
làm việc

Trời đã bắt đầu tối, cái bụng trống rỗng của hắn bắt đầu kêu lên ọc ọc. Yến
Phi nói

"Trời tối rồi, chúng ta đi ăn thôi."

"Không thích! Muốn ôm nàng thêm chút nữa cơ!" - hắn lười biếng nói

"Thôi nào, ta đói rồi!" - Yến Phi sát khí lan tỏa

Tần Phong cuối cùng buộc lòng phải dậy mặc dù hôm nay hắn thực sự mệt mỏi. Tần
Phong hai người lại đến tiệm thịt nướng, Yến Phi vẫn như mọi khi, bao nhiêu
cũng ít. Bầu không khí đang vô cùng yên tĩnh cho đến khi Mạc Đình xuất hiện,
hắn từ bên ngoài mở cửa đi vào

Mạc Đình hôm nay cũng muốn đi ăn thịt nướng nào ngờ tình cờ gặp Tần Phong và
Yến Phi đang ngồi ăn cùng nhau. Mạc Đình tức giận đi đến quát

"Tần Phong, ngươi đúng là thằng khốn nạn! Ngươi sau khi tán tỉnh được Tuyết
Nhiên giờ lại tính tán tỉnh cô nương khác."

"Tần Phong, chàng nói cho ta biết cái cô nương tên Tuyết Nhiên ấy là như thế
nào? "

Yến Phi mặt thì làm bộ dạng cười nhưng sát khí của nàng đang tỏa ra khiến Mạc
Đình cũng xanh mặt sợ hãi. Tần Phong vẻ mặt thản nhiên

"Vợ bé!"

"Cái gì?"

Mạc Đình còn chưa kịp nói câu "Cái gì?" thì Yến Phi đã nói trước, nàng tay
phải đã long hóa, bảy cái hồn hoàn sau lưng đã hiện đầy đủ, trong đó nổi bật
nhất là hai cái màu đỏ như màu máu. Mạc Đình thấy năm cái hồn hoàn đã toàn
thân run sợ rồi, chứng kiến hai cái hồn hoàn màu máu, một cái ba mươi vạn năm
và một cái sáu mươi vạn năm lại khiến hắn sợ đến mất mật.

Tần Phong đũa gắp một miếng thịt nướng, vẻ mặt hút hồn giơ lên

"Vợ yêu nói "A" đi nào!"

Yến Phi đang đằng đằng sát khí bỗng nhiên thấy vẻ này của Thần Phong liền đỏ
mặt nói "A" thật.

Đại Thần Điện, các Vũ Thần sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi cũng thi nhau nôn
mửa. Vũ Thần có mái tóc dài màu xanh nước biển, giữa trán có một cái đinh ba
được gọi là Hải Thần. Hải Thần sau khi nôn xong dùng khăn lau miệng, ông hỏi

"Các vị! Chúng ta thực hiện nghi lễ đầu thai cho hắn có chỗ nào sai không? Sao
ta cứ thấy có gì đó sai sai"

Một vị nữ Vũ Thần có mái tóc dài bồng bềnh màu hồng, giữa trán có hình trái
tim, nàng nói

"Nghi thức không có lỗi, lỗi tại tình yêu! Hắn sống hơn mười vạn năm không
biết yêu là gì, giờ đầu thai thành nhân loại mới có cơ hội thử loại cảm giác
này. Nhưng ta thật không ngờ hắn lại ngọt tới vậy. Oẹ....." - Nàng vừa dứt lời
là lại nôn mửa.

Sau khi ăn miếng thịt rồi nàng mới sực tỉnh, nàng giận dỗi nói

"Chàng còn không mau nói ta sẽ đi lấy người khác đấy!"

"Ta tình cờ cứu cô ấy thôi mà, đừng nói đến tình nhân, ngay cả bằng hữu cũng
chẳng phải. Nàng không tin tưởng ta chút nào hết." - Tần Phong giải thích

Hành động đút thức ăn cho Yến Phi vừa rồi mà yêu tộc thấy được chắc chắn bọn
họ sẽ nắm tay nhau tự tử. Người được mệnh danh là Hoàng Đế Băng Giá của yêu
tộc, mười ngàn năm sinh sống không không biết yêu là gì, càng không biết nói
một câu yêu thương vậy mà sau khi đầu thai thành nhân loại lại trở thành một
tên sến súa.


Vũ Thần Đại Lục - Chương #12