Người đăng: ☯๖ۣۜ Âm ๖ۣۜThiên ๖ۣۜTử☯
Tạ An ngạc nhiên:
- Món quà, quà gì vậy? Mà tại sao ngươi gọi ta là con trai của ngươi ?
- Rồi ngươi sẽ hiểu thôi! Con mèo trả lời.
Tạ An còn chưa kịp định thần lại thì một tia sáng bỗng chiếu vào mắt hắn. Rồi
mọi thứ tối sầm lại, tất cả chỉ còn lại một màu đen hắc ám, trong màn hắc ám
ấy hắn thấy tất cả mọi thứ lùi lại, không gian, thời gian và cả hắn như bị một
hấp lực nào đó kéo về phía sau, hắn cảm thấy bất lực. Bất lực trước vận mệnh
nào đó mà hắn sắp phải đối mặt, không, hắn không muốn kết thúc như vậy. Hắn
cảm thấy nếu còn để bị kéo về phía sau, hắn sẽ chết, sẽ biên mất, vĩnh viễn
không còn tồn tại như chưa từng xuất hiện. Hắn sợ điều đó, hắn cố hết sức mình
để vươn ra đôi tay mong nắm lấy được thứ gì đó, hắn chới với, run rẩy đung đưa
đôi tay mong chạm vào thứ gì đó song chẳng có gì cả. Hắn, bất lực, bất lực với
bản thân, với thực tế hiện tại. Có điều hắn không muốn như thế bỏ cuộc, hắn
muốn vùng vẫy lần nữa, hắn muốn thoát khỏi đây.
Cùng lúc đó cánh tay hắn bỗng chạm vào thứ gì đó trong màn đen ấy, thứ gì đó
lông lá, trơn mềm, mượt mà và có chút sắc nhọn. Hắn nắm chặt lấy nó tuy có
chút sợ hãi vì vật thể không biết song hắn chẳng còn con đường nào khác nữa
rồi, hơn nữa thứ vật thể đó dường như cũng không muồn làm gì hắn để mặc hắn
lôi kéo. Lên dây cót tinh thần hắn nắm chặt và kéo mạnh bản thân về phía thứ
đó, tia sáng le lói xuất hiện trong tầm mắt hắn, thứ ánh sáng màu đỏ diễm lệ,
yêu dị. Hắn, cuối cùng cũng thoát ra.
Trong hẻm nhỏ một cảnh tượng kì dị xuất hiện, mà cho dù bất cứ nhà khoa học
gia nào đứng ở đấy cũng sẽ há hốc mồm không giải thích được hiện tượng đó. Bởi
vì, nó đã nằm ngoài tầm hiểu biết của họ, nằm ngoài tầm hiểu biết của loài
người hiện đại. Con mèo đen vẫn còn ở đó nhưng hiện tại vị trí móng vuốt của
nó là đặt lên trán Tạ An miệng lầm bầm những ngôn từ khó hiểu. Bàn chân nhỏ
của nó phát ra một thứ anh sáng mạu tím truyền vào cơ thể Tạ An, ánh sáng màu
tím nhanh chóng lan rộng cơ thể hắn, từ đầu xuống cổ ,xuống eo bụng rồi mới
vòng lên ngực nơi có con dao đâm vào. Con dao dưới sức ép của ánh sáng màu tím
nhanh chóng bị phân hủy thành từng tia năng lượng nhỏ tan biến theo không khí,
ánh sáng màu tím lại thâm nhập vaò miệng vết thương của Tạ An nơi bị con dao
đâm phải, nó nhanh chóng xoa dịu vết thương sau đó từng sợi tơ máu kéo lại,
thịt non bắt đầu xuất hiện, da non kéo ra. Khoảng chừng 30 phút sau miệng vết
thương đã hoàn toàn khép lại chỉ để lại một vết sẹo nhỏ. Cùng lúc đó cơ thể Tạ
An bỗng xuất hiện điều kì diêu, cơ thể hắn bắt đầu run nhè nhẹ sau đó tần suất
xung động càng ngày càng cao, cuối cùng cả cơ thể run lên bần bật, tay hắn gắt
gao siết chặt, miệng không ngừng thở dốc, hàm răng va nhau kịch liệt. Hắn cuối
cùng cũng sắp sống lại.
- Chỉ còn một bước cuối cùng tiểu tử, không cần gấp...Khặc khặc khặc.
Con mèo cười lên từng hồi quái dị giống như bị mắc xương trong cổ họng vậy.
Sau đó, nó cắn vào cổ áo Tạ An rồi nhảy lên mang theo hắn lao vùn vụt qua các
khu dân cư sầm uất, nhưng có lẽ vì trời tối hay vì một lí do bí ẩn khác nào đó
mà không ai chú ý đến cảnh tượng này. Từng tòa biệt thự, nhà lầu và cao ốc bị
bỏ lại phía sau lưng con mèo, nó lao hướng về phía trước cho đến khi tới gần
một tòa cao ốc nó mới chậm lại. Nó đáp xuống sân thượng của một tòa cao ốc,
tòa cao ốc sừng sững giữa thành phố, không bị che khuất bởi các toàn nhà khác,
ánh trăng chiếu xuống sân thượng làm quang cảnh ở đấy như khoác lên một tầng
ánh sáng đỏ. Mèo đen nhìn Tạ An kêu nhẹ một tiếng, rồi ngẩng đầu lên nhìn vầng
trăng đỏ đêm nay. Miệng nó run run gầm gừ từng âm tiết cổ quái, âm thanh theo
từ miệng nó thoát ra tạo nên từng làn sóng xung động khuếch trương ra bốn
phía. Cùng lúc đó dị biến xảy ra, bầu trời thoáng đãng đầy sao bỗng dưng tối
sầm lại, ánh sao trên trời toàn bộ biến mất, mây đen che kín mất bầu trời đêm,
ánh sáng từ bầu trời dần dần chìm xuống, chỉ còn lại một màu đỏ từ vầng trăng
âm u và bí ẩn . Những con người sinh sống phía dưới vẫn không mảy may quan tâm
hay chú ý đến điều đó, chúng thỏa mãn với thực tại hiện có của chúng, chúng
thỏa thích hưởng thụ hay thỏa mãn dục vọng của bản thân, chúng quên đi mọi thứ
xung quanh hoặc có một thứ gì đó làm cho chúng trở nên như vậy.
Dần dần mây trên bầu trời bắt đầu chuyển động, lấy mặt trăng đỏ làm trung tâm
từng đám mấy khuếch tán tạo thành vòng xoáy giống hệt lỗ đên vũ trụ, mà trung
tâm lỗ đen đó chính là vầng trăng đỏ đêm nay. Tiếng gầm gừ của mèo đen ngày
càng gấp rút, cùng lúc đó hình thể của nó cũng dần dần biến đổi. Cơ thể của nó
ngày càng bành trướng, xương cốt phát ra từng tiếng răng rắc nghe rợn người,
bắp thịt kéo căng, các bộ phận đăc trưng của loài mèo trên mặt cùng với móng
vuốt và lông dần dần tiêu biến, đằng sau lưng hai khối u thịt trồi lên dần dần
như muốn phá đi lớp vỏ bọc thoát ra. Cuối cùng nó biến thành một hình người
sinh vật, nó tư tốn, chậm rãi đứng thẳng dậy như một con người. Đó là người
đàn ông trẻ tuổi, có khuôn mặt tuấn tú một cách tà dị, sống mũi cao, mắt xếch,
môi mỏng, hai hàng lông mày hình lưỡi mác tôn lên vẻ quyền quý. Hắn cao hai
mét, toàn bộ cơ thể và tay, chân đều có đặc điểm của loài người nhưng nếu nhìn
vào đôi ngục sí đen kịt sau lưng cùng với chiếc đuôi hình mũi tên của hắn thì
sẽ chẳng có ai nghĩ như vậy. Nếu như ngay bây giờ có ai nhìn thấy hắn chắc
chắn sẽ không suy nghĩ mà thốt ra hai chữ “Ác ma”.
Con mèo, à không phải nói là người đàn ông hay ác ma đứng thẳng dậy, hắn giang
hai tay ra và hít vào một hơi thật sâu rồi lẩm bẩm :
- Cuối cùng cũng có thể biến trở lại, cảm giác biến thành động vật thật tệ,
mặc dù đó là một loài vật đáng yêu ha ha ha… Nói rồi hắn cười lên ngạo nghễ.
Dừng lại một chút, hắn liếc nhìn ra đằng sau lưng mình ở đó Tạ An vẫn nằm hôn
mê bất tỉnh, tay Tạ An nắm chặt không ngừng run rẩy. Nhìn một chút hắn từ từ
bước đến bên cạnh Tạ An, hắn ngồi xuống đưa tay đặt lên ngực cậu, môi hắn bắt
đầu chuyển động, từng âm thanh trầm thấp đầy dụ dỗ cùng mê hoặc phát ra từ
miệng hắn. Theo từng âm tiết được hắn phát ra bầu không khí xung quanh sân
thượng tòa cao ốc dần trở nên thay đổi, không gian xung quanh sân thượng trở
nên sền sệt, ánh trăng đỏ len theo khe hở từ lỗ đen do mây tạo thành chiếu
xuống làm cho bầu không khí càng trở nên ngột ngạt, thậm chí nếu đưa tay ra
dường như có thể cảm nhận được tùng sợi tơ năng lượng màu đỏ kèm theo khói đen
vương trên tay. Cuối cùng hắn ngửa mặt lên nhìn ánh trăng rồi lầm bầm phát ra
một đạo mệnh lệnh như thể mặt trăng là thủ hạ của hắn :
- Nhắc tên của ta, Lucifer.Ám Nhật Luân mệnh lệnh cho các ngươi những linh
hồn nô lệ của ta bị ta giam cầm vĩnh viễn ở nơi tạn cùng của địa ngục mang hãy
theo sức mạnh tà ác của các ngươi hạ xuống cơ thể kẻ chết này phục sinh hắn
ngay lập tức, Chommage. (^^)
Vừa lúc đó ở một chỗ nào đó trong thành phố tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm
chính thức điểm lên như để báo hiệu thời gian mà hắn đợi đã tới. Theo lời hắn
vừa dứt, mặt trăng đỏ mang theo từng dòng ánh sáng năng lượng đỏ cuốn theo
từng sợi khói đen tà ác tụ hợp lại nơi bàn tay Lucifer.Ám Nhật Luân đặt lên
truyền vào cơ thể Tạ An. Nguồn năng lượng tăm tối, tà ác đến từ địa ngục dưới
sự giúp đỡ của bàn tay hắn nhanh chóng xuôi ngược khắp cơ thể Tạ An, sau đó
nhanh chóng đi vào trái tim và bộ não của cậu. Nó nhanh chóng thay đổi cơ thể
cậu từ bên trong, một sự thay đổi thầm lặng mà chỉ khi cậu tỉnh lại mới có thể
nhận ra. Và liệu đây sẽ là một món quà tăng quý giá mang đến cho Tạ An năng
lực thỏa mãn những dục vong mà bản thân hắn khao khát hay đó sẽ là con dao hai
lưỡi chôn vùi hắn bằng những dục vọng đó. Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra thì
hắn cũng nên vui mừng với món quà đó vì món quà đó đã cứu rỗi và mang sự sống
trở lại với hắn. Hay nói một cách khác, hắn, một kẽ chết đi, đã được hồi sinh.
Từng tia sáng đỏ len qua kẽ mắt Tạ An chiếu dọi vào con ngươi hắn làm hắn chói
mắt quá, hắn định đưa tay lên che lại tầm mắt của mình và nhìn xem xung quanh.
Nhưng còn chưa kịp làm hay suy nghĩ gì thì từng cơn đau nhói khủng khiếp đến
từ đầu và ngực làm hắn phải ngồi bật dậy ôm chặt đầu và ngực rồi hét lên thất
thanh vì nỗi đau hành hạ.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Tiếng hét như xé tan bầu không khí trầm tịch trên sân thượng, hắn ôm ngực,
trợn mắt lên và thở hắt ra hông hộc vì đau đớn. Cùng lúc đó kí ức trong ba giờ
đồng hồ qua chợt hiện lên trong đầu hắn,rượt đuổi, chạy trốn, bị giết, từng
cảnh tượng diễn ra trong đầu hắn. Hăn cúi xuống ôm lấy đầu mình, hắn run rẩy,
hắn hoang mang, hắn hoang loạn, hắn nhớ rõ ràng mình đã chết. Nhưng tại sao
lại như thế này, tại sao bây giờ hắn lại ngồi đây, hắn lại còn sống, hắn thực
sự không hiểu, hay chẳng lẽ hắn xuyên qua.
Hắn đưa tay trai chống xuống mặt đất, ngước đầu nhìn xung quanh, đập vào mắt
hắn là một đôi cánh đen kịt, to lớn, tản ra tùng luồng khí tức lạnh lẽo đập
vào mặt hắn. Hắn sững sờ, đầu óc hắn bắt đầu nổi lên suy nghĩ linh tinh, cổ
quái. Vì cuộc sống khó khăn không có tiền theo bạn bè vui chơi những nơi xa xỉ
như quán bar, vũ trường nên thường ngày hắn thường ngày chỉ có thể lựa chọn
giải trí bằng những bộ truyên YY trên mạng di động. Mà đề tài hot nhất hiện
tại có lẽ là khi ngươi chết rồi ngươi sẽ xuyên qua những thế giới khác thế
giới ngươi từng sống mà ở đó luôn có những chủng tộc kì quái như thú nhân hay
yêu quái trong truyền thuyết, vân vân và mây mây.
“Chẳng lẽ mình thật sự xuyên qua, đây là thú nhân hay yêu quái ? Mình lại là
gì? Chắc sẽ không phải là một con cháu quý tộc phú nhị đại hay công tử yêu tộc
đi”, hắn YY tự nghĩ. Nhưng một âm thanh trầm thấp, đầy nội lực bỗng truyền vào
tai hắn cắt ngang mọi dòng suy nghĩ vớ vẩn.
- Tỉnh lại rồi sao tiểu tử ! Ta thấy ngươi nên bớt mơ mộng hão huyền đi thôi,
có lẽ ngươi nên suy nghĩ làm sao để đối mặt với thực tại hiện giờ của ngươi đi
là hơn đấy tiểu tử.
Câu nói của kẻ là mặt làm Tạ An tỉnh mộng, hắn vội nhìn xung quanh, chợt phát
hiện đây là đỉnh tòa nhà cao nhất thành phố mà hắn cùng bạn bè thời trung học
từng có dịp leo lên chơi, nhưng từ khi học đại học hắn không còn quá nhiều
thời gian như vậy nữa. Vậy nếu không phải xuyên qua vậy tình huống hiện tại là
như thê nào? Hắn nhìn kẻ lạ mặt, sau đó hắn dụi mắt rồi chợt nhận ra đứng
trước hắn chẳng phải rất giống ác ma trong truyền thuyết sao. Không nhịn được
hắn buột miệng hỏi :
- Ngươi là ai? Đây là đâu ? Sao ta lại ở đây? Ngươi… ngươi là ác ma trong
truyền thuyết sao? Sao ngươi lại cứu ta?
Tạ An như súng liên thanh bắn ngay một tràng dài. Ác ma bình tĩnh nhìn hắn sau
đó cười như điên trả lời hắn một câu làm hắn suýt nữa chịu không được văng tục
:
- Ta sao, ta là ác ma như trong miệng ngươi nói, là kẻ đã hồi sinh lại ngươi,
ban cho ngươi sự sống mới. Sao hả thiếu niên, run rẩy trước ta đi, ngưỡng mộ
ta đi, quỳ bái ta đi hahahahahaha………