Hỗn Loạn (4)


Người đăng: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm

Chương 915: Hỗn loạn (4)

Bốn năm sau!

Căn cứ X đã diệt vong, cũng chính là hi vọng cuối cùng của người tiến hóa ở
Thế giới này, trong khi đó căn cứ A lại hệt như một tảng đá ngầm cuối cùng ở
trong cuồng phong bão táp sóng lớn vỗ bờ, lúc nào cũng có thể bị cự lang
hủy diệt, lại ngoan cường đứng sừng sững.

Rất nhiều căn cứ diệt vọng ở trong thời loạn lạc, người có sinh lực một cách
tự nhiên đều hội tụ đến căn cứ A.

So với người ếch tạo thành tổn thất đối với căn cứ A, những người tiến hóa hội
tụ đến không chỉ bổ khuyết chỗ trống, thậm chí để căn cứ A càng mạnh hơn so
với dĩ vãng.

Vù vù, vù vù, vù vù, vù vù...

Đêm khuya, tiếng báo động chói tai bên trong căn cứ A, rất nhiều người tiến
hóa đã có bản năng sinh hoạt thích ứng cảnh báo tới tấp, thậm chí đối với
người ếch có khả năng đột phá rất nhiều vị trí của căn cứ, đều có hiểu rõ!

Xèo, xèo, xèo, xèo, xèo, xèo...

Viên đạn linh năng, đạn pháo linh năng đều phá không nổ tung, tiếng ầm ỉ không
dứt bên tai, trải qua nhiều lần giao chiến, sự hoảng sợ của người tiến hóa đối
với người ếch cũng tựa hồ đang chầm chậm giảm bớt.

So với số lượng và tốc độ sinh sôi của người tiến hóa, ở phương diện này thì
người ếch có thiên nhiên tình thế xấu.

Oành!

Khi một trong mười bảy vị nội các trưởng lão, cấp A người tiến hóa Tôn Cảnh
Tùng ẩn nấp ở trong một tòa lầu các, thông qua sức quan sát nhạy bén, dùng
súng ngắm linh năng tiên tiến nhất, rình giết mỗi một mục tiêu mờ nhạt nửa
trong suốt.

"Bốn."

Trong miệng lặng lẽ đếm số lượng mục tiêu săn giết, Tôn Cảnh Tùng cẩn thận
từng li từng tí thu gom vỏ đạn đặc thù do súng ngắm bắn ra, để cạnh nhau vào
băng đạn thứ năm, thông qua kính ngắm tìm kiếm mục tiêu thứ năm cũng chính là
người ếch xâm lấn căn cứ A trong hỗn loạn.

Ừm! ?

Trực giác nhạy bén với nguy hiểm, Tôn Cảnh Tùng đứng lên liền nhảy về sau, hầu
như súng ngắm liền "Oành" một tiếng phun ra viên đạn linh năng ở giữa không
trung, trúng ngay thân ảnh lén vào trong lầu các cấp cho Tôn Cảnh Tùng có trực
giác nguy hiểm.

Dựa vào súng ngắm có lực đàn hồi cường đại, Tôn Cảnh Tùng liền hữu hiệu kéo
dài khoảng cách với mục tiêu nguy hiểm.

Nhìn vết máu trên vách tường lầu các, cùng với người ếch có thân cao hai mét,
phần bụng nhận đến trọng thương, đã vô phương ẩn hình, Tôn Cảnh Tùng hơi thở
phào nhẹ nhõm.

Một khi mất năng lực ẩn hình, người ếch liền đã không còn hoảng sợ.

"Năm!"

Tốc độ khó có thể tin, hầu như là tự nhiên mà thành, Tôn Cảnh Tùng ném đi súng
ngắm, tay phải cầm chủy thủ, tay trái cầm súng linh năng bắn liên tục, lấy vô
cùng tự tin đối mặt cấp A người ếch, hầu như chỉ nháy mắt theo ngón tay ấn cò
súng để bắn liên tục, sau lưng liền có một đạo lực xung kích khó có thể tin.

"Oanh" một tiếng, Tôn Cảnh Tùng đâm vào vách tường.

"Còn có một con! ?"

Trong tuyệt vọng, Tôn Cảnh Tùng miễn cưỡng quay đầu lại, chỉ thấy một người
ếch có thân hình cường tráng khủng bố gần như cao ba mét, lực áp bức cường
đại, theo thân thể hoàn mỹ từ trên trời giáng xuống, chân phải mọc ra màng
chân đạp ở trên ngực Tôn Cảnh Tùng, Tôn Cảnh Tùng căn bản vô lực chống lại,
trong thống khổ dần dần mất đi tri giác.

"Dung Vương."

Tên người ếch bị thương bịt lại vết thương, suy yếu hướng vua người ếch hành
lễ.

Tên người ếch chỉ vừa nghĩ đến một trận hồi nãy mà sợ hãi, nếu không phải Dung
Vương kịp thời xuất hiện, e rằng bản thân hiện tại đã lành ít dữ nhiều, không
hổ là sinh vật bộ tộc đã từng thống trị Thế giới này, bọn người tiến hóa cũng
không có yếu ớt giống như vẻ bề ngoài.

"Hừm, ngươi liền lập tức rời đi nơi này, hai tên kia nên lập tức sẽ xuất
hiện."

Tên người ếch tự nhiên biết "Hai tên kia" trong miệng Dung Vương là có ý gì.

Đã không còn nhớ lần thứ bao nhiêu rồi, mỗi một lần Dung Vương suất lĩnh người
ếch tiến công căn cứ người tiến hóa xem ra lúc nào cũng có thể diệt vong, lại
đều sẽ xuất hiện sự ngăn cản của hai tên cấp S người tiến hóa.

Chỉ bằng vào hai tên cấp S người tiến hóa, dù cho phối hợp hoàn mỹ không kẽ
hở, cũng căn bản không phải là đối thủ của Dung Vương, nhưng mà đáng sợ nhất
chính là cả tòa căn cứ đều đang phối hợp với hai người này, chính vì như thế,
mới để Dung Vương vẫn tay trắng trở về.

Tình huống như vậy, đã kéo dài năm năm!

Mỗi một lần kết quả đều giống nhau...

"Vâng!"

Tên người ếch không dám có bất cứ trì hoãn gì, tay chân lưu loát từ trong lầu
các đánh vỡ kính pha lê rồi trốn xa, Dung Vương liền cứ thế đứng tại chỗ chờ
đợi, lực áp bức cường đại biểu lộ mà ra.

Quả nhiên, chỉ vẻn vẹn mấy hơi thở, thân ảnh hai tên cấp S người tiến hóa lặng
yên không một tiếng động xuất hiện ở trong lầu các, hầu như là cùng một lúc,
phương xa một viên đạn súng ngắm cường lực tập kích tới, lại bị Dung Vương
xoay người nhìn như trong lúc lơ đãng, đã hoàn mỹ tránh né đạn súng ngắm.

Ầm!

Một lát sau, trong lầu các Lý Việt, Sử Băng Sách hai tên cấp S người tiến
hóa chật vật bay ngược ra.

Hầu như là chỉ nháy mắt khi hai người chỉ lộ ra thế không chống đỡ nổi, phương
rất xa một quả bom linh năng ném trúng ngay lầu các, chỉ một thoáng tia sáng
linh năng bắn ra bốn phía vốn có sự phá hoại ăn mòn mãnh liệt, liền nhấn chìm
Dung Vương ở trong lầu các.

Đồng dạng có kinh nghiệm tác chiến phong phú, Lý Việt, Sử Băng Sách biết rõ,
trình độ công kích như thế, chỉ có thể cho sinh vật khủng bố tạo thành một
điểm ngăn cản mà thôi, căn bản vô phương hình thành bất cứ tổn thương đến bản
chất.

Quả nhiên, theo cường quang linh năng biến mất, Dung Vương có thân thể khôi
ngô cường tráng từ trong lầu các phế tích cứ từng bước một bước ra ngoài, một
đôi mắt lãnh khốc có con ngươi màu vàng phớt đỏ xoay chuyển linh hoạt, nhìn
tới bốn phương tám hướng người tiến hóa nhằm vào mình.

"Quả nhiên vẫn như trước sao?"

Là sinh vật có trí tuệ logic cơ bản, một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm
lần, đã không biết có kết quả đồng dạng lần thứ bao nhiêu rồi, căn cứ A xem ra
mưa gió rêu rao, lúc nào cũng có thể diệt vong, nhưng mà mỗi một lần lại chỉ
là kém có một điểm, thông qua phân tích logic, dần dần, Dung Vương đạt được
một kết quả làm cho mình cảm thấy hoảng sợ.

Tòa căn cứ A, tuyệt đối không đơn giản giống như vẻ bề ngoài!

Cẩn thận ngẫm lại, mặc dù bản thân mấy chục lần xông vào căn cứ A, mỗi một lần
đều chỉ là đang dây dưa cùng đối phương ở tầng ngoài, không gian tầng sâu của
căn cứ A đến tột cùng là có dạng như thế nào, bản thân vậy mà không biết gì
cả.

Phảng phất có một hậu trường hắc thủ nhìn không thấy, âm thầm khống chế hết
thảy, tận sâu trong căn cứ, nhất định có một số bí mật chưa biết.

"Đã như vậy..."

Xèo!

Dung Vương liều lĩnh, liền xông tới lối vào căn cứ bí mật trong lòng đất đã
được hoàn toàn xác định trong mấy chục lần công kích, dù cho là Lý Việt, Sử
Băng Sách liều lĩnh ngăn cản, dù cho là có rất nhiều người tiến hóa mưa to gió
lớn công kích, cho dù nhận đến thương tích so với trước đó gộp lại còn nhiều
hơn, Dung Vương có thân thể vô cùng mạnh mẽ cũng không có bất cứ lùi bước gì.

Nếu như tòa căn cứ thật sự có bí mật gì, vậy thì nhất định liền ở chỗ hạch tâm
tận sâu trong căn cứ.

Oành!

Phá tan cánh cửa kim loại, một đội cấp thấp người tiến hóa binh sĩ định ngăn
cản, lại bị Dung Vương cuồng phong đảo qua liền đập nát, tàn thi khắp nơi.

Phần cuối hành lang, xuất hiện hai chiếc Linh Năng Bát Cước Tự Tẩu Pháo, tựa
như hai con nhện lớn, ở trên mặt nền kim loại "Ầm ầm" đi tới, nòng pháo ngắm
vào kẻ xâm lấn.

Ầm! Ầm!

Chỉ trong chốc lát, hai chiếc Linh Năng Bát Cước Tự Tẩu Pháo liền lóe lửa,
hoàn toàn méo mó tan vỡ, hóa thành hai đống xác kim loại.

Dung Vương cho dù bị Lý Việt, Sử Băng Sách liên tiếp công kích, lại vẫn như
trước không để ý đến, tiếp tục phóng tới tầng càng sâu căn cứ, trên da có một
tầng dầu mỡ vì Dung Vương cung cấp hoàn mỹ bảo hộ, suy yếu công kích ngoại lai
đến mức thấp nhất.

Oành!

Lại là một cánh cửa kim loại bị phá tan...

Mỗi một người phòng hộ liều lĩnh ngăn cản đều bị Dung Vương phá tan, vết
thương trên người gần trăm nơi, huyết dịch màu xanh lục tỏa ra một ít mùi thơm
ngát, phía sau Lý Việt, Sử Băng Sách gần như điên cuồng truy kích ngăn cản.

Rốt cục, ở chỗ rẻ mở ra một cánh cửa phòng thí nghiệm có quy mô lớn, một người
tiến hóa xem ra bình thản vô thường chậm rãi từ bên trong đi ra, kẻ thủ vệ
cuối cùng của căn cứ bí mật!

Xẹt!

Dung Vương dừng lại thân thể.

Phía sau Lý Việt, Sử Băng Sách suất lĩnh rất nhiều người tiến hóa truy kích
cũng ngừng lại, đem Dung Vương chặn ở trong hành lang nhỏ hẹp.

Cảm thụ chấn động trước nay chưa từng có, tựa như một biển cả sâu rộng ở trước
mặt mình, Dung Vương có thân thể cường tráng cao to khó mà lại vượt qua một
bước, không khỏi trầm thấp mà hưng phấn nói: "Quả nhiên, bí mật cuối cùng của
người tiến hóa chính là ẩn giấu bên trong căn cứ, mà ngươi, chính là Thủ Hộ
Giả cuối cùng của căn cứ bí mật sao?" (chưa xong còn tiếp. )


Vu Sư Chi Lữ - Chương #915