Người đăng: Hắc Công Tử
Chương 745: Lưu Vong Giả (6)
Thâm Uyên Chi Vương mới thăng cấp, thông thường đều sẽ nhận đến hàng loạt
khiêu chiến.
Mà thuận theo lực lượng được biểu hiện của vị Thâm Uyên Chi Vương này dần dần
được phổ biến cho nhiều người biết, đạt được thừa nhận, người khiêu chiến cũng
sẽ càng ngày càng ít, cho đến cuối cùng vị Thâm Uyên Chi Vương biểu hiện ra
lực lượng tuyệt cường rồi lại có địa vị phù hợp, thậm chí trong vòng mấy trăm
năm lại không còn người dám khiêu chiến cũng là chuyện bình thường.
Như thế, cho đến khi có một vị Thâm Uyên Chi Vương khác đồng dạng đối mặt vấn
đề này, đều sẽ tiến hành chiến đấu giữa song phương tuyệt cường giả, mới có
khả năng thông qua Thâm Uyên Giác Đấu Trường quy tắc sinh ra một vị Vu sư Thế
giới Chi Chủ!
Cách Lâm sở dĩ gọi là 'Thâm Uyên Chi Vương', chỉ là Thâm Uyên Chi Vương ở
Bangkola Thâm Uyên nho nhỏ mà thôi, so với Nhất Tinh, Nhị Tinh, Tam Tinh, Tứ
Tinh, Ngũ Tinh Thâm Uyên nói tới, hầu như có thể bỏ qua không tính, nhưng
trong đó thẩm thấu Thâm Uyên Chi Vương khiêu chiến quy tắc lại cũng là đạo lý
đồng dạng.
Đương nhiên, Thâm Uyên Chi Vương này căn bản không có bị Vu sư Thế giới quy
tắc thừa nhận, chỉ là tự phong mà thôi.
Cũng không biết Agmond bởi vì Cơ Bạo Giới Đấu Holemz mà đã thể hiện ra lực
lượng cường đại không gì sánh kịp, phải mấy trăm năm sau, mới có thể lần nữa
nhận đến sự khiêu chiến của Thâm Uyên Chi Vương khác hoặc là sinh mệnh cường
đại nhận đến Thế giới ý chí quan tâm.
Mà so sánh sự dằn vặt khổ não mà Agmond gặp phải, bây giờ Cách Lâm thì lại
không nghi ngờ chút nào, đang thuộc tình cảnh mấy chục năm đầu khi Agmond leo
lên Vương vị Thâm Uyên Chi Vương, hàng loạt người khiêu chiến liên miên không
ngừng!
Ba mươi năm qua, Cách Lâm trải qua 79 trận chiến đấu to to nhỏ nhỏ, trong đó
có 61 người khiêu chiến bị Cách Lâm tại chỗ đánh giết, 14 người khiêu chiến
thì phải giao ra lượng lớn của cải mới rời đi, chỉ có 4 người khiêu chiến sau
khi khiêu chiến thất bại đã thành công thoát đi.
"Trận thứ 80"
Thân thể Cách Lâm một cách tự nhiên kéo dài, chỉ đơn giản là mở ra tầng thứ
nhất dã tính bản năng hầu như đã trở thành hô hấp, không còn sẽ vì thân thể
Cách Lâm mang đến bất cứ gánh nặng gì.
Thậm chí chỉ cần Cách Lâm nguyện ý, chính là liên tục duy trì trạng thái mở ra
tầng thứ nhất dã tính bản năng cũng đã hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Tay cầm Lệ Huyết Chi Kiếm, Cách Lâm hóa thành tàn ảnh chủ động vọt tới Thâm
Uyên Cự Công, lại là bắt đầu một trận đấu kịch liệt.
Những năm gần đây, Cách Lâm đã dần dần thích ứng quy tắc tiến hóa đấu tranh
chiến đấu sinh tử giữa các Thâm Uyên sinh vật, đồng thời nhiều lần ở trong
chiến đấu đã được ích lợi không nhỏ, ở dưới sự tăng cường ba tầng luyện thể
của Hùng Độc Luyện Thể, từ trường tuần hoàn, đột phá đấu tranh sinh tử, Cách
Lâm cơ sở thể chất đang lấy tốc độ kinh người trưởng thành.
Sau thời gian nửa Sa Lậu.
Cách Lâm mở ra tầng thứ hai dã tính bản năng ngà voi vũ trang, hóa thành gai
xương cự nhân ba mét đứng ở trên thi thể Thâm Uyên Cự Công, sự công kích độc
khí của Thâm Uyên Cự Công đối với Cách Lâm tạo thành uy hiếp thực sự là có
hạn, bởi vậy chỉ là hình thái ngà voi vũ trang, Thâm Uyên Cự Công nguyên bản
cũng coi như cường đại liền bị Cách Lâm ung dung đánh giết.
"Cạc cạc cạc! Thiếu gia, đem nó làm chất dinh dưỡng cho cây Thải Liệt đi, Thâm
Uyên thực vật bên đó đã sớm giàu chất dinh dưỡng ."
Vỗ phù văn trên Lệ Huyết Chi Kiếm, đột nhiên trên mũi kiếm nứt ra một miệng
nhỏ, lượng lớn huyết nhục Thâm Uyên Cự Công bị Lệ Huyết Chi Kiếm phong ấn chảy
ra, trên phiến đá mặt đất bốc lên lượng lớn sương mù màu trắng, phát ra tiếng
ăn mòn "Tư" "Tư".
"Ừm."
Tiếp đó Cách Lâm gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, gà trống bảy màu bên
kia có tình huống như thế nào, thương thế lành chưa, Huyễn Ảnh Chi Liên có thể
thành thục đúng thời hạn hay không?"
Tiểu Bát gian trá cười nói: "Thiếu gia, ta xem tên đó hẳn là đang cố ý nói trễ
mấy năm thời kỳ thành thục của Huyễn Ảnh Chi Liên. Hừ, lấy ánh mắt Bát gia ta
đến xem, đóa Huyễn Ảnh Chi Liên nhiều nhất trong vòng hai năm liền có thể
thành thục, tên đó thuần túy là vì bản thân độc chiếm hạt sen sau đó chuẩn bị
đường để chạy trốn đấy, có tiểu Vạn và Thiên Nhãn Cự Giải ở bên đó nhìn, ngươi
cứ yên tâm đi."
"Thời gian hai năm?"
Cách Lâm sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút sau đó nói: "Trong Bangkola Thâm Uyên
nho nhỏ, có năng lực nhất để tiếp nhận Vương vị Thâm Uyên Chi Vương nên chính
là tên kia, nhìn xem hắn có thể ra giá bao nhiêu đi, vật tư sinh hoạt tích trữ
ở nơi đây nhưng mà không ít."
...
Trong Bangkola Thâm Uyên, Cách Lâm trong lòng ngầm thừa nhận người mạnh nhất
hẳn là Thâm Uyên lão Hòe thụ.
Mỗi một lần khi Cách Lâm Thâm Uyên Chi Vương nhận đến sự khiêu chiến, dã tính
giác quan thứ sáu đều là mơ hồ cảm thấy có ánh mắt nhòm ngó tới, để cho Cách
Lâm rất không thoải mái, cho đến khi có một lần Cách Lâm lợi dụng Chân Lý Chi
Diện mới rốt cuộc tìm tới tung tích của kẻ nhòm ngó, vậy mà là rễ cây của Thâm
Uyên lão Hòe thụ.
Gia hỏa này, vậy mà đã đem rễ cây kéo dài tới không gian trong lòng đất này.
Thậm chí Cách Lâm không khỏi nghĩ đến, gia hỏa này có phải là sinh vật sinh
trưởng ở trong Bangkola Thâm Uyên hay không?
Mà khi đó, đối phương hiển nhiên cũng ý thức được Cách Lâm phát hiện, không
còn đến nhòm ngó.
Xèo!
Ở trong Thâm Uyên phi hành hơn một ngày rưỡi. Cách Lâm đi tới sào huyệt của
Thâm Uyên lão Hòe thụ, hoặc là nói thân thể nó ngụy trang trong sơn động, cửa
động phía sau sơn động, trong nháy mắt Cách Lâm tiến vào liền tự động khép
lại, Cách Lâm đối với chuyện này không cảm thấy kinh ngạc, vẫn dọc theo thông
đạo đi về phía trước.
Lúc này, Cách Lâm đang tiến vào hốc cây Thâm Uyên lão Hòe thụ.
Sau một lúc lâu, trong hốc cây xuất hiện ánh sáng đom đóm lấm ta lấm tấm, trôi
nổi ở giữa không trung, rất đẹp, chiếu sáng hoàn toàn không gian nhỏ ở cuối
thông đạo.
Sâu trong hốc cây, ở chỗ hội tụ cành cây đan xen chằng chịt, mơ hồ tạo thành
một khuôn mặt nhân loại lão thái bà, nhìn tới tên Vu sư có mái tóc dài màu
vàng óng một bước rồi lại một bước đi tới, còn có Bát ca trên bả vai hồng lục
giao nhau, màu sắc xinh đẹp.
"Cạc cạc cạc cạc, lão Hòe thụ, thiếu gia nhà ta ra giá rẻ bán ra Vương vị Thâm
Uyên Chi Vương, có hứng thú hay không ah?"
Người còn chưa đến, tiểu Bát trước tiên đã rêu rao.
Cách Lâm đã hai lần tới đây, một cách tự nhiên ngồi ở trên ghế cây do mảnh lớn
cây mây trong hốc cây hóa thành, một tay tiếp nhận ly rượu có chất lỏng cô
đọng mà Thâm Uyên lão Hòe thụ đưa tới, tỏa ra mùi vị kích thích nồng nặc thuộc
về trong Thâm Uyên, hoặc là nói khí tức tự nhiên đặc biệt trong Thâm Uyên.
Hai mắt nhìn thẳng khuôn mặt ở cuối thông đạo, Cách Lâm bưng lên chất lỏng cô
đọng, khóe miệng hiện ra nụ cười như có như không nói: "Chính như linh hồn
đồng bọn Bát Hồng Nghê Duy Hi của ta nói tới, ta sắp rời khỏi Bangkola Thâm
Uyên, mà ở trong sự quan sát của ta, trong Thâm Uyên này vốn có tư cách nhất
nhất để đảm nhiệm Thâm Uyên Chi Vương hẳn là ngươi."
Nói xong, Cách Lâm uống vào chất lỏng cô đọng, lan ra thoải mái không nói ra
được, tựa hồ đang làm dịu sự uể oải của tế bào toàn thân.
"Ha ha ha ha ha..."
Nhánh cây tạo thành khuôn mặt lão Vu bà chậm rì rì cười.
"Tuyệt Vọng Chi Ảnh, ngươi biết 2300 năm trước, người mệnh danh cho Thâm Uyên
này, Bangkola tại sao vẫn lạc sao?"
Cách Lâm lắc lắc đầu, không biết ý tứ mà Thâm Uyên lão Hòe thụ muốn biểu đạt.
Khuôn mặt của Thâm Uyên lão Hòe thụ lộ ra vẻ trào phúng nói: "Lúc đó, Bangkola
là cường giả trứ danh của Tam Tinh Thâm Uyên Thánh Tháp, nhưng khi đó Tam Tinh
Thánh Tháp Thâm Uyên Chi Vương thực sự là quá cường đại, có sự tồn tại của vị
Thâm Uyên Chi Vương đó, Bangkola căn bản không có bất cứ cơ hội nào. Mà vì hư
vinh danh hiệu Thâm Uyên Chi Vương để làm thỏa mãn nàng, Bangkola đi đến nơi
này, đánh bại Thống Trị Giả nơi đây, tự lập thành Thâm Uyên Chi Vương, và cũng
lần nữa dùng tên mình để mệnh danh cho Thâm Uyên này."
"Sau đó thì sao?"
Cách Lâm tùy ý hỏi, cũng không có vẻ quá để ở trong lòng.
Lão Hòe thụ trầm giọng nói: "Sau đó, ngay thời điểm Nhị Tinh Thánh Tháp Thâm
Uyên Chi Vương đi đến Tam Tinh Thánh Tháp khiêu chiến, đi ngang qua nơi đây,
nghe nói sự tình của Bangkola, đặc biệt chạy đến nơi đây đem Bangkola đánh
giết, và nhờ đó để ước định thực lực lúc đó của Tam Tinh Thánh Tháp Thâm Uyên
Chi Vương."
"Mẹ nó, ngươi lão gia hỏa vẫn còn rất cẩn thận ah, cạc cạc cạc cạc, không mua
liền không mua, thiếu gia, gà trống bảy màu có trả lời khẳng định là lão hồ ly
kia rất hứng thú đối với Thâm Uyên Chi Vương."
Tiểu Bát rầm rì, Cách Lâm đứng lên rồi nở nụ cười, hướng Thâm Uyên lão Hòe thụ
cáo từ.
Hai ngày sau.
Cách Lâm đi tới một hang động che khuất khác, nhận đến sự tiếp đón nhiệt tình
của Tật Phong Hồ Ly chủ nhân của hang động này, nghe nói lão hồ ly này là dị
vực nô lệ đã cùng gà trống bảy màu trốn ra từ đồng nhất Đấu Thú Trường.
"Vương vị Thâm Uyên Chi Vương? Không, không, không, thứ đó không có thực lực
tương ứng có bán qua đây cũng vô dụng, hơn nữa mục tiêu quá rõ ràng, thợ săn
tiền thưởng vãng lai một khi phát hiện Thâm Uyên này, tất nhiên sẽ trước tiên
đi tìm nơi có Thâm Uyên khí tức dày đặc nhất."
Lão hồ ly chớp mắt, cười nói: "Tuyệt Vọng Chi Ảnh các hạ, dù sao ngươi cũng
sắp phải đi, vật tư sinh hoạt trong Thâm Uyên hang động ta đúng là có hứng thú
giao dịch một phen."
Tiếp đó Cách Lâm suy nghĩ một chút, gật gù, ý thức được Vương vị Thâm Uyên Chi
Vương xác thực không thể giống như trong tưởng tượng của mình, coi như một vật
phẩm rồi tiến hành bán ra.
Như thế, Cách Lâm cũng liền từ bỏ ý nghĩ tiếp tục bán ra Vương vị Thâm Uyên
Chi Vương, ra hiệu tiểu Bát và lão hồ ly cứ từ từ đàm luận giá cả của những
vật tư sinh hoạt tích trữ.
"Cạc cạc cạc, ngươi dự định cho giá nào?"
...
Sau một ngày một đêm, tiểu Bát mới cùng lão hồ ly giao dịch hoàn tất tất cả
vật tư sinh hoạt tích trữ trong hang động, cũng dùng phương thức khế ước để
xác định.
Song phương đều đạt được điều kiện có thể tiếp thu.
Cho đến khi Cách Lâm sắp rời khỏi, lão hồ ly đột nhiên chớp mắt nói: "Có lẽ
Tuyệt Vọng Chi Ảnh các hạ xác định đã đạt thành khế ước gì đó cùng con gà
trống kia, ha ha ha, bất quá ta muốn thiện ý nhắc nhở một câu, bộ phận quý giá
nhất của Huyễn Ảnh Chi Liên kỳ thực cũng không phải hạt sen, mà là đóa hoa sen
nắm giữ lực lượng cái bóng câu thông thần bí hắc ám." (chưa xong còn tiếp. )