Người đăng: Mộng Huyễn Tam Thiên Giới
-"A Thiên Lạc, ngươi đang làm cái gì, ngươi không thể làm như vậy, ta...."
Họ Vương đột nhiên bị Đồ Thiên Lạc ôm lấy vuốt ve, dục hỏa bị đè nén từ rất
lâu đã sớm bị dẫn động, lại thêm trên người truyền đến cảm giác ma sát khác
thường, trong mắt nàng xuân tình đã lan tràn, nàng mặc dù kinh hô nhưng thân
thể lại ỡm ờ, tùy ý để Đồ Thiên Lạc khinh bạc.
-"Mỹ nhân mấy ngày nay bổn thiếu gia một lòng đối với người, nghĩ muốn yêu thương ngươi, hôm nay nhị thúc của ta đã không thể làm gì, khiến ngươi chịu cảnh xuân khuê tĩnh mịch, nhìn ngươi thật tâm ta không đành lòng, bổn thiếu gia quả thật muốn bù đắp cho ngươi, sau này nhất định sẽ khiến ngươi có những phút giây sung sướng trong cõi đời..."
Đồ Thiên Lạc hít sâu một hơi, ôn hương tràn đầy cõi lòng, hô hấp dồn dập, vừa
nói đôi tay tham lam chậm rãi vuốt ve trên bộ ngực co dãn đàn hồi, dần dần
tiến nhập vào bên trong.
Thân thể họ Vương bị đụng đến bộ phận nhạy cảm, khiến cho toàn bộ thân thể run
lên đờ ra như bị điện giật, hoàn toàn thất thủ tan tác, không còn bất kì phản
kháng nào, mễm nhũn ngã vào trong lòng Đồ Thiên Lạc, phát ra từng tiếng rên rỉ
khe khẽ...
Ngay sau đó họ Vương đã bị Đồ Thiên Lạc bổ nhào cả người ngã xuống giường, Đồ
Thiên Lạc chuẩn bị hành động tiếp theo, họ Vương đột nhiên nghĩ tơi sắc mặt âm
trầm của Đồ Chính Lâm, nghĩ tới những lời đã phân phó lúc trước, như tỉnh hồn
lại, lập tức ngăn chặn Đồ Thiên Lạc nói:
-"Lạc thiếu gia, tối nay không được, ta còn có chuyện muốn nhờ, nếu thiếu gia không đáp ứng ta, ta dù chết cũng không đồng ý !"
Đồ Thiên Lạc trong lúc kích thích bị cự tuyệt, trong lòng khó chịu nghe được
lời họ Vương nói, vội vàng đáp ứng:
-"Mỹ nhân, ngươi muốn cái gì ta cũng đáp ứng ngươi, ngươi không phải cự tuyệt ta !"
Họ vương lúc này đã hồi tỉnh, một cước tung ra, đem Đồ Thiên Lạc không kịp
phòng bị hất xuống giường, trầm mặt nói:
-"Ngươi nghĩ nói những lời dễ nghe cho có lệ là được sao, ta thỏa mãn ngươi, ngươi sau này làm sao thỏa mãn ta ?"
Đồ Thiên Lạc bị dục hỏa thiêu đốt làm lu mờ ý chí, khó chịu một lần nữa nhào
tới, nói:
-"Mỹ nhân, ngươi rốt cuộc muốn bổn thiếu gia làm cái gì ,cứ nói thẳng ra, bổn thiếu gia thề, nếu như nói dối sẽ bị thiên lôi đánh chết !"
Nói xong, tiếp tục ào ào vồ lấy họ Vương như hổ đói vồ mồi.
Chẳng qua khi họ Vương rủ rỉ vài câu bên tai Đồ Thiên Lạc, làm cho hắn cả kinh
lộ vẻ sợ hãi, tựa như bị dội một gầu nước lạnh, động tác dừng lại, ngẩng đầu
lên cả kinh nói:
-"Nếu muốn bổn thiếu gia giết chết tiểu tạp chủng Vân Thiên Hà kia, bổn thiếu gia đáp ứng, nhưng nếu muốn bổn thiếu gia đi tàng kinh lâu ăn cắp "Đồ thị võ kinh" cho ngươi, điều này không thể đáp ứng !"
Nghe xong họ Vương lạnh lùng nói:
-"Chuyện này đối với ngươi cũng không khó làm, mâu thân của ngươi hiện giờ quản lý mọi chuyện trong phủ, ngươi nghĩ biện pháp làm cho nàng điều ngươi tới tàng kinh lâu, như vậy chi trong chốc lát ngươi có thể đắc thủ, mướn gió bẻ măng, huống chi ngươi lại là con chi trưởng của Đồ gia, mượn đọc "Đồ thị võ kinh " cũng không phải là tội gì quá lớn, ngươi nếu điều này cũng không làm được, thì cút ra khỏi phòng ta !"
Đồ Thiên Lạc thật sự bị những lời nói của họ Vương cũng với thân thể uốn éo mê
người kia làm mất đi ý chí, nói:
-"Tốt, ta đáp ứng ngươi, chờ ngày mai ta giải quyết tên tạp chủng Thiên Hà kia, sẽ giúp ngươi trộm võ kinh !"
Họ Vương nghe Đồ Thiên Lạc đáp ứng, khuôn mặt biến đổi nhanh chóng, nhẹ nhàng
lạnh lùng nói:
-"Nhưng thật ra tối nay ngươi có thể lấy đi tính mạng của tiểu tử kia, hắn đã trúng thuộc độc "Nhuyễn cốt tán " của mẹ ngươi, thân thể hiện tại mềm như vũng bùn, rất dễ dàng cướp đi sinh mạng của hắn, ngày mai ngươi nghĩ biện pháp lấy đi "Đồ thị võ kinh " như vậy mọi chuyện sẽ theo ngươi làm chủ..."
Nói xong, họ Vương chủ động ôm cổ Đồ Thiên Lạc, đem đôi môi đỏ mọng mê người
cuốn lây đôi môi của Đồ Thiên Lạc, hoàn toàn khiến cho Đồ Thiên Lạc rơi vào
cảm giác ôn nhu.. mất đi lí trí...
Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng phát ra âm thanh loảng xoảng rồi bị đá vung
ra, khiên cho đôi loạn luân họ Vương và Đồ Thiên Lạc từ trong mê tình tỉnh
lại, hai ngươi bối rồi quay người nhìn qua màn lụa, chẳng qua vừa mói nhìn sắc
mặt hai người đều trở nên trắng bệch tới cùng cực....
Chỉ thấy Đồ Chính Minh dắt theo thê tử Nguyễn Ngọc Linh tiến vào, lúc này sắc
mặt của nàng trắng bệch, trong mặt hiện lên vẻ sợ hãi tuyệt vọng thật sâu, mà
sắc mặt Đồ Chính Minh lúc này cũng vặn vẹo, trong ánh mặt hiện lên nối đau đớn
cùng tức giận, hắn hướng về phía thê tử mình rống to:
-"Nhìn đây, chính là hảo nhi tử mà ngươi sinh ra, chính là thứ nghiệt chủng, cầm thú, xem hắn đang làm cái gì, a..!"
Đồ Thiên Lạc bối rỗi sợ hãi mặc quần áo vào, liêng lăn qua một vòng từ trên
giường ngã xuống cầu xin:
-"Cha, mẹ, hài nhi sai lầm rồi, hài nhi nhất thời mê loạn tâm hồn, bị họ Vương kia xúi dục câu dẫn, cầu xin các người bỏ qua cho hài nhi lần này, hai nhi lần sau..."
Vân chưa nói xong, Đồ Chính Minh hung hăng tung một cước lên trên ngực của Đồ
Thiên Lạc, khiến hắn bắn ra đập mạnh vào vách tường, khiên vách tường thành
một cái hố, máu trên người hắn không ngừng chảy ra.
Đồ Chính Minh rống giận nói:
-"Ta không phải là cha ngươi, ngươi chính ra không nên tồn tại trên cõi đời này, nghiệt chủng, cầm thú !"
Đồ Chính Minh lúc này không thể điều chỉnh được cảm xúc của mình, trái tim hắn
đau đớn hối hận, tay hắn gắt gao nắm lấy cổ Nguyễn Ngọc Linh, thanh âm khàn
khàn nói:
-"Đến giờ ngươi vẫn còn cảm thấy ngươi vô tội mà, ta thật hối hận, mấy thập niên qua trong Đồ gia ta có đám quỷ nội gián, không ngờ tới lại chính là người bên cạnh ta chung chăn chung gối, ma ta không hề hay biết, nếu không phải lần trước lộ ra chân ngựa bị chúng ra phát giác, ngươi còn muốn gạt chúng ta đến lúc nào, a..."
Đang lúc này, hai vị tử y bịt mặt mang theo một ngời sắc mặt trắng bệch, nhìn
qua cũng biết là Đồ Chính Lâm vào trong phòng, Nguyễn Ngọc Linh nhìn thấy Đồ
Chính Lâm bị dọa cho thân thể ngã xuống đất, mặt đã không còn chút máu.
Đồ Chính Minh lúc này khuôn mặt tái nhợt, nhìn đệ đệ của mình nói:
-"Chính Lâm, ta và ngươi là thân huynh đệ, vi huynh đã đối đãi vơi ngươi như thế nào, sao ngươi lai không có lươn tâm, làm ta nhưng chuyện không thẻ làm, người làm ta thật vọng, làm Đồ gia thất vọng, người hiện tại đã rơi vào hoàn cảnh này chẳng lẽ còn không biết hối cải mà nói sụ thật sao, ngươi muốn hủy hoại toàn bộ Đồ gia cùng với ngươi sao, ngươi đi rồi còn mặt mũi nào mà gặp liệt tổ liệt tông của Đồ gia a...!"
-"Đại...Đại..ca !"
Đồ Chính Lâm lúc này đã suy yếu tới cực chí, cả người vô lực giống như vũng
bùn lầy, nhưng không phải do trúng "Nhuyễn cốt tán ", hắn mang nét mặt áy náy
thật sâu, nhìn Đồ Chính Minh một cái nói:
-"Mười sáu năm trước, tiểu đệ ra ngoài làm việc, gặp phải đại tẩu hành tung quỷ dị, tiểu đệ tò mò, nên theo dõi, đi đến một một căn nhà cung cha mẹ để của mình gặp gỡ, lúc đó đệ còn chưa rời đi, thi thấy mọt vị nam tử xa lạ tiến vào trong nhà, lúc ấy tiểu đệ nghi ngờ nên phái người đi thăm dò. không nghĩ tới nam tử xa lạ này lại là người của Giang gia, sau khi hồi phủ tiểu đệ nhất thời mê loạn không có tìm phụ thân thông báo, mà đi hỏi đại tẩu về nam tử Giang gia thần bí kia, lúc ấy đại tẩu là hắn là bà con xa của mẹ hắn, muốn ta không nên để lộ chuyện này ra ngoài, sau đó một lần tiểu đệ ra ngoài uống say trở về, vừa lúc đại tẩu bưng canh giải rượu tới cho đệ uống, tiểu đệ không biết trong canh có thuốc, nên đã không thể kiếm chế được bản thân cùng với đại tẩu..., từ đó tiểu đệ lâm vào trong bẫy của đại tẩu, sau đó đại tẩu nói cho ta biết là đã có bầu, dùng nó làm uy hiếp buộc ra phải xép người thân tin của nàng vào Đồ gia, tiếp đó là đám hộ vệ giữ cửa, tám năm trước trong kinh thành có thư, bị đại tẩu thay đổi hạ tin, đem Thiên Hà mẫu tử hành hạ cho đến chết đi một cách tự nhiên. Chằng qua thật không ngờ bọn họ quá là cứng rắn, cho đến khi nhị thúc hồi phủ biêt được chuyện này, tiểu đệ bị phạt, đại tẩu thuận lợi tiếp quản mọi việc trong phủ, nên mượn vào lý do chuyện Thiên Hà mẫu tử đã đổi vào một nhóm người thân tín của mình, rồi sau đó chuyện tiểu đệ đùa giỡn Vân nương cũng bị đại tẩu uy hiếp, thật không nghĩ tới, khi thấy tiểu đệ không còn giá trị lợi dụng, đại tẩu sợ phiền phức sơ chuyện bại lộ nên đã dùng thuốc hại ta...."
Nói nhiều như vậy ánh mắt Đồ Chính Lâm trở nên oàn độc, nhìn Nguyễn Ngọc Linh
một cái nói tiếp:
-"Tiểu đệ trước kia cho là con tiện nhân này hứng thú với quyền thế, muốn đem đồ phủ nắm trong tay, chưa từng nghĩ ta sẽ đem Đồ gia đặt vào cửa tử, sớm biết như thế này, mười mấy năm trước ta sẽ đem mọi chuyên nói vói phụ thân, một bước đi nhầm, mọi bước sai, tiểu đệ sa ngã, làm nhiều chuyện không bằng cầm thú. đều là do tiện nhân kia ban tặng, mong đại ca ban cho đệ cái chết thống khoái !"
Đồ Chính Minh nghe được những lời của Đồ Chính Lâm, giống như bị thiên lôi
đánh trúng, thiếu chút nữa đứng không vững, thần sắc lộ ra vẻ đau đớn đến cùng
cực, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nguyễn Ngọc Linh đang khóc không thành tiếng,
chính là mỗi họa ngầm bấy lâu của Đồ gia, nói không ra lời, "Phốc...!" một
ngụm máu phun ra.
Mà Đồ Thiên Lạc lúc này cả người co rúm nghe xong lời này toàn thân chấn động,
mãnh mẽ quay đầu nhìn Đồ Chính Lâm, thần sắc oán độc băng lạnh, mang theo nỗi
tuyệt vọng cung oán hận, người này mới chính là phụ thân của ta, ha ha, ta mới
vừa rồi cùng với tiểu thiếp của phụ thân ha ha... ta quả đúng là tạp chủng, là
cầm thú ha ha....
Trong lòng Đồ Thiên Lạc lúc này đã hoàn toàn vặn vẹo, một nối sợ hãi, nối tức
giận, dần biến thành tuyệt vọng, cùng cừu hận, lúc này mạnh mẽ đứng lên, giống
như mãnh hổ nhào tới, gắt gao bóp lấy cổ của Đồ Chính Lâm, quát tháo:
-"Ta nguyên lại là tạp chủng, ta là cầm thú giống phụ thân của ta, hết thảy mọi chuyện đều do tên cầm thú ngươi, chính ngươi biến ta thành thứ tạp chủng, ngươi chết đi, ngươi không nên sống trên đời này,....!"
Luc này con ngươi của Đồ Thiên Lạc bắt đầu tản ra, hắn bị Đồ Thiên Lạc dùng
toàn bộ sức lực bóp cổ, không có chút lực phản kháng, chẳng qua chỉ cố gắng
quay đầu về Đồ Chính Minh ánh mắt mang theo tia sám hối cuối cùng, đau lòng
nói năm chữ:
-"Đại ca...Thật xin lỗi !"
Ngay sau đo dưới oàn khí ngập trời phát ra từ Đồ Thiên Lạc, Đồ Chính Lâm hoàn
toàn tắt thở, nhưng ánh mắt vẫn mở to nhìn Đồ Chính Minh tựa hồ như cầu xing
sự tha thứ, hăn cứ như vậy bị con trai ruột của mình bóp cổ cho đến chết,
trước mắt rất nhiều người.