Bị Hải Quân Để Mắt Tới


Người đăng: LamPhuc Lct

Sau này nếu gặp phải thì bọn họ có quyền tránh xa xa, không nên đánh cận
chiến, mặc dù hải quân bọn họ không sợ chiến, không sợ phải hi sinh.

Nhưng nếu vô vị đi chịu chết thì hắn người Nguyên Soái này, vẫn không thể nhẫn
tâm làm được, có thể tránh tổn thất không đáng có thì vẫn phải làm.

Nếu hắn như Akainu cấp tiến như vậy, lấy mạng cấp dưới đi điền, thì chỉ cần
vài năm thôi hải quân sẽ bị móc rỗng.

Để bồi dưỡng được những hải quân hợp cách, không có năm mười năm là không làm
được, không có chuyện bỗng dưng biến ra một đống hải quân được, tiêu hao quá
nhanh thì hoàn toàn không phải việc tốt chút nào.

Bọn hắn không có điều kiện như Lâm, tìm được phương pháp gia tốc sự trưởng
thành của một cá nhân nhanh mấy lần trở lên.

Nếu thật hải quân mà có thể đạt được phương pháp này của Lâm, thì Sengoku có
thể không vì binh lực thiếu thốn mà lo trước lo sau như vậy.

Đánh không lại chiến lực cao cấp, thì ta có thể lấy chiến thuật biển người đi
điền, người cầm quyền nào không muốn làm như vậy.

Làm như vậy thoải mái cở nào a, nhưng có bao nhiêu người có thể làm được, nếu
thế giới này chỉ toàn người bình thường.

Không có chiến lực cá nhân cao thấp phân chia, thì hải quân bọn hắn còn có thể
làm đến một cái chiến thuật biển người ra chơi chơi.

Nhưng thế giới này không phải a, muốn trở thành một tên hải quân bản bộ hợp
cách, không có chiến lực nhất định thì không thể làm được.

Đây cũng là một trong những hạn chế sự phát triển của hải quân hiện tại.

Sau đó thì Sengoku tổ chức một cuộc họp, dù nhân số người tham gia không quá
đông đủ, dù sao lần họp này quá đột nhiên, có quá nhiều quan chức cao cấp đang
có nhiệm vụ không có ở bản bộ.

Một số thì còn đang nhận lệnh trấn thủ ở các cứ điểm rải rác khắp nơi trên thế
giới, chỉ có họp hàng quý bọn họ mới có mặt ở hải quân bản bộ.

Còn cuộc họp này bọn họ thảo luận gì thì người ngoài không biết được, Lâm cũng
không biết bởi vì trước đó bọn hắn ngại phiền phức tốn thời gian, bọn hắn bỏ
qua cho những hải tặc kia tự sinh tự diệt.

Làm cho thời gian hắn bị hải quân để ý tới sớm hơn dự tính rất nhiều, theo hắn
dự tính thì khi bị hải quân để ý tới, thì hắn đã có một thời gian phát triển
Đảo Cá Voi.

Dù chưa tới mức trở thành tường động vách sắt, nhưng nếu hải quân muốn đánh hạ
bọn họ cũng phải bỏ ra cái giá cực lớn mà bọn họ chưa chắc đã chịu nổi.

Lúc đó cho dù hải quân có đến tấn công bọn hắn thì bọn hắn cũng có sức lực
đánh lại, hiện tại bọn hắn đã bị Sengoku ghi nhớ rồi.

Và Sengoku chưa chắc sẽ để cho Lâm có thời gian ổn định phát triển đâu, quả
thật là người tính không bằng trời tính mà, lúc này Lâm còn đang vắt chéo
chân.

Nằm rung đùi đắc ý trên ghế tắm nắng, hiện tại mọi thứ có người dưới trướng lo
liệu hết, không cần hắn phải ra tay.

Mấy ngày nay cuộc sống của hắn rất thoải mái, cuộc sống của buông tay làm
chưỡng quỷ rất thích hợp hắn.

Hắn nhớ lại mấy tháng trước một mình ra biển mà hối hận cảm khái không thôi,
quả nhiên dù cho có kiếp trước mấy chục năm cuộc đời.

Nhưng hắn cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm thực tiễn, hai mươi mấy năm trời
ngoại trừ đi làm rồi về nhà, hắn chưa từng có cơ hội đi ra thành phố nơi mà
mình sinh sống một lần nào.

Bởi vậy ngoại trừ lý thuyết có thể tìm đọc trên mạng ra, thực tiễn kinh nghiệm
hoàn toàn không có, nếu không hắn mà có thực tiễn kinh nghiệm tại thân, thì sẽ
không ra khơi một mình như vậy.

Quá khổ cực đi, khi Lâm đang rung đùi đắc ý suy nghĩ nhân sinh, thì hạm đội
của hắn đã tiếp cận Đảo Cá Voi rồi.

Đối với những người quá yếu trên đảo Lâm hoàn toàn nhấc không nổi chút hứng
thú nào, chỉ có cấp bậc như Joker thì Lâm mới có thể hăng hái lên được, hắn
cũng không thích đi ra trang bức chút nào.

Hắn cảm giác mình học tập theo các tiền bối xuyên việt, lúc nào cũng thò mặt
ra ngoài trang bức, giống như xiếc khỉ cho người khác xem vậy.

Một người càng bảo trì vẻ thần bí thì bức cách mang lại cao cấp hơn một người
suốt ngày thò mặt ra nhảy cho thiên hạ xem nhiều lắm.

Cho nên dù đội thuyền đã cập bờ, nhưng hắn vẫn không muốn nhúc nhích chút nào,
hắn hoàn toàn giao quyền lại cho người dưới trướng tự triển khai.

Dù không có hứng thứ gì, nhưng hắn vẫn để Haki quan sát bao trùm cả hòn đảo,
cẩn thận đi vạn năm thuyền, hắn không cho phép mình khinh thị buông lỏng bất
cứ lúc nào.

Bất cứ nơi đâu, từ mấy năm trước hắn đã có thể xác định được, thế giới One
Piece này khác xa trong manga rất nhiều.

Phải nói là có những thế lực bí ẩn chưa từng xuất hiện nhiều hơn trong manga
rất nhiều, cho nên không biết được lúc nào bọn hắn bỗng nhiên chọc phải một
thế lực như vậy.

Bởi vậy cứ cẩn thận là trên hết, có mạng thì mới có thể làm được những thứ
mình muốn làm, Lâm cảm giác thế giới này nước vẫn rất sâu, điệu thấp phát
triển thời kỳ ban đầu vẫn là thượng sách.


Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà - Chương #156