Người đăng: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm
Offline mừng sinh nhật truyenyy lần thứ 8 tại: Chương 800: Đánh đâu thắng
đó (Trung)
Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm...
Sơn Thạch Cự Quái khủng bố mỗi đi một bước, đều là đất rung núi chuyển, nhìn
như cồng kềnh, da thịt núi đá dày nặng cùng với thân thể khủng bố cao tới 500
mét, thời điểm để cho nó đối mặt rất nhiều sinh vật,cũng vì tiên thiên nên nằm
ở thế bất bại.
Mà nó mỗi một lần công kích đều tạo thành phạm vi có tính phá hoại, đều sẽ là
một cơn ác mộng.
Cũng không biết là quy tắc của Thế giới kỳ dị nào đã sản sinh ra sinh mệnh có
thân thể to lớn như thế, bị một vị Chúa Tể của Vu sư Liên Minh triệu hoán tiến
vào Gào Khóc Thạch Thế giới, với tư cách một trong những người dự thi tham gia
đánh cược, hoành hành ở trên mặt đất.
Mỗi đi một bước, chấn động kịch liệt liền khiến cho đá vụn bốn phía Sơn Thạch
Cự Quái chấn động bay xuống, gào khóc bi thương.
Một bước đi qua, mặt đất lưu xuống dấu chân sâu mấy mét, đá vụn đều bị nghiền
thành bụi phấn, hoàn toàn yên tĩnh.
Thể tích khổng lồ như thế đã dẫn đến uy thế đủ khiến cho Sơn Thạch Cự Quái
hoành hành phần lớn ở trong Thế giới, sinh vật nhỏ yếu căn bản khó mà tạo
thành bất cứ uy hiếp gì đối với hắn.
Oành!
Sơn Thạch Cự Quái đột nhiên ngừng lại, nham thạch màu đen mí mắt giơ lên, nhìn
tới phương xa trăm mét có một ngọn lửa cháy hừng hực phía trên bình nguyên,
trong đó có một con Bát Cước Cự Chu nóng chảy nham thạch màu đen ở bốn phía
tạo thành dung nham, lẳng lặng đứng ở trên dung nham.
Sơn Thạch Cự Quái toàn thể hình tượng phảng phất một con vượn lớn sáu tay, sáu
cánh tay chống mặt đất tiến lên, phía sau có đuôi dài "Oanh" một tiếng nện
xuống đất, núi đá vỡ tan, miệng lớn lộ ra răng nanh gầm nhẹ nói: "Cút ngay,
con vật nhỏ, ta đến Thế giới này chỉ có một mục tiêu chính là cường giả đến từ
Vu sư Thế giới thần bí."
Ngoài mấy ngàn mét, Sơn Thạch Cự Quái đuôi đá nện xuống, đập ra đường rãnh
truyền đến sóng chấn động, Lưu Diễm Đế Chu đến từ Thế giới xa xôi nhận đến
Chúa Tể lực lượng triệu hoán buông xuống, dưới chân Lưu Diễm Đế Chu có dung
nham nổi sóng chập trùng.
Sùng sục, sùng sục, sùng sục, sùng sục...
Dung nham bốc lên bong bóng, Lưu Diễm Đế Chu có thân thể bảy tám mét so với
Sơn Thạch Cự Quái ở phía trước cho dù chỉ khom người chống đất, cũng có thân
cao hơn 500 mét mà nói, vô cùng nhỏ bé, bé nhỏ không đáng kể, cũng khó trách
bị gọi là con vật nhỏ.
"Vu sư thần bí đến từ Thế giới khủng bố, tự nhiên chính là mục tiêu cuối cùng
mà ta chờ đợi đến lần này những cường giả nhận đến Chúa Tể triệu hoán buông
xuống, lời đồn chỉ có chân chính cường giả đỉnh cấp nhất đã dạo chơi vô tận
Thế giới, mới có thể chính diện đối kháng cùng những Vu sư cường đại sinh ra ở
nơi sâu xa nhất Vu sư Thế giới, mà ngươi... Hừ hừ hừ hừ!"
Lưu Diễm Đế Chu linh hồn câu thông truyền đến tiếng cười sắc bén chói tai,
phảng phất con vịt phá âm, khiến cho người phản cảm.
"Mà ngươi, hừ hừ hừ hừ, chỉ là một tên ngủ xuẩn lớn con, cho rằng hoành hành ở
trong những Thế giới cấp thấp liền có thể dám hoành hành ở đây! ? Ngươi căn
bản không hiểu chân chính cường đại, giống như quái vật, cường đại làm cho
người tuyệt vọng, cho ta từ đâu tới thì trở về chỗ đó đi!"
"Xèo" một tiếng,phía sau Lưu Diễm Đế Chu có dòng chảy dung nham kéo thật dài,
phảng phất một sợi tơ trượt ở không trung, phóng tới Sơn Thạch Cự Quái.
Quyết chí tiến lên, vô cùng tự tin.
Lưu Diễm Đế Chu nhìn tới phía trước có bàn tay to lớn đánh tới rồi kéo theo
tầng tầng gợn sóng không khí, dáng người linh hoạt đong đưa, vậy mà cứ thế kề
sát cánh tay của Sơn Thạch Cự Quái có khoảng cách còn chưa tới một mét rồi
miễn cưỡng tránh né, cũng dùng tốc độ phi hành hoa cả mắt quay quanh Sơn
Thạch Cự Quái.
Phía sau sợi tơ dung nham cũng không biết bị Lưu Diễm Đế Chu phụ thêm năng lực
gì. Dường như tơ nhện bám vào ở trên người Sơn Thạch Cự Quái, Sơn Thạch Cự
Quái vụng về căn bản vô phương tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Lưu Diễm
Đế Chu, trên người mình trái lại quấn quanh một vòng lại một vòng Lưu Diễm tơ
nhện, dần dần trói buộc mình.
Oành!
Sơn Thạch Cự Nhân vụng về ngã xuống đất.
Lúc này, Lưu Diễm Đế Chu có tám chân mới không chút hoang mang đi đến Sơn
Thạch Cự Quái, ánh mắt hẹp dài lấp lánh hàn mang biểu lộ ánh sáng lạnh, trong
miệng không ngừng nhai đồ gì đó.
Hai mắt nhìn Sơn Thạch Cự Quái ngã xuống đất không thể làm gì, trong miệng Lưu
Diễm Đế Chu xuất hiện nhiều thêm một độc châm màu đen, bao phủ mùi tanh tưởi
đáng sợ.
"Ngu xuẩn, nhanh triệu hoán Chúa Tể ý chí của ngươi buông xuống, rồi lăn về
Thế giới của mình đi!"
Sơn Thạch Cự Quái ngã xuống đất liều mạng giãy giụa, lại căn bản có vẻ không
làm nên chuyện gì, mắt thấy Lưu Diễm Đế Chu càng ngày càng gần, càng ngày càng
gần...
Ừm! ?
Oanh...
Hầu như chỉ trong nháy mắt Lưu Diễm Đế Chu sắp sửa phát động công kích, bản
năng ý thức nguy cơ để cho nó phát hiện đến một ít không đúng, hầu như là xuất
phát từ phản ứng bản năng liền văng ra phía sau, kế tiếp chính là một bàn tay
lớn che kín bầu trời "Oanh" đánh xuống.
Trên mặt đất, tầng tầng sóng trùng kích lan ra, đem nham thạch màu đen đập vỡ
tan.
"Ngươi! ?"
Lưu Diễm Đế Chu một tiếng thét kinh hãi, ngơ ngác nhìn chỗ mặt đất vừa rồi
mình còn đang đứng giờ đã bị một bàn tay núi đá đập đến tan tành, nếu không
phải vừa rồi mình xuất phát từ nguy hiểm bản năng né tránh, e rằng tình
cảnh...
Lưu Diễm Đế Chu lúc này lại nhìn Sơn Thạch Cự Quái, nào còn có như vừa rồi, có
trạng thái chật vật không tránh thoát được Lưu Diễm tơ nhện trói buộc?
Miệng lớn lộ ra răng nanh đang thoải mái cười to "Ha ha ha ha", nhìn mình
phảng phất lại nhìn một con khỉ xiếc ảo thuật, chầm chầm chậm chậm đứng lên.
"Bởi vì ngươi quá nhỏ, căn bản không có khả năng tạo thành bất cứ thương tổn
gì đối với ta, bởi vậy muốn nhìn xem sau khi ngươi chiến thắng ta thì đến cùng
sẽ có vẻ mặt gì, không nghĩ tới ngươi thật sự cho rằng nắm giữ lực lượng có
thể tổn thương đến ta, thú vị, thật là thú vị, ha ha ha ha..."
Sơn Thạch Cự Quái che ngực mình, trắng trợn không kiêng dè thoải mái cười to,
phảng phất cười đến bụng mình đều đau, cuối cùng chỉ tới Lưu Diễm Đế Chu không
nói ra được một lời, chỉ còn lại tiếng cười trào phúng.
Vô cùng phẫn nộ, vô cùng khuất nhục!
Lưu Diễm Đế Chu đôi mắt hẹp dài phẫn nộ, trước một khắc sẽ bùng nổ, đột nhiên,
một thân ảnh nhỏ bé ở mặt ngoài thân thể lưu động Thất Thải phù văn, vô thanh
vô tức xuất hiện ở giữa mình và Sơn Thạch Cự Quái, Sơn Thạch Cự Quái phản ứng
tương đối chậm chạp hiển nhiên còn chưa phát hiện thân ảnh bất ngờ đến đây,
còn đang che ngực cười to.
Lưu Diễm Đế Chu đầu lâu, dĩ nhiên có một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
"Mẹ nó, cười cười con mẹ ngươi, còn dám chỉ vào Bát gia!"
Tiểu Bát kêu to.
Tức khắc dị động để cho Sơn Thạch Cự Quái giật mình tỉnh giấc, nhìn tới phía
trước lại lần nữa xuất hiện lần một thân ảnh càng thêm nhỏ bé, có tiểu Bát
đứng trên bả vai, gầm hét lên: "Lại là con vật nhỏ từ Thế giới nào chạy tới!
?"
Nói, một bàn tay lớn che kín bầu trời đập xuống, lại thấy thân ảnh bé nhỏ lưu
động Thất Thải phù văn ngẩng đầu liếc nhìn bàn tay núi đá, dưới Chân Lý Chi
Diện khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt xem thường, trên người đột nhiên bốc
lên lượng lớn gai xương, thân thể cũng đột nhiên tăng trưởng đến khoảng hai
mét, "Oanh" một tiếng vậy mà cứng rắn đón đỡ bàn tay lớn che kín bầu trời, vẫn
không nhúc nhích!
"Ngươi là Vu sư?"
Sơn Thạch Cự Quái giật mình hỏi.
Cách Lâm không hề trả lời, Sơn Thạch Cự Quái không khỏi ngơ ngác, "Hừ hừ hừ
hừ" cười lạnh nói: "Không hổ là Vu sư thần bí đến từ Vu sư Thế giới trong
truyền thuyết, vậy mà nắm giữ lực lượng đủ để cùng ta chính diện đối kháng,
đến đây đi, đường đường chính chính quyết đấu, để cho ta nhìn xem Vu sư Thế
giới được ca tụng là khủng bố..."
Oành!
Đột nhiên, Cách Lâm mở ra dã tính bản năng tầng thứ ba biến thân, Dã Man Cự
Nhân cao hơn mười mét một quyền trúng ngay ngực Sơn Thạch Cự Quái, Sơn Thạch
Cự Quái hai mắt chợt trợn, "Thịch", "Thịch", "Thịch", "Thịch" lùi lại mấy chục
bước sau đó mới miễn cưỡng đứng vững.
"Ngươi vậy mà!"
Giật mình đi qua, Sơn Thạch Cự Nhân cúi đầu nhìn lồng ngực mình, thở phào nhẹ
nhõm.
"So sánh lực lượng, phòng ngự núi đá của ta mới thật sự là cứng rắn không thể
phá, ta đã nằm ở thế bất bại, ngươi chung quy..."
Bùm bùm!
Đột nhiên, sáng tối đan xen, Mẫn Diệt Chi Lực hồ quang điện ung dung xuyên
thấu tầng nham thạch núi đá dày nặng của Sơn Thạch Cự Quái, Cực Độ Thâm Uyên
Ma pháp Trượng tại Dã Man Cự Nhân kề sát ở ngực Sơn Thạch Cự Quái, tiếng gào
thét tàn bạo "Oanh", "Oanh", "Oanh", "Oanh" không ngừng nện ở trên người Sơn
Thạch Cự Quái, mảnh lớn đá vụn bay tán loạn, băng sương lan ra, trải rộng phù
văn lãng quên.
Dã Man Cự Nhân tàn bạo, bạo lực như thế tựa như là phải đem Sơn Thạch Cự Quái
mạnh mẽ hủy đi, nét mặt dữ tợn tàn khốc được hiển lộ hết trên mặt.
Nhìn như áo giáp núi đá cứng rắn dày nặng không thể phá vỡ tại Dã Man Cự Nhân
Cực Độ Thâm Uyên Ma pháp Trượng cự lực và Mẫn Diệt Chi Lực hồ quang điện, cũng
chỉ tựa như đậu hũ mà thôi.
"Không! Không... Cút ngay cho ta, ngươi là ma quỷ! Không... mẹ mặt đất, ta
phải về, ô ô ô ô, quá đáng sợ... Thả ta ra, ta phải về, cút ngay, cút ngay,
cút ngay cho ta..."
Sơn Thạch Cự Quái lăn lộn gào thét trên mặt đất, hoảng sợ cuống lên, sáu cánh
tay không ngừng cào ngực mình, muốn phủi đi ma quỷ tàn bạo đáng sợ trên người
mình, đến cùng vậy mà phát ra tiếng khóc rưng rức.
Với tư cách cự hình sinh mệnh được trời sinh, từ lúc nó sinh ra cho đến ngày
nó thành cường giả tuyệt đối, nhận đến các đời Thế Giới Chi Chủ chăm sóc, chưa
bao giờ nhận đến thương tích nghiêm trọng như vậy.
A...
Tựa như là một tiếng thở dài không hề có tiếng động, giữa bầu trời một gợn
sóng ý chí bao phủ trên người Sơn Thạch Cự Quái đầy rẫy vết thương đã bị hoảng
sợ không thể tả. (chưa xong còn tiếp... )
Offline mừng sinh nhật truyenyy lần thứ 8 tại: