Người đăng: Mộng Huyễn Tam Thiên Giới
Chiều tà, trên quan đạo trở về thành Lợi Châu.
Thỉnh thoảng người đi đường giật mình chứng kiến một thiếu niên khí thế oai
hùng cưỡi trên con tuấn mã mầu than chì, phóng như bay. Cũng có người đang
cưỡi ngựa giật mình phát hiện có người cưỡi ngựa vượt qua.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, thiếu niên cưỡi trên con chiến mã đã bỏ xa
mọi người, chỉ còn lại hình bóng lưng, tựa như một cơn gió to thổi qua rồi
biến mất. Trải qua thêm vài lần hô hấp, thân ảnh thiếu niên kia chỉ còn lại
cái chấm nhỏ, rồi biến mất trên quan đạo.
-"Đúng là bảo mã, tốc độ thật mau lẹ !"
Có những người hâm mộ, sợ hãi than thở, cảm thấy ngựa của mình giống như rùa
bò.
Hô! Vù vù...
Kình phong tập vào mặt, tốc độ của Vân Bôn chạy rất nhanh, Vân Thiên Hà cảm
thấy tóc của mình dựng ngược về phía sau, miệng mũi hô hấp có chút khó khăn,
cảm giác hít thở không thông, đôi mắt không thể mở to, chỉ có thể híp lại nhìn
đường.
Mau !
Thật nhanh !
Không phải nhanh mà là quá nhanh !
Quả nhiên không hổ là một trong năm đại danh mã trên đại lục, Vân Thiên Hà lúc
này tưởng tượng như mình đang đua xe công thức ở kiếp trước.
Sau một thời gian, hắn cuối cùng cũng có chút thích ứng với loại tốc độ này,
mở mắt ra nhìn ngắm xung quanh.
Khóe mắt hiện lên dư quang, cánh đồng lúa màu vàng như sóng nhấp nhô cuồn cuộn
ập vào trong mắt hắn, mọi vật cây cối, đất đai, rất nhanh bi bỏ lại phía sau,
thân thể hẳn cảm giác lâng lâng ,phiêu phiêu, giống như đang bay lượn.
Máu toàn thân sôi trào, cảm giác kích thích này phi thường mãnh liệt.
Vân Bôn sau khi nhận chủ, tâm ý tương thông, nó cảm giác được sự hưng phấn của
Vân Thiên Hà truyền đến, giống như đứa trẻ tìm được bạn chơi, thi thoảng
ngoảnh đầu hướng Vân Thiên Hà hí nhẹ.
Mặt trời còn chưa lặn về tây, chỉ trong một thời gian rất ngắn, Vân Thiên Hà
đã trở lại thành Lợi Châu.
Trong thành vẫn vẻ náo nhiệt quen thuộc, Vân Thiên Hà dắt ngựa thong thả đi
trong phố xá, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cảnh vật phồn hoa chung quanh.
Vân Thiên Hà lần đâu tiên đi dạo trong thành, nhìn thấy rất nhiều khách điếm,
tửu lâu, thanh lâu, các quầy hàng buôn bán đủ loại mặt hàng đủ loại màu
sắc..Cửa hàng san sát, còn có nhưng tiếng chào hàng vang lên từ những người
bán rong bên lề đường, rồi thấy cả thầy tướng số, đoàn xiếc, nhìn ngắm cảnh
vật trong thành thị, Vân Thiên Hà phảng phất như tìm lại được một tia quen
thuộc.
Đi ngang qua cửa hàng binh khí, cửa hiệu có hai tầng, ngửa đầu lên thấy biển
hiệu chữ vàng, viết ba chữ cứng cáp: Thiên Phong Hào, chữ sắc như đao, hơn nữa
cái tên nghe rất vang dội, rất dễ khiến cho người xem muốn vào xem thử, chỉ
nhìn mấy cỗ xe ngựa xa hoa đỗ bên cạnh chứng tở cửa hiệu này làm ăn không tệ.
Vân Thiên Hà nghĩ tới Ngư phu nhân trước khi trở về kinh thành, đưa cho mình
rất nhiều kim tệ, có thể dùng nó chế tạo một thanh binh khí, bởi vậy buộc ngựa
bên ngoài, tiến vào trong cửa hàng.
-"Vị công tử này, xin hỏi ngài gì dạng binh khí gì, chúng ta nơi này mỹ quan, tinh sảo, thực dụng, tiện nghi, cao quý đều có? "
Vừa vào tới cửa, một vị trung niên mặc ao may ô tiến tới tươi cười chào hỏi,
có vẻ chất phác.
-"A, ta muốn đặt làm một loại binh khí !"
Vân Thiên Hà tiến vào quét mắt nhìn một loạt binh khí đặt trên kệ, đủ loại
đao, thương, côn, bổng, kiếm, cung, muôn hình muôn vẻ, nhưng không có cái nào
hợp mắt, nên theo suy nghĩ nói ra.
Hán tử kia đánh giá lại Vân Thiên Hà, từ quần áo mặc trên người, trên đó có
hiên lên "bát hồ vĩ " dấu hiệu, nét mặt nhất thời trở nên cung kính nói:
-"Nguyên lai là thiếu gia của Đồ phủ, không biết thiếu gia muốn đặt làm loại binh khí nào, hình thức ra sao, trừ nhưng loại binh khí bị triều đình quản chế ra, còn lại thứ nào bổn điếm cũng có thể luyện, bổn điểm chính là đệ nhất chi nhánh của Thiên Phong Hào tại phương bắc, danh dự cùng chất lượng xin thiếu gia cứ yên tâm. !"
Nói một hồi, giọng vị trung niên chợt nhỏ lại:
-"Nếu như thiếu gia thật muốn chế tạo những loại binh khí bị hạn chế, bổn điếm cũng có thể làm được, nhưng giá cả thì phải cao hơn, ha ha..."
Vân Thiên Hà nét mặt nhàn nhạt nói:
-"Đao kiếm binh khí ở đây ta không có hứng thú, ta muốn các vị chế tạo cho ta một thanh binh khí do ta thiết kế, xin hỏi các vị ở đây có hàn thiết để dùng không ?"
Hán tử kia sắc măt hiện lên môt tia áy náy, nói:
-"xin lỗi thiếu gia, cuối năm nay bổn điếm có được một khối hàn thiết, vừa mới bị hai vị khách nhân mua đi, không biết thiếu gia có hài lòng dùng thép tinh để chế tạo không ? Thiếu gia người phải biết rằng thép tinh chế trong thiên hạ chính là bách luyện mà thành ,, mà bổn điểm lại dùng loại thép tinh chế này mà bách luyện, bởi vậy thép tinh chế so sánh với hàn thiết không sai biết lắm ! "
Nghe lời này, Vân Thiên Hà hai mắt sáng lên nói:
-"Thật sự có loại thép tinh chế luyện chế lại trăm lần, ta muốn nhìn một chút !"
Hán tử kia, dẫn Vân Thiên Hà tới một cái tủ treo quần áo, mở ra chỉ thấy bên
trong trưng bày vài loại sắt luyện, và thép tinh chế, Vân Thiên Hà nhìn qua
một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở khối hàng mẫu cuối cùng, cầm lên nhìn
kĩ hoa văn, hắn không khỏi thất vọng về kĩ thuật luyện kim của thế giới này,
đặt cái gọi là bạch luyện thép tinh chế trở về chỗ cũ.
Nhìn sắc mặt Vân Thiên Hà hàn tử kia biết hôm này gặp phải người sành sỏi rồi,
không khỏi đỏ mắt nói:
-"Vị thiếu gia này, bổn điếm hôm qua nhập hàng có một khối hắc tinh thiết, không biết ngài có hài lòng không, chỉ có điều giá cả..."
"Hắc tinh thiết " hay còn gọi là huyền thiết, là một loại tài liệu luyện khí
rất hiếm có.
Vân Thiên Hà nghe có được hắc tinh thiết ,nhưng trong lòng bán tín bán nghi,
nhìn vị hán tử chất phác này có chút không tin tưởng được.
Hán tử kia lau mồ hôi trên trán, nói:
-"Thiếu gia, xin mời đi theo ta, tiểu nhân dẫn ngài đi xem một chút !"
Vân Thiên Hà di theo hán tử kia tiến vào gian phòng bên hông của cửa hàng,
tiến tới cầu thang đi lên lầu hai, đi tới một gian phòng tương đối nhỏ hẹp,
trong phòng chỉ để một số tủ nhỏ.
Hán tử kia mở ra cái tủ lớn nhất, bên trong có một hộp gỗ, hắn cầm lấy cẩn
thận lôi ra đặt trên bàn, sau đó thận trọng mở ra, chỉ thấy bên trong chỉ có
một khối hắc tinh thiết to hơn quả đấm một chút.
Vân Thiên Hà tiến lại cẩn thận quan sát khối hắc tinh thiết này, dùng tay sờ
sờ cảm thụ, rồi xác nhận đây chính là huyền thiết, nhưng mà chất lượng hơi kém
một chút, luc này mới gật đầu nói:
-"Ta muốn khối hắc tinh thiết này, cần bao nhiêu tiền ?"
Hán tử kia nghe thấy thế, thần sắc vui vẻ nói:
-"Nếu như thiếu gia chế tạo binh khí tại bổn điếm, chúng ta sẽ miễn phí công chế tạo, chỉ tính giá khối hắc tinh thiết này, giá ba vạn lượng bạc...."
-"Ba bạn...?"
Vân Thiên Hà cau mày, trong lồng ngực của hắn chỉ có mười lăm kim bính tử
(bánh bột ngô bằng vàng), nếu đổi ra kim tệ, cũng chỉ khoảng ba nghìn bảy trăm
năm mươi lạc bạc, hiện giờ mỗi tháng hắn chỉ được cung cấp bốn cái kim bính
tử, chưa bằng một phần năm giá trị khồi huyền thiết này.
Lúc này bên ngoài chợt truyền đến tiếng kêu của Vân Bôn
Vân Thiên Hà vừa nghe, trong lòng nhất thời cả kinh, chẳng lẽ có người muốn
trộm ngựa, sắc mặt trầm xuống, vội vàng bước nhanh ra ngoài.
-"Ai..., Đồ thiếu gia, ngài có muốn mua khối hắc thiết kia không ?"
Hán tử kia thấy Vân Thiên Hà có ý định rời khỏi, nên lộ ra vẻ gấp gáp, thật
vất vả mới tìm được người coi tiền như rác đến mua khối hắc tinh thiết này,
hắn không thể để mất được, vội vàng đuổi theo xuống lầu.
Chạy ra ngoài cửa, chỉ thấy Vân Bôn đang chạy loạn trên đường, không ngừng
chồm lên chồm xuống, trên lưng có một thiếu niên, đang cố gắng hết sức để điều
khiển, bị hất lên đến thất điên bát đảo, đám người xung quanh tụ lại xem náo
nhiệt.
Vân Thiên Hà kêu lên một tiếng trợ giúp cho Vân Bôn, Vân Bôn nghe được thanh
âm quen thuộc của chủ nhân, hăng hái hí dài một tiếng, lao thẳng làm ngã hai
người, rồi chồm lên thật cao, hất văng tên thiếu niên ở trên lưng xuống đất.
Thiếu niên kia trộm ngựa thất bại, liền bỏ chạy rất nhanh, nháy mắt biến mất
trong dòng người.
Vân Thiên Hà nhìn tên thiếu niên biến mất trong dòng người, cũng không có đuổi
theo mà nhìn về phía cửa sổ lầu hai của một tòa khách sạn, liền thấy cửa sổ đó
lập tức bị đóng lại.