Cmn....hoàng Tử - Vương Gia ???


Người đăng: hoanglvn

Chương 4

Vẫn là mùa hè oai nóng bức, lúc này Hoàng Thành Thăng Long của nhà Trần đang
vô cùng nhốn nháo . Thái Thượng Hoàng Trần Mạnh- tức Trần Minh Tông tuy đã về
hưu nhường ngôi lại cho con là Trần Vượng – Trần Hiến Tông, nhưng tính ra
người vẫn còn trẻ chán, lúc này Minh Tông mới chỉ có 30 tuổi, ở thời hiện
đại thì quả thật là đỉnh cao của người đàn ông, vì thế, chẳng có lý do gì mà
ông không thể có thêm vài đứa con nửa.

Minh Tông ( hay Trần Mạnh ) không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng của ái
phi, tuy ông ta đã có không ít đứa con, nhưng đối với Minh Từ quý phi –
người ông ta thương yêu nhất đang lầm bồn thì chờ đợi quả thật là quá sức đau
khổ . Lúc này bên cạnh Minh Tông, một thằng bé trai kháu khỉnh khoảng 10 tuổi
, ăn mặc hết sức xa hoa lông lẫy đang không ngừng lầm bầm

- “ Phụ hoàng, lúc nào mẫu hậu mới ra ạ . Vượng nhi nôn nóng quá, không
biết lần này là Hoàng đệ hay hoàng muội “

Đứa bé càng nói càng hưng phấn, mặt hồng phác phác trông đáng yêu vô cùng .
Trần Mạnh quay qua cười nói với đứa trẻ.
- “ Vượng nhi, ngươi bây giờ đã là hoàng đế rồi, phải bình tĩnh và thể hiện
uy nghiệm của một vị vua chứ . Yên tâm, mẫu hậu con ra ngay “

- “ Dạ, phụ hoàng “

Nói đến đây chắc mọi người cũng biết đứa bé này là ai, chính là Trần Vượng
hay còn gọi là Trần Hiến Tông, tuy làm vua một cỏi nhưng đáng buồn là nó chỉ
mới là đứa bé 11 tuổi, làm sao có thể bình tình như người lớn .Nói đến cũng
kì lạ, Nhà Trần bởi vì sợ bị cướp ngôi nên không ngừng thông hôn trong tộc
hơn nửa các đời vua trị vì đều rất là ngắn ngủi, có khi chưa được 20 năm ,
vậy mà vẫn cầm giử triều chính trong khi con mình đang làm Hoàng đế, vậy thì
nhường ngôi để làm gì . Tuy nói để rèn luyện con cái, nhưng rèn luyện khi con
vẫn là thái tử thì vẩn dể dàng hơn.

Vua nhà Tống hay Đại Lý, ai cũng cầu mình sống càng lâu để được vĩnh viễn làm
vua, vua Nhà Trần thì lại mong về “ hưu “ sớm, thậm chí còn quy y cửa phật .
Thật là quái tai.

Trời đang nóng gắt ,bổng dưng mây đen ở đâu kéo đến ùn ùn cả bầu trời, sấm nổ
rền vang, vậy mà không thấy giọt mưa nào . Trần Mạnh ngắm nhìn bầu trời tự
nhủ :

- “ Thời tiết quái lạ thật, không biết có điềm gì hay không, xem ra cần nhờ
đến Khâm Thiên Giám xem sao . “

Bổng đâu một tiếng khóc vang lên, át cả tiếng sấm ngoài trời . Tiếng khóc đó
chính là đến từ bên trong phòng của quý phi, bà mụ lập tức chạy ra quỳ xuống
nói với Trần Mạnh.
- “ Thái thượng hoàng, thái hậu đã hạ sinh thêm một vị Vương gia nửa ạ .”

- “ Tốt, tốt, tốt . Mội người nhận một trăm lượng vàng “

- “ Đa tạ thái thượng hoàng “

Không kịp chờ đợi, Trần Mạnh liền xông vào phong . Trên chiếc giường trạm trổ
xa hoa, một thiếu phụ đang nằm, mặt hạnh phúc ôm đứa trẻ.
Trần Mạnh liền mừng rở lên tiếng.
- “ Nàng làm tốt lắm, lại sinh cho Vượng nhi một đệ đệ “

- “ Tất cả là nhờ ân đức của ngài, thần thiếp có làm gì đâu “

Mỉm cười nhìn mỹ nhân ,Trần Mạnh nhìn ra ngoài trời, thì thấy sấm đã tắt từ
bao giờ, những vệt nắng đầu tiên chiếu xuyên qua ô cửa, và mưa đang lấm tấm
rơi . Trần Mạnh thâm nghỉ.
- “ Dị tượng thế này, đứa bé này ngày sau ắt không phải là vật thường “. Ông
ta bèn nói :

- “ Những giọt mưa đầu tiên của mùa hè, trẫm ban tên cho nó là Trần Vũ “

Đó chính là giai thoại đầu khi Đinh Vũ phủ xuống thế giới này.

Thời gian như cánh én qua ô cửa, nhân vật chính của chúng ta đã phủ xuống thế
giới này 3 năm . Ngự hoa viên của Hoàng Thành, một thằng bé trai đang ngồi
suy nghĩ xuất thần, sắc mặt lộ ra không hợp tuổi đời chút nào, không ai khác
chính là Đinh Vũ của chúng ta.

Nhìn thế nhưng thật ra Đinh Vũ à không, tạm thời thành Trần Vũ nhé, đang tức
bể phổi.
- “ Bà nội cha nó chứ, gì mà chuyển kiếp từ thiện đảm bảo, bố mày vừa mới
đến thì bị che mất trí nhớ 3 năm liền, mà thế thì thôi đi, dù sao còn nhỏ
làm nhiều việc mất mặt thì thà không nhớ còn hơn . Nhưng thế méo nào lại là
nhà Trần ? “

Trần Vũ khóc không ra nước mắt, hắn tuy là giáo viên toán, nhưng xem sách
cũng không ít, nhất là giai thoại 3 lần chống quân Mông – Nguyên hắn cũng tìm
hiểu khá kỉ nên cơ bản vẫn hiểu rỏ về nhà Trần . Có điều, bây giờ Trần Quốc
Tuấn đã mồ yên mã đẹp 30 năm, có nghĩa là bây giờ là năm 1330, đại chiến
quân Mông đã qua 45 năm rồi,còn làm ăn gì được nửa, vậy mà lúc đầu Trần Vũ
còn háo hức định thể hiện tài năng của mình.

Điều thứ hai khiến hắn buồn bực nhất là nhà Trần bị đời sau đánh giá là dâm ô
, buông tuồng nhất . Không thể phủ nhận công lao to lớn của họ, nhưng về
khoản trai – gái thì thiệt là buồn nôn. Đừng nói đời trước quan hệ cưới nhau
anh chị em loạn xạ, chỉ cần nghỉ đến sau này mình cũng thông hôn với người
trong tộc là Trần Vũ đã sợ tái mặt.
- “ Con bà nó, người cổ đại không văn hóa thiệt đáng sợ, hèn gì đời sau hay
chết yểu “

Nói đến chết yểu, Trần Vũ không khỏi nghỉ tới tiện nghi ca ca của mình, Hiến
Tông – Trần Vượng, thọ chỉ có 22 tuổi và trong lịch sử vẫn không thấy ghi
chép là chết vì điều gì . Hơn nửa, đáng lẻ Hiến Tông phải có một đứa em ruột
nửa là Trần Phủ - Nghệ Tông sau này, vậy mà bây giờ đến năm 1333 rồi mà vẫn
không thấy đâu, xem ra Trần Phủ vì Trần Vũ tới mà đã bị xóa sổ khỏi thế giới
này.

Trần Vượng đối với Trần Vũ tốt vô cùng, là anh em cùng mẹ, lại là hoàng
thượng nên Trần Vũ cầu gì đều được đấy, đến mức Minh Từ thái hậu cũng không
khỏi ghen tỵ . Cũng dể hiểu thôi, làm vua vốn cô độc, huống gì là đứa bé mới
13 tuổi, có đứa em trai lại là vừa bạn chơi, Trần Vượng không mừng mới là lạ
.

Nghỉ tới đó Trần Vũ không khỏi âm thầm quyết tâm, nhất định không thể để Trần
Vượng chết yểu mà phải sống thật trường thọ mới được, đồng thời vì nhiệm vụ
quật khởi Bách Việt hay là vì tình thân, Trần Vũ phải khiến cho vương triều
này rực rở hơn bao giờ hết.
p/s: còn một chương, hôm nay lần đầu viết đc 5 chương, mọi người đọc thấy
được thì vote 5 sao và góp ý cho em vui . Có ai đoán được đây là thế giới gì
không nhỉ :D :D


Vu Hành Thiên Hạ - Chương #4