Người đăng: Donkihote
" Hửm "
Lâm Minh hơi bất ngờ khi nhìn thấy mình được xếp đôi cùng Lâm Viêm, rõ ràng
hai người cùng Lâm Hàm chính là hạt giống tuyển thủ mà, gia tộc nghĩ sao lại
cho đụng ngay vòng loại thế chứ.
Mà thật ra, lúc này trên đài cao Lâm Chiến cũng đang một mặt khổ sắc, vị đại
nhân khách quý này đã muốn như vậy thì ông ta còn có thể làm gì hơn đây, cả
một cái Lâm Gia còn không đủ nhét kẽ răng của người ta nữa.
Trận đầu tiên là trận chiến của Lâm Hàm và Lâm Hổ, một thành viên 15 tuổi là
Phàm Võ cảnh bát trọng.
" Ặc, bảng thi đấu có gì đó không đúng...."
" Trận một và trận ba, gay cấn đây...."
"..."
Kẻ nhân ra điều khác lạ không chỉ có một mình Lâm Minh, rất nhiều thành viên
khác đứng xem cũng cảm thấy có một sự sắp xếp không hề nhẹ ở đây.
Tuy nhiên, đa phần mọi người đều mang tâm thái chẳng sao cả, họ chỉ thuần túy
muốn xem các thiên tài gia tộc mạnh đến mức nào mà thôi.
Thậm chí, đánh sớm càng tốt !
Lâm Hổ là một tên to con lực lưỡng y như cái tên của hắn, một thân cơ bắp cuồn
cuộn tràn ra ngoài.
Hắn chính là con một của Tứ trưởng lão, tính cách thập phần giống hệt lão cha.
Lâm Hàm điểm nhẹ chân ngọc, như tiên nữ hạ phàm lướt nhẹ lên lôi đài, động tác
êm ái như mây trôi gió mát.
Còn Lâm Hổ thì ôi thôi, một chân dậm mạnh lập tức như mãnh thú hạ sơn, nhảy
bắn lên đứng đối diện Lâm Hàm, một đôi mắt lẫm liệt không có chút gì thương
hương tiếc ngọc.
" Biểu muội, tuy muội tu vi cao hơn ta nhưng đừng khinh thường đấy, ta không
phải kẻ biết nương tay đâu a "
Lâm Hổ nhếch miệng cười gằn, thằng này là một tên chiến đấu cuồng, xưa nay
không biết nương tình là gì.
" Sớm đã muốn lĩnh giáo Hổ Vương ngũ thức của Hổ ca, mời !"
Lâm Hàm điểm nhẹ đầu nhỏ, khuôn mặt bình tĩnh, âm thanh lạnh lùng như băng
sương.
Dưới đài, Lâm Nha chấp sự nhìn kiều ảnh đứng trên đài mà nội tâm tràn đầy đắng
chát khổ sở, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài mang theo vô tận đau
thương....
" Bắt đầu "
Trọng tài lâm thời phất tay tuyên bố, sau đó lập tức đứng sang một bên vận
công chuẩn bị cứu cấp cho những tình huống mất kiểm soát.
Oành !!
Âm thanh vừa dứt, Lâm Hổ lập tức khụy hai gối xuống rồi bật mạnh người lao vút
đi, với hắn tấn công luôn luôn là phòng thủ tốt nhất.
" Bạch hổ sát ảnh "
" Hổ Vương trảo "
Hai trong số năm chiêu của Hổ Vương Ngũ thức được Lâm Hổ vận dụng ngay lập
tức, đối thủ dù sao tu vi cũng cao hơn hắn, không dốc toàn lực thì căn bản
chẳng co chút phần thắng nào.
" Điệp vũ "
Trước thế công hung mãnh của Lâm Hổ, Lâm Hàm không có một chút nao núng, chân
ngọc điểm nhẹ lập tức lướt sang trái né ra khỏi một trảo mang kình phong mãnh
liệt.
Động tác của Lâm Hàm uyển chuyển hàm xúc như hồ điệp bay lượn, thậm chí mỗi
người xem còn như nhìn thấy một chỉ bướm trắng đang bay lượn trên võ đài.
" Ý cảnh, là ý cảnh... Điệp vũ bộ của Lâm Hàm đã luyện được ý cảnh "
Bên dưới võ đài, các thành viên gia tộc không kiềm được kinh hô lên.
Võ kỹ, bất kể cấp bậc nào đều có thể lĩnh ngộ ý cảnh, chỉ là võ kỹ mạnh yếu
thì ý cảnh cũng sẽ mạnh yếu khác nhau.
Tuy nhiên, một khi ý cảnh xuất hiện thì chứng tỏ võ kỹ đó đã có sự thay đổi
cực lớn trong uy lực, thậm chí có thể vượt cấp áp chế cả võ kỹ cấp cao hơn
mình
Ừm, điều kiện là cái sau vẫn chưa đạt đến mức ý cảnh.
Toàn Lâm Gia số người lĩnh ngộ ý cảnh trước giờ chỉ đếm được trên đầu ngón
tay, nó cần rất nhiều rất nhiều ngộ tính cùng cả sự may mắn.
Và, Lâm Hàm đã thành công bước vào hàng ngũ đó.
Trên đài, ánh mắt Lâm Hổ ngay khi vồ hụt đã khẽ nheo lại, không chút do dự hắn
đảo cánh tay, một trảo thế đi không giảm tiếp tục quét ngang.
" Tam chỉ phong "
Lâm Hàm động thủ, bằng một tốc độ cực nhanh liên tục điểm ba cái lên người Lâm
Hổ, một ở cánh tay đang đánh tới, một ở ngực trái và một ở bả vai.
Hổ trảo dừng lại ở không trung cách Lâm Hàm chưa đầy năm cm, ánh mắt Lâm Hổ
cũng đầy kinh hãi trợn trừng lên sau đó thân thể to lớn vậy mà đổ gục xuống về
sau.
" Lâm Hổ bất tỉnh, người chiến thắng là Lâm Hàm !"
Vị trọng tài rất nhanh đưa ra phán quyết, trận đấu kết thúc chóng vánh trong
chưa đầy nửa phút cũng khiến ông ta khá là bất ngờ.
" Không phải đâu, Lâm Hổ vậy mà chỉ chịu được một ngón tay đối phương..."
" Hai chiêu đánh bại thiên tài cùng thế hệ, Lâm Hàm từ khi nào đã yêu nghiệt
đến mức này !"
"..."
Bên dưới, mọi người bàn tán xôn xao, ai nấy đều kinh ngạc cực kỳ khi Lâm Hổ
thua mau như vậy.
Đến cả Lâm Minh cũng phải ngẩn ra, hắn tuy có thể làm tốt hơn như vậy nhưng...
không hiểu sao hắn vẫn cảm giác Lâm Hàm có cái gì đó rất lạ, rất lạ.....
Trên ghế khách quý, vị thư sinh nhíu mày nhìn Lâm Hàm, ông ta không thể " thấy
" bất kỳ thứ gì từ người cô, mọi thứ cứ như bị một lớp sương mù che phủ.
" Thủ đoạn che dấu này, là Cổ tộc sao ??"
....
Trận thứ hai, Lâm Ân đấu Lâm Hồng, cả hai đều là Phàm Võ cảnh lục trọng, đánh
nhau chi chóe gần cả nửa giờ.
Cuối cùng, Lâm Hồng kỹ cao một bậc, một thương quét đối thủ bay ra khỏi lôi
đài.
Trận sau, Lâm Minh chiến Lâm Viêm.
Một thân hắc bào nhuốm máu loang lổ, Lâm Viêm đạp mạnh xuống đất bay lên đài,
tư thế không bá khí như Lâm Hổ nhưng đầy sự tự tin ngạo nghễ
Ba năm thăng trầm cuộc đời đã khiến Lâm Viêm được mài dũa rất nhiều, nhưng ở
đâu đó trong người hắn cái ngạo khí của một thiên tài vẫn chưa phai nhạt.
Trái ngược lại, Lâm Minh thì bình thản hơn rất nhiều.
Từng bước leo thang lên đài, đứng trước mặt đối thủ cũng không có chút khí thế
hổ báo nào, tất cả tất cả đều bình thường đến không thể tầm thường hơn.
Tuy nhiên, cho dù là vậy, ở đây cũng không ai dám có chút khinh thị nào đối
với hắn
Tiềm long tại uyên, nhất phi cửu thiên.
" Lâm Viêm biểu ca, xin chỉ giáo !"
Lâm Minh cười nhạt, đối phương dù có vẻ không ưa hắn nhưng dù sao cũng là
huynh đệ đồng tộc, hắn cũng không để ý làm gì.
" ...."
Lâm Viêm không hề đáp lại, chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi. Thái độ
này... rất không lịch sự.
Ánh mắt đảo nhẹ qua Lâm Hàm đang ngồi bên dưới, ánh mắt Lâm Viêm trở nên kiên
định lên, hai tay nắm chặt thành đấm rồi thủ thế.
" Bắt đầu "
Oành !
Giống như Lâm Hổ, Lâm Viêm lựa chọn cường công ngay ở những giây phút đầu
tiên, hắn như một viên đạn ra khỏi nòng lao vút đến
" Bát cực chấn - Tứ cực chấn thạch "
Huyền khí bám vào nắm đấm theo một quy luật kỳ lạ khiến nó thoáng cái trở nên
uy lực thêm rất nhiều, một quyền này của Lâm Viêm thế mà đã đạt đến mức không
thua kém so với Linh võ cảnh thông thường.
" Không hổ từng là thiên tài đệ nhất Lâm Gia ". Lâm Minh cảm thán một tiếng,
sau đó cũng không dám lơ là một quyền đấm ra
Lâm Gia cơ sở quyền pháp - Bạo Cốt quyền.
Không giống Lâm Hàm là nữ tử có thể tránh né, đàn ông chiến đấu thì bạo lực
hơn rất nhiều, nhất là khi đây chỉ là tỷ thí chứ không phải sinh tử chiến đấu
Một quyền đối một quyền, nhanh gọn lẹ.
Oành !
Hai đấm chạm nhau, một luồng kình khí thoáng cái bạo tạc ra thổi tung lên một
đám khói bụi.
Hai thân ảnh thoáng cái phân ra, Lâm Viêm bị đẩy lùi đi một khoảng gần hai
mét, trong khi Lâm Minh lại phải lùi đến... hai bước.
Công kích đạt đến Linh võ cảnh không có nghĩa là có thể chiến thắng Linh võ
cảnh, nhất là khi kẻ sau cũng là một thiên tài như Lâm Minh.
Ba lần đột phá giới hạn cơ thể mang đến cho Lâm Minh một sức mạnh siêu việt
những người cùng cấp, cho dù chỉ là một võ kỹ hết sức tầm thường như Bạo cốt
quyền cũng sẽ phát huy ra uy lực cực kỳ đáng sợ.
" Quả là Lâm Minh, chỉ một cơ sở quyền pháp cũng mạnh như vậy !"
" Đúng đúng..."
" Lâm Viêm cũng không tệ, có thể cứng chọi cứng một quyền mà chưa thua."
Bên dưới đài, mọi người thoáng cái xôn xao lên, đa phần là tán thưởng thực lực
cả hai người, tuy nhiên chẳng ai xem trọng Lâm Viêm sẽ chiến thắng.
"..."
Những âm thanh đó như những mũi tên đắng chát bắn vào người Lâm Viêm, hắn trầm
mặc đứng thẳng người lên nhìn chằm chằm Lâm Minh, khí tức trên người tỏa ra
hết sức nguy hiểm.
" Sư phụ "
"..."
Dùng tinh thần lực câu thông thoáng một phát, lập tức một lực lượng linh hồn
hư ảo từ chiếc nhẫn cổ trên tay Lâm Viêm chảy vào người hắn ta, tu vi hắn cũng
thoáng chốc kéo căng lên như ngồi hỏa tiễn
Linh võ nhất trọng... nhị trọng.... ngũ trọng... bát trọng...
Đến tận Linh Võ cảnh cửu trọng thì khí tức trên người Lâm Viêm mới cố định
lại, khẽ cảm nhận sức mạnh mới trong cơ thể hắn nhe răng ra cười.
" Đù, nhảy thẳng một đại cảnh giới..."
" Thằng này cắn đan dược à...."
" Trọng tài, hắn gian lận...."
Mọi người bên dưới đài bỗng chốc rối loạn lên, cứ nghĩ trận chiến này sẽ
nghiêng về một phía ai ngờ....
" Tộc trưởng, chuyện này...."
Bên trên hàng ghế quý, các trưởng lão đồng loạt nhìn chằm chằm Lâm Chiến, dù
Lâm Viêm đã phá quy nhưng dù sao đánh con cũng phải nể mặt cha, huống chi Lâm
Chiến còn là tộc trưởng.
"...."
Lâm Chiến im lặng, sau đó đứng người dậy, thân làm một tộc trưởng hắn không
được cũng không thể thiên vị con mình
"..."
Bỗng nhiên, một cánh tay cản lại Lâm Chiến, chính là của vị thư sinh khách quý
ngồi cạnh bên.
Lúc này, khuôn mặt ông ta tràn đầy hứng thú pha một chút tà ác nhìn lấy Lâm
Minh
" Hắn không phạm quy a, chỉ là một loại bí pháp...."
Tên thư sinh này vậy mà lựa chọn nói dối, ông ta rõ ràng nhìn ra Lâm Viêm là
mượn nhờ sức mạnh bí ẩn bên trong chiếc nhẫn nhưng vì muốn xem Lâm Minh sẽ làm
gì nên đã chơi ác đến thế.
" Ừm "
Lâm Chiến như thoát gánh nặng thở phào ngồi xuống lại, phất tay ra hiệu trận
đấu tiếp tục.
Trên đài, Lâm Minh cũng trợn mắt há hốc mồm một chốc, mà nghĩ cũng đúng thôi,
tự nhiên đang đánh mà đối thủ vù một cái nhảy tu vi thì ai mà không kinh, ai
mà không hãi.
Cảm giác y hệt như lúc đánh liên minh mà vừa vào trận bên kia full trang bị
vậy, thốn không tả xiết.
" Hể, đệ nhất thiên tài Lâm gia là ta. Tiểu Hàm cũng là .. ta !"
Lâm Viêm nhếch miệng cười nhẹ, một thân hắc bào tung bay trong gió, thân hình
hắn lắc nhẹ lập tức hóa thành một tia hắc quang lao đến Lâm Minh
"..."
Đồng tử Lâm Minh lúc này co rụt lại, nhanh quá, hắn hoàn toàn không thể bắt
kịp tốc độ đối phương.
Tuy nhiên, đây không phải lần thứ nhất Lâm Minh giao thủ cùng cao thủ Linh Võ
cảnh hậu kỳ, hắn cực kỳ bình tĩnh khẽ giao hai tay trước người, toàn thân khẽ
khụy xuống.
Huyền khí từ Võ linh điên cuồng chảy ra gia cố lên bề mặt cơ thể, Lâm Minh
đang cố giảm thiểu tất cả thiệt hại mình sẽ phải nhận.
Thật ra, với tốc độ của hắn hoàn toàn có thể né ra một kích này, tuy nhiên sau
đó đối phương đã quá áp sát rồi, đợi chờ hắn tuyệt đối chỉ có thế công liên
miên bất tuyệt
Bát cực chấn - bát cực chấn sơn !
Oành.
Không ngoài dự đoán, Lâm Viêm hiện ra trước người Lâm Minh, một quyền mang
theo khí thế như vũ bão lao thẳng đến, va vào lớp phòng ngự phát ra một tiếng
vang trầm đục.