Vân Thiên


Người đăng: Mộng Huyễn Tam Thiên Giới

Tiết trời giữa thu, gió lạnh hiu hiu, trong trạch viện yên tĩnh bao phủ một
tầng hơi sương mỏng manh màu xanh, giống như một dải lụa xanh đung đưa che dấu
một điều gì đó.

Đã đến lúc thắp đèn, lúc này nhà cửa lộ ra vẻ an tĩnh, ngoại trừ phía ngoài ao
có vài con ếch đang kêu và mơ mơ hồ hồ có tiếng chó sủa từ cổng ngoài trang
viện, còn lại không có nửa phần âm thanh khác phát ra

Dải lụa sương mù xanh xao mỏng manh che dấu toàn bộ trạch viên, chỉ chút nắng
hoàng hôn được hé lộ ở cảu tây, còn có thanh âm nhẹ nhàng của một cô gái đang
khóc...

-"Tiểu Hà nhi....Ô...ô...Mẹ không nên mang ngươi đi tới nơi này, để phải chịu muôn vàn ủy khuất và đau khổ.... Tiểu Hà nhi... hết thảy đều là lỗi lầm của mẹ... Tiểu Hà nhi của ta.. ngươi mau mau tỉnh đi...!"

Đây là một gian phòng được bố chí cực kì đơn sơ, trong phòng chỉ có một cái
ghế dài, một cái phản thay bàn, trên đó một cây đèn dầu đang cháy yếu ớt, ánh
lửa miễn cưỡng chiếu rọi được chiếc giường gần đó, căn phòng vẫn cón vẻ tồi
tăm.

Trên ghế băng có đăt một cái bát sứ màu xanh nhũ, nhìn qua có chút sứt mẻ,
trong lòng bát tối om vẫn còn đọng lại mốt ít cặn thuốc mỡ, bên dưới nền đất
đá màu xanh dính đầy vết máu cùng với vải bông thấm máu. Một người mặc áo màu
xanh nhạt, đầu tóc lộ ra chút rối bời, lộ ra vẻ mặt là một cô gái đang đứng
bên cạnh chiếc giường, trên giường một người đang nằm mê man, bị băng vải thô
khắp người, đó là một thiếu niên, nhưng giờ phút này đôi tay của hắn đã lạnh
như băng, trong tiếng khóc nức nở của cô gái.

Nhưng thật ra, trên giường vị thiếu niên người đầy thương tích kia tên là Vân
Thiên đã sớm tỉnh lại, chẳng qua là hắn không muốn đối mặt với điều mà hắn
không cách nào tưởng tượng ra, rốt cuộc là đang trong mộng hay thực tế. ?

Bởi vì cô gái ở bên cạnh vẫn đang tràn ngập bi thương phát ra tiếng khóc, và
cộng thêm sau lưng hắn truyền đên một cảm giác nóng cháy như lửa đốt thực sự
đau đớn, đã khiến hắn từ trong mơ màng mộng mị, tỉnh lại.

Bản năng muốn vận công để giảm bớt đau đớn, nhưng hắn phát hiện trong cơ thể
trống rỗng không có một tia chân khí nào, hoàn toàn trông rỗng, ngược lại còn
làm hắn thêm đau đớn, hắn ngây ra bỗng nhiên một cố ý thưc hùng mạnh ùn ùn kéo
vào trong đầu hắn: nới này là phái bắc của Đại Đường quốc, thành Lợi Châu, ta
là Lợi Châu Đồ gia con của vợ kế Đồ Thiên Hà...

-"Đại Đường Quốc ?"

Cỗ ý niệm tràn vào trong đầu hắn có chút hỗn loạn, Vân Thiên nhắm mắt sửa sang
cẩn thận, sau đó hắn mở mạnh đôi mắt, giương mắt nhìn lên trên thấy một cây
cột xà nhà thô to, nhìn xung quanh khung nóc nhà toàn bộ làm bằng gỗ không
mang theo một chút bụi nào, trên tường cũng trạm trổ hoa văn từ gỗ và được
gián thêm giấy dầu, chọc nhẹ một cái sẽ xuất hiện lố thủng.

Kiểu kiến trúc như vậy chỉ có thời cổ đại mới có.

Vân Thiên kinh hãi ngóc đầu dậy, bỗng nhiên gặp phải một đám tóc rối bời chắn
trước mặt, nó là cảu một nữ nhân còn trẻ tuổi dáng vẻ gầy yếu đang khóc thút
thít, thanh âm chứa đầy mệt moi, nghiêng nửa thân Vân Thiên thấy được khuôn
mặt tái nhợt tiều tụy, mái toc rồi bời mơ hồ che đi một bên mặt sưng húp đỏ
ửng in hằn rõ vết tay.

Nhưng không chờ cho Vân Thiên thấy rõ nữ tử đang khóc, cửa phòng bỗng bị đá
văng tung tóe, ánh mắt Vân Thiên khép hờ mơ hồ thấy một người mặc áo gấm màu
lam, thân thể có chút mập mạp, ty hí mắt lươn, bộ dạng gian nịnh, hắn dẫn theo
hai gã trung niên chân tay to thô bộ dạng như hung thần ác sát xông vào.

-"Thời gian đã hết, xin mời !"

Trung niên nhân cất giọng giống như trong cổ họng mắc tóc kẹp lại, làm cho
người khác nghe nhịn không được muốn ho vài cái mới sảng khoái, hắn nhìn nữ tử
trước mắt mang theo ý tứ dâm tục nhưng vẫn còn chút kiềm chế..

-"Không...không nên, Hà nhi sẽ bị chết rét, lão gia tại sao lại muốn đưa hắn vào chỗ chết, tại sao hắn ác tâm như vậy, không ta muốn phụng bồi Hà nhi..."

Bị trung niên nhân gọi, cố gái nọ tên là Vân Y hoảng sợ kêu to, ngã xấp vào
giường, gắt gao ôm lấy cánh ta con mình, không ngừng run rẩy.

Trung niên nhân nó nghe thấy thế sắc mặt chìm xuống:

-"Tiểu tử này gây nên tai họa đang nhẽ sớm bị xử tử rồi, nếu không phải dưới thân phận của Đường ca cứu vãn, cha ta làm sao có thể chỉ đánh cho hắn một trận rồi vứt hắn vào nhà kho cho hắn tự sanh tự diệt, ngươi còn dám tới bôi thuốc trị thương, thật không biết trời đất...!"

Vừa nói trung niên nhân đối với hai người bên cạnh quát lên:

-"Còn phải lo lắng cái gì nữa đem nàng đi mau..!"

-"Đắc tội...!"

Hai tên người hâu tiến tới mãnh mẽ đem nàng nhấc lên, nhưng bàn tay của nang
vẫn gắt gao nắm lấy ta của con mình không chịu buông, tiếng khóc thất thanh
rống to điên cuồng:

-"Không ta không thể không có Hà nhi, không...."

Nhưng sức nàng chỉ có hạn, giằng co một hội bị một người kéo tay ra, rội bị
lôi ra ngoài cửa ,cuôi cùng chỉ nghe thấy thanh âm bi thống của nàng ngày càng
xa dần rồi tắt lịm.

Trung niên nhân một mình đứng trong phòng, híp đôi mắt lươn nhìn thiếu niên
đang nằm lỳ trên giường, hắn chợt phát ra một trận "hừ "lạnh không rõ hàm
nghĩa sau đó xoay người rời đi, khép cưa phòng lại.

Vân Thiên sau khi nghe được âm thanh cửa gian phòng được khóa bằng khóa sắt
vang lên, rồi im bặt, lúc này hắn mới mở mắt, chỉ là bờ môi của hắn một mực
run rẩy, trên thân toàn bộ đâu nhức, hơn nữa trong đâu hắn đám ý thức hỗn độn
tràn vào khiến hắn đau đớn chỉ chực ngất đi.

Nhưng tại kiếp trước hắn là một người có ý chí kiên định phi thường, hắn cắn
răng chịu đựng đau đớn, phóng túng cho đám kí ức không thuộc về hắn tiến vào
trong đầu, trải qua chút thời gian ngắn ngủi, hắn đã nhận thức được, thực sự
hắn đã xuyên qua thời không đi tới cái thế giới này ,và tiến vào thân thể cảu
một thiếu niên trước khi chết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.?

Song...

Những ý niệm này giống như là nước lũ tràn vào trong đầu hắn, khiến trí nhớ
của hắn tê liệt tạm thời hắn không thể động vạo, chỉ cần đụng vào những ý niệm
này là khiến đầu hắn chực muốn nổ tung, loại đau đớn này so với đau đớn thể
xác còn thống khổ hơn vạn phần, vì vậy hắn chỉ có thể tạm dừng lại những suy
nghĩ của mình, mà hồi ức về kiếp trước của hắn.

Vân Thiên xuất thân từ một thế gia võ học cổ xưa, hắn nhớ kỹ thời điểm khi còn
nhỏ bởi vi ba mẹ hắn bận làm công tác nên đã đưa hắn tới vùng nông thôn sống
với gia gia, hắn được gia gia và nãi nãi chăm sóc, toàn bộ thời niên thiếu hắn
đều sống ở nông thôn

Vì gia gia hắn là một vị tông sư võ học, nên từ nhỏ hắn đã theo gia gia học
võ, chẳng qua lúc đó hắn ham chơi nên học tập lười biếng không tốt, gia gia
hắn rất nhiều lần cẩm chổi đánh vào mông hắn cũng luôn mắng hắn:

-"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia ", hay là –"Tiểu vô lại ", có khi lại là

-"Tiểu ngu ngốc "... các loại, nhưng hắn có nãi nãi luôn che chở cho hắn, luôn miệng khen hắn là đứa nhỏ thông minh.

Đối với gia gia hắn tuy tuổi đã cao, nhưng đối với võ học lại hành hạ hắn
luyện tập rất khổ cực.

Gia gia dạy hắn luyện quyền, hắn luyện không tốt, gia gia mắng:

-"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, sao ngươi lại luyện như vậy, quả thực mất mặt a, ta xem ngươi ngay cả phá quần mà ra cũng khó khăn, sau này ngươi đi ra ngoài tán gái đừng nói ta là gia gia của ngươi ! "

-"Ngươi tên tiểu vô lại,, nào có ai luyện côn pháp như vậy, đừng nói cái gì Phá thiên tam thức, ta xem ngay cả giết heo tam thức cũng không bằng, con bà nó chứ ! ""

-"Tiểu ngu ngốc, tại sao nãi nãi ngươi lại nói người thông minh chứ, thật là đần độn quá đi, cái gì mà Phá Thiên Kiếm Pháp ta trông giống con cóc nhảy múa quá đi, thật tức chết ta mà..."

Chẳng qua là, gia gia của hắn vẫn không có phát hiện nãi nãi của hắn đang đứng
ở bên cạnh miệng cười cười, khiến gia gia hắn giật mình một cái nhanh chóng
lẻn lẻn lùi lại, hậu quả la bị nãi nãi cầm cán chổi đuổi theo chạy loạn khắp
thôn.

Vân Thiên từ khi còn bé đã chịu sự giáo dục của gia gia hắn mà lớn dần lên,
sau này cha mẹ hắn có công tác ổn định, hẳn trở lại bên cha mẹ học tập, nhưng
vì để ghi nhớ những ngày tháng sống bên cạnh gia gia và nãi nãi hắn không có
đình chỉ luyện võ, cho đến khi hắn thi đậu vào trường quân đội, trong một đợt
thi đấu võ hắn đoạt giải nhất nên đã được chọn vào bộ đội đặc chủng.

Thời điểm hắn làm bộ đội đặc chủng, hắn cũng không có ngừng lại việc luyện tập
võ thuật, không ngừng dung hợp tinh hoa của võ thuật các nhà, ngoại trừ võ
thuật ra huấn luyện viên còn huân luyện hắn nhiều thứ khác như bẻ khóa, săn
thú, ăn cắp..., rồi giả chết như thế nào, rồi cả cách rinh mò nữ nhân tắm đạt
đến cảnh giới tối cao.. rất nhiều rất nhiều.... Đây chính là huấn luyện năng
lực tổng hợp là điều kiện tất yếu của bộ đội đặc chủng

Tóm lại sinh hoạt trong bộ đội đặc chủng, hắn học được rất nhiều đường ngang
ngõ tắt..

Đến thời điểm giải ngũ khỏi bộ đội đặc chủng, mấy người tinh anh trong đội
công tác trong ngạch đặc công, hắn cũng không có dừng lại luyện tập võ thuật.

Thời điêm bọn họ thi hành nhiệm vụ, đã tiếp xúc với rất nhiều người kỳ quái

Tỷ như bọn làm tiên giả mỗi lần đi nhà cầu cũng không biết lấy giấy chùi đít,
nhưng vẫn có rửa tay, Vân Thiên nghĩ không biết bọn người kia rốt cuộc dùng
cái gì chùi đít, tại sao không cần lấy giấy, chẳng lẽ....

Có đôi khi phải đi làm bảo tiêu cho những nhân vật trọng yếu, đồng nghiệp bọn
họ nói nếu như làm thiếp thân bảo vệ một vị phu nhân, cũng có thể lên giường
bảo vệ, để đảm bảo không có" chỗ sơ hở" xuất hiện, nói không chừng vị phu nhân
đó còn khen ngợi bon họ làm nhiệm vụ đúng chỗ.

Vân Thiên vẫn là xử nam nên không nghĩ ra là phu nhân câu dẫn các đồng chí,
hay là các chủ động, chẳng qua hắn cảm giác được chình mình so với các thành
viên còn lại thì phong độ đẹp trai hơn vài phần, vì vậy khi hắn bảo vệ một
thiên kim quý tộc chỉ cần liếc mắt đưa tình, hắn có thể thuận lợi dẫn vị thiên
kim quý tộc đó lên giường.

Nhưng hắn thực bất hạnh, với vẻ mặt đau khổ, che tay đáy quần nhịn đau bảo vệ
của quý của hắn, vị thiên kim quý tộc dương dương đắc ý nhìn hắn cười xấu xa,
hắn thật nghĩ không ra võ thuật của hắn cao như vậy, tại sao lại dễ dàng bị
một thiên kim quý tộc chân yếu tay mềm động thủ vào đúng chỗ ác, mà hắn không
kịp phản ưng...

Mọi người đều cười nói hắn quá non, phải phá cái xử nam mới có thể thành thục
hiểu rõ nữ nhân được.Trên thực tế hắn cũng không biết nữ nhân, hắn âm ức trong
lòng, quyết định phải tìm cơ hội phá cái xử nam.

Cho nên cuối cùng Vân Thiên cũng nhận được một nhiệm vụ bảo vệ một vị phu nhân
đích thực, nữ nhân kia là thục nữ, là tình nhân của một vị "Đại lão gia", nữ
nhân đó quả thực là yêu tinh xinh đẹp, kiều mị, có thể hút hồn mọi nam nhân,
một buổi chiều nọ hắn được vị phu nhân nhiệt tình câu dẫn.

Nhưng là khi bọn họ cởi hết y phục lên giường rồi, sắp bước vào bước cuối
cùng, thì bị hai tên trộm to gan lớn mất phá hư chuyện tốt, hắn giận giữ chỉ
dùng hai thương đã giải quyết gọn gàng hai tê trộm, nhưng cái thương bên dưới
lại không có giải quyết vị phu nhân, phá thân thất bại.

Từ đó về sau, bởi vi hắn phá thân thất bại giận giữ giết người nên bị xử phạt
mà rời khỏi đặc công, trở về cuộc sống đời thường.

Sau đó Vân Thiên trở về nông thôn thăm gia gia hắn bị trọng thương, thật khó
qua khỏi nhưng vẫn cố gắng chờ hắn trở về, nhưng khi hắn trở về thì câu đầu
tiên gia gia hắn hỏi là:

-"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, ngươi vẫn là xử nam phải không ?"

Vân Thiên xấu hổ muốn chết, nhưng cũng không muốn nói dối trước mặt gia gia,
trả lời:

-"Vâng "

Gia gia lần nay không có mắng hắn, nhưng cười cười rất vui vẻ, như hồi quang
phản chiếu trước lúc ra đi, gia gia bảo hắn ở trong phòng ngủ đào xuông ba
thước, lấy ra một cái hộp gỗ rât cổ xưa, bên trong hộp có một cuộn giấy màu
vàng xem niên đại đã có từ rất xa xưa, đó là một bức tranh cổ, trên đó là một
bộ đồ án tinh không, cùng với đồ án kinh mạch, huyệt đạo trên thân thể con
người, phía dưới có một hang văn tự có nghĩa "Vô Lương Tinh Kinh"

Gia gia đem nội dung Vô Lượng Tinh Kinh dịch cho hắn nghe, để cho hắn ghi nhớ
thật rõ tất cả, bảo hắn sau này phải giữ vững tấm thân xử nam để tu luyện cho
tới khi khai mở ra "tiểu thượng tương quan huyệt đạo "cùng với kinh mạch mới
có thể cươi vợ sinh con bình thường, và dặn dò hắn nếu như gặp phải một vị
bạch mi lão đầu, cần phải đem bức họa đồ hủy diệt.

Sau, đó gia gia hắn mang theo nụ cười mãn nguyện mà ra đi, và hắn đã đáp ứng
với gia gia hắn phải dữ tấm thân xử nam để tu luyện vì vậy hắn có chút tiếc
nuối, kể từ đó hắn bắt đấu tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh trên họa trục.

Hai năm sau đó sau một Vân Thiên vô tình ra tay hiệp nghĩa kiểu anh hùng cứu
mĩ nhân, cứu về một tiểu cô nương xinh đẹp thạp phần, bởi vì đột nhiên tính
thương người của hắn được đề cao, nên đã giúp đỡ tiểu cô nương đó trong ba
tháng, từ đó hắn rơi vào bể tình không cách nào tự kiếm chế được, kết quả cuối
cùng bị cô nương đó lừa gạt đoạt mất hoạt trục, bởi vì gia gia dặn dò xuất
hiện bạch phát lão giả thì mới đem hoạt trục đó hủy đi, nhưng hắn không thể
nào ngờ được bọn họ là ông cháu.

Hắn đánh không lại bạch phát lão giả kia nên bị trọng thương, sau khí nhìn
thấy bạch phát lão giả đắc ý cầm họa trục đắc ý vênh váo, hắn cười cười rồi
hắn xoay người nhìn tiểu cô nương kia một lần, rồi đè tay xuống kích hoạt khối
thuốc nổ C4, vị bạch phát lão đầu cảnh giác mang theo tiểu cô nương tránh né
kịp lúc, nhưng lại nghe hắn nói vọng ra:

-"Họa trục kia là giả, họa trục thật ta đã dấu ở trong quả boom rồi..!"

Bạch phát lão đầu hoàn toàn ngây dại, lão đem cháu lão đẩy ra ngoài, quả bom
đã cắn nuốt cả bạch phát lão giả và Vân Thiên, ở một khắc trước khi linh hồn
ly thể, hắn mơ hồ thấy được giọt nước mắt sám hôi lăn trên gò má tiểu cô nương
đó.!

.......

.......

Trước mắt hắn chỉ có thể nhớ lại hồi ức của bản thân hắn, rồi hắn suy nghĩ đến
sự gián đoạn trọng trí nhớ của mình ,khi phải nằm bẹp trên giường hắn mới trở
lại thực tế, nhưng lúc này đôi mắt đã tràn đây nước mắt mông lung.

Lại một trận đau đầu chực muốn nổ tung truyền đến, hắn mới bắt đầu nhận biết
về quốc gia cổ Đại Đường này cùng với thế giới này, mọi thứ trở nên rõ ràng
hơn, nhưng ý thức từ kiếp trước và kiếp này hoàn toàn nối lại với nhau.


Vũ Động Thiên Hà - Chương #1