1 : Ngày Định Mệnh


Người đăng: prisonercalmVẫn như mọi ngày , Tiểu Vân lại ngồi trước laptop lướt net . Hắn bắt đầu cảm thấy chán bởi anime hay manga ưa thích xem hết rồi lại chưa có chap mới . Game thì chơi cũng nhiều mà giờ game nào cũng na ná nhau . Đúng thật là chả có gì thú vị

Bốp !!!


  • A ... Đau quá ! - Tiểu Vân la lên

Bốp !!!


  • Lại 1 phát nữa , đúng là người điên mà - Tiểu Vân nói thầm

Nghe được kình phong vang lên lần thứ ba , Tiểu Vân rút cuộc phải quay mặt lại từ màn hình laptop . Trước mắt hắn là 1 quyển sách cuộn tròn rất lớn . À không lớn chẳng qua nó đang dán sát mặt mà thôi .


  • Ai điên hả ?

Quyển sách rời xa , Tiểu Vân thấy hung phạm vẫn đang lăm le chưa từ bỏ ý đồ cho 1 phát nữa . Đó là 1 cô gái tóc ngang vai , mặt tròn , không đẹp nhưng được nét thanh tú . Chiều cao khiêm tốn 1 m 6 , trước không quá cong , sau không quá vểnh . Đó là chị họ hắn - Trần Như Yến .


  • Chị có gì thì nói , đừng có đánh em được không .

Biết không có tác dụng nhưng như 1 thói quen Tiểu Vân kháng nghị


  • Nói nhiều lắm mà mày có nghe lần nào đâu . Đến cả đánh như thế cũng chả có tác dụng .

Mắt hắn sáng lên vội chen lời : - Đánh cũng như không thì đừng ... Chưa kịp nói hết Tiểu Vân đã thấy chị họ hung thần ác sát đưa tay lên . Sợ hết hồn đành nói : - Em sai rồi , được chưa ?

Như Yến lúc này mới bỏ quyển sách xuống . Tiểu Vân nhắm mắt cúi đầu biết sắp phải nghe bài ca không ngừng lặp lại của bà chị như : - Sao không chịu đi làm , sao không kết bạn ra ngoài chơi , cả ngày cứ ôm lấy cái lap là sao ..... ? Nhưng đợi 1 lúc không thấy động tĩnh gì , lúc sắp không nhịn được thì


  • Chúc mừng sinh nhật , Vân ngốc !

Mở mắt ra thấy chị họ đưa đến 1 hộp quà , Tiểu Vân ngạc nhiên , cảm động , mũi tê tê , mắt hơi nhòe . Hắn khẳng định đây là món quà duy nhất của hắn , Như Yến cũng là người duy nhất nhớ cái ngày này .


  • Ha ha , Tiểu Vân khóc nhè kìa .


  • Đâu có , bụi bay vào mắt thôi .


Đưa tay lau vội mắt , Tiểu Vân vui mừng nhận lấy hộp quà . Nhưng hắn lại không biết phải rất lâu sau hắn mới lại nhận được quà mừng sinh nhật. Đang định mở hộp quà thì tay hắn bị giữ chặt lại . Vẫn biết là chị họ mình , vẫn biết là không thể yêu . Nhưng mỗi lần tay Như Yến và hắn chạm nhau , tim hắn lại đập rất nhanh . Như Yến lại dường như không để ý nói :


  • Đoán xem bên trong có gì trước . Đoán trúng có thưởng nhé !

Nhìn khuôn mặt vui vẻ , nụ cười dí dỏm của chị họ , Tiểu Vân cảm thấy là lạ . Tuy rằng đôi khi Như Yến cũng trêu đùa hắn , không phải lúc nào cũng hung . Nhưng hôm nay dường như hơi khác .Như Yến thấy em họ cứ ngây ra nhìn mình thì sẵng giọng :


  • Đừng có ngốc ra thế . Nhanh đoán coi !


  • A... Ừ ... Đoán thì đoán !


Thật là mất mặt mà ! Lại không kìm được mà nhìn lâu vậy , phải sửa ! Tiểu Vân tự nhủ lần thứ n lặp lại . Nhìn cái hộp quà to hơn đầu người 1 chút , không biết bên trong là gì nhỉ . Dưa hấu , bánh ga tô , head phone .... Hắn không biết khi hắn đang nhìn hộp quà mà phân vân đã bỏ lỡ 1 điều mà bản thân rất mong đợi.

Ánh mắt Như Yến lúc này không còn hung hay trêu đùa nữa mà tràn đầy nhu tình . Nàng sao có thể không biết em họ yêu mình . Nàng cũng yêu Tiểu Vân chỉ là tên ngốc này tự kỷ không chịu để ý mà thôi . Chị em họ yêu nhau đâu có sao , cùng lắm qua Nhật Bản kết hôn là được mà . Đúng là tên ngốc !


  • A ! Biết là gì rồi ! Đầu khôi du hí

Bất chợt Tiểu Vân nhìn về chị họ mình làm Như Yến giật mình bối rối . Đúng là có gì đó là lạ mà - hắn nghĩ mãi mà cũng không hiểu . Thôi thì không nghĩ nữa , Tiểu Vân cười nói :


  • Hì hì , em đoán đúng chứ ! Có thưởng gì vậy ?

Như Yến quan sát em họ thấy không có gì khác mới an tâm . May mà không bị phát hiện . Thông minh vậy đoán cũng đúng mà sao ngốc thế không biết . Như Yến đáp lời :


  • Đúng thì đúng nhưng không có thưởng !


  • Sao không có thưởng ?


  • Không vì sao cả !


  • Phụ nữ đúng là không thể nói lý - Tiểu Vân lầm bầm . Hắn xé mở gói quà , đúng là đầu khôi du hí mà . Có 1 khoản trò chơi mới rất nổi , có cái này là chiến ngon rồi .


Đang y y tự sướng sau này trong game bỗng dưng bên má phải chợt cảm thấy mềm mềm man mát . Giật mình , cái gì vậy ? Tiểu Vân quay đầu lại chỉ còn thấy cái bóng của chị họ rất nhanh biến mất khỏi cửa phòng .

Dù có ngu mấy đi nữa thì hắn cũng cảm nhận được 1 phần . Chẳng lẽ là ...

Đêm đó , nếu có người trong phòng Tiểu Vân sẽ thấy ngạc nhiên . Bởi hắn ngồi đờ ra trước lap khá là lâu rồi thỉnh thoảng cười như 1 thằng động kinh . May mà không có ai vào đưa hắn đi bệnh viện tâm thần .

Chiều hôm sau khi Tiểu Vân tỉnh dậy , bởi quá hưng phấn mà gần sáng mới ngủ được . Hắn cảm giác cuộc đời mình đang từ màu xám xịt chuyển sang muôn màu rực rỡ . Nhưng 1 cuộc điện thoại đã đánh tan tất cả


  • Vân , mau tới bệnh viện nhân dân . Yến ... nó ...

Sững sờ đến điện thoại rơi lúc nào không hay . Tiểu Vân cảm thấy đầu óc quay cuồng . 1 hồi sau , hắn mới giật mình tỉnh lại . Vội vàng mặc áo ngắn quần jean , bộ đôi ra ngoài mà chả biết cất trong tủ bao lâu . Lao nhanh ra khỏi cửa cũng chả thèm đóng . Phi hết tốc lực đến bệnh viện với con xe đạp cà tàng khô dầu vang cọt kẹt trên đường .


  • Không có chuyện gì . Không sao cả !

2 câu ám thị mà hắn liên tục nói để thôi miên chính mình . Đường cũng không xa 20' sau hắn đã đến bệnh viện . Bỏ mặc con xe ở ngoài dù có bị mất hắn cũng không quan tâm . Hắn chỉ còn 1 ý nghĩ lao vào bệnh viện xem Như Yến có sao không mà thôi .

Trước phòng bệnh 1 đôi vợ chồng trung niên đang đứng đó mà lo lắng ngóng trông . Tiểu Vân lao đến , thở không ra hơi , vội hỏi :


  • Bác .. thế nào .. chị Yến ..?


Võng Du Thần Ma - Chương #1