Điển Lễ Cuối Năm


Người đăng: Donkihote

" Ò ó o o......"

Tiếng gà gáy bỗng dưng vang lên báo hiệu một ngày mới lại đến, Lâm Minh đành
tiếc nuối từ bỏ việc tu luyện tiếp để củng cố cảnh giới mà rời khỏi thư phòng.

Hết cách rồi, hôm nay là Điển lễ bình xét cuối năm của gia tộc, thân là dẫn
đầu của thế hệ này hắn phải có mặt để thể hiện thực lực của mình.

Bởi trong điển lễ sẽ có các khách mời là những thế lực lớn tham dự nên cần các
đệ tử biểu hiện tốt làm sáng mặt Lâm Gia.

Đẩy cửa phòng ngủ nhìn vào trong, Lâm Minh cười nhẹ khi thấy hai chị em Ram và
Rem vẫn ôm nhau còn say ngủ, hai khuôn mặt đáng yêu như thiên thần bước ra từ
truyện tranh vậy.

Khẽ khép lại cửa mà không tạo ra một tiếng động, Lâm Minh không ngại ngần sắn
tay áo một lần nữa vào bếp.

Ba bát cháo thịt cùng ba phần trứng chiên cải rất nhanh được làm xong, mùi
hương ngào ngạt từ nó phiêu ra khiến cả ngôi nhà thoáng cái ấm áp thêm rất
nhiều.

"....."

Mùi hương theo gió cuốn vào phòng ngủ nhanh chóng đánh thức hai cô gái bé nhỏ
còn đang ngủ, khiến chiếc mũi nhỏ của họ khẽ run vài cái.

Ngồi dậy, dụi mắt, vươn vai ngáp dài.

Động tác của hai chị em đồng bộ với nhau một cách gần như tuyệt đối, nếu không
phải màu áo màu tóc của họ ấu khác nhau thì tuyệt đối sẽ như một mặt gương
đang phản chiếu vậy.

" Chào buổi sáng, Rem "

" Chào buổi sáng, chị hai!"

Chào hỏi nhau một câu, hai chị em đồng loạt bước xuống giường tìm kiếm nơi
phát ra hương thơm.

Và khi đến nhà bếp, chứng kiến Lâm Minh đang mặc một chiếc tạp dề không ngừng
dọn thức ăn lên bàn thì cả hai đều đỏ mặt.

Dù gì thân phận của hai chị em lúc này vẫn là tỳ nữ của người ta, ai đời lại
để chủ tử của mình phải đích thân xuống bếp nấu ăn như vậy.

" Dậy rồi à, nơi rửa mặt bên tay phải. Mau mau ăn sáng rồi theo ta ra ngoài
!!"

Lâm Minh từ sớm đã biết hai chị em đi đến, hắn không hề dừng việc lại mà nói

" Vâng "

Hai chị em mặt đỏ chót rẽ phải rồi đi thẳng......

Bữa sáng chóng vánh kết thúc trong im lặng với sự xấu hổ nhẹ của hai chị em,
sau đó ba người cùng nhau tắm rửa rồi thay y phục bước ra khỏi nhà.

Tất nhiên, trong quá trình tắm rửa kia có một sự xấu hổ khác không hề nhẹ chút
nào...

Nơi tổ chức Điển lễ bình xét không phải nơi đâu khác ngoài Diễn võ trường của
Lâm Gia, một chiếc đài lớn từ nhiều ngày trước đã được đặt sẵn ở đây.

Khi Lâm Minh đi đến nơi thì mọi người gần như đã có mặt đông đủ.

Toàn bộ diễn võ trường lúc này đã được chia làm bốn phần lấy chiếc đài lớn làm
trung tâm.

Ngồi ở chính Bắc là hàng ghế dành cho tộc trưởng, trưởng lão và các vị khách
mời.

Khách mời thật ra cũng không nhiều, chỉ có bốn người.

Thành chủ Tiên Vụ thành, Tư Đồ Tĩnh.

Tây môn gia chủ, Tây Môn Sở Khanh.

Hoàng Kim đấu giá chưởng quỹ, Hoàng Phi Hùng. ( gấu biết bay ???)

Và, một người trung niên mặc trang phục thư sinh mà Lâm Minh không hề nhận
biết, tất nhiên nhìn vào thái độ cung kính của những người xung quanh là đã
biết không phải người thường.

Khu vực chính Tây, là nơi mà gần hai trăm tộc nhân Lâm Gia quan sát điển lễ.

Những tộc nhân này đều đã vượt qua mười sáu tuổi, được phân đến các sản nghiệp
hoặc hoạt động tự do bên ngoài.

Phía nam, là một khu đất trống trải, là nơi diễn ra các tiết mục biểu diễn
như ca múa hát, dù sao điển lễ cũng là không thể thiếu những thứ này

Lâm Minh không chút do dự dắt hai chị em đi về khu vực phía Đông, đây là nơi
mà các thành viên chưa đến mười sáu tuổi tụ tập. Họ mới là những kẻ sẽ phải
biểu diễn tiến bộ của mình ngày hôm nay.

Lâm Minh xuất hiện tất nhiên là đưa đến sự chú ý của khá nhiều người, dù gì
thì hắn cũng mang tiếng là đệ nhất thiên tài Lâm Gia.

Bất kể là đệ tử, trưởng lão hay khách mời, ánh mắt tất cả mọi người thoáng cái
đều tập trung vào người hắn, điều này khiến Lâm Minh nhíu chặt lấy chân mày.

Cảm giác này thật sự khiến người rất khó chịu.

Tất nhiên hắn sẽ không nói gì, chỉ lầm lì dắt Ram và Rem đi đến một chiếc ghế
trống rồi ngồi xuống.

Và... rất xui xẻo, chiếc ghế này lại nằm cạnh vị hôn thê của hắn, Lâm Hàm.

Lâm Hàm rất đáng yêu, má phấn, mắt to, gương mặt như thiên thần.

Chỉ xét riêng về nhan trị thì cũng không kém hai tỳ nữ sau lưng hắn là mấy.

Đáng tiếc, tính cách quả thật là lạnh như băng sương a, chỉ năm năm mà từ cô
gái mít ướt năm nào lại thay đổi đến mức như vậy.

Thậm chí ánh mắt còn không thèm liếc nhìn Lâm Minh một cái.

Hắn cũng không lưu ý, chỉ thản nhiên nhún vai rồi ngồi đợi điển lễ bắt đầu.

Trên hàng ghế khách mời.

Trung niên nhân mặc thư sinh phục đến khi Lâm Minh ngồi xuống mới thu lại ánh
mắt của mình, nếu để ý kỹ sẽ thấy có ánh sáng bảy màu còn dư lưu lại trong đôi
mắt hắn.

" Tốt, rất tốt. Mười tuổi Linh Vũ cảnh nhất trọng, ba lần đột phá giới hạn
thân thể, hai lần đốn ngộ linh hồn. Là thiên tài !"

Trung niên nhân vuốt cằm cười, tiếng nói ông ta phóng khoáng mang theo một
loại đạo vận kỳ diệu tác động đến tất cả mọi người xung quanh.

Nếu Lâm Minh mà nghe được những gì ông ta vừa nói thì chắc chắn sẽ kinh ngạc
đến rớt quai hàm, việc hắn đột phá cực hạn bao nhiêu lần thì chưa bao giờ kể
với ai, vậy mà tên này chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra hết được.

" Ha ha ha "

Tộc trưởng Lâm Chiến cùng chư vị trưởng lão Lâm gia nghe vậy thì nhìn nhau
cười nhẹ, không nói gì thêm.

Nếu Lâm Minh có thể vào pháp nhãn của vị đại nhân này thì quả là thiên đại tạo
hóa, kể cả hắn và Lâm Gia đều được lợi lớn.

Trên hàng ghế, chỉ có Tây Môn Sở Khanh cùng Tư Đồ Tĩnh là nét mặt thoáng đổi
trở nên khó coi, kẻ trước trong mắt thậm chí còn xuất hiện sát khí lóe lên rồi
biến mất.

Điển lễ bình xét cuối năm thật ra cũng không có nhiều thứ quá rườm rà, trước
tiên là ca múa biểu diễn, sau đó là phần trắc nghiệm thiên phú cho những đứa
trẻ đạt năm tuổi vừa thức tỉnh vũ linh.

Năm nay Lâm Gia không có nhiều hạt giống mới quá tốt, chỉ có một cô bé kháu
khỉnh tên Lâm Mị là đạt được Lục Phẩm mà thôi.

Tiếp sau đó là phần trắc nghiệm tu vi cho nhóm Lâm Minh, họ sẽ phải đi lên đài
cao, trong sự chú mục của mọi người mà đấm vào dụng cụ chuyên trắc tu vi.

Từng người trong nhóm lần lượt bước lên đài, có người đã đột phá nên cười tươi
hớn hở, có kẻ thì vẫn kẹt tại bình cảnh nên mặt ủ mày chau, nói chung là thần
thái đủ hết.

" Lâm Hàm, Phàm vũ cảnh đỉnh phong !"

Giám sát trên đài bỗng dưng tuyên bố lên một câu khiến toàn trường thoáng chốc
tĩnh lặng, sau đó là bộc phát lên từng trận ồn ào náo động

" Không phải đâu, sáu tháng trước mới lục trọng mà bây giờ đột phá lên đỉnh
phong. Đây là nằm mơ sao ??"

" Đúng đúng, cắn đan dược cũng không nhanh vậy chứ...."

" Lâm Hàm chỉ là Lục phẩm võ linh thôi mà.."

"...."

Tiếng mọi người ồn ào náo động khiến Lâm Chiến không thể không đứng ra bình ổn
lại, với danh vọng của mình ông nhanh chóng đàn áp hết tất cả dư luận, chứng
minh Lâm Hàm thật sự đã là Phàm Vũ cảnh đỉnh phong.

" Thú vị, cô ta làm cách nào mà lên cấp như cày game vậy nhỉ ?"

Ngồi bên dưới, Lâm Minh sờ càm cười nhẹ, hắn xưa nay không quá quan tâm người
ta tu vi bao nhiêu, bởi hắn luôn nghĩ đó không phải là chuyện liên quan đến
mình.

Tuy nhiên, lên cấp vùn vụt như Lâm Hàm cũng là văn sở vị văn, bảo hắn không có
tò mò đó mới là giả dối.

" Tiếp theo, Lâm Viêm !"

Đợi Lâm Hàm xuống đài, giám sát lập tức gọi lên cái tên tiếp theo, chính là vị
biểu ca đã từng thiên tài của Lâm Minh.

" Lâm Viêm.... Lâm Viêm..... "

Đợi hoài không thấy ai lên đài, vị giám sát không kiên nhẫn hô thêm vài tiếng.

Trong lòng ông ta lúc này quả thật không thế nào thoải mái, một tên phế vật mà
cũng dám đến trễ nữa, dù là con trai tộc trưởng cũng thật quá quắt.

" Ta... đã..đến !"


Vũ Huyền Đại Lục - Chương #10