Đạt Được Tín Nhiệm


Người đăng: Sieuxayda

Tiến nhập Hắc Diệu Thành, Thành Nam có thể cảm nhận được khắp nơi đầy rẫy Vũ
Trụ cảnh cường giả khí tức, cảnh giới Vũ Trụ có thể coi là cường giả một
phương mà ở đây giống như rau cải trắng tùy ý thấy được.

Đến lúc này rồi, Thành Nam cũng cáo từ bọn người Diệp Băng, hắn dự định sẽ tự
đi tìm manh mối liên quan đến Phân Hồn Quả.

Sau khi Thành Nam rời đi, vị tộc trưởng Diệp Thanh có vẻ thở dài, xem ra Thành
Nam chỉ là một người xa lạ, không phải gián điệp ở các bộ lạc khác cài vào.

Dạo trên đường phố, Thành Nam lặng lẽ quan sát thử tìm người nào có vẻ quyền
quý để thử nô dịch linh hồn.

Sau vài tiếng, hắn cũng tìm thấy mục tiêu, đây là một thiếu niên ăn mặc sặc
sỡ, khuôn mặt kiêu ngạo vểnh lên trên đường, cảnh giới chỉ ở nhị giai Vũ Trụ
cảnh.

Thành Nam vờ như đi ngang qua, tiến lại gần, lập tức triển khai thần thức,
đánh một đạo linh hồn lạc ấn vào thần thức của đối phương.

“ A!” Thiếu niên này bỗng nhiên hét lớn một tiếng trên đường cái, làm một số
người khác nhìn vào khó hiểu, nhưng âm thanh cũng rất nhanh tắt đi, lúc này
người nay nhìn vào Thành Nam bằng một bộ dáng cung kính.

“ Ngươi, theo ta” Khẽ hô một tiếng. Thành Nam thầm than may mắn, hắn cũng có
chút choáng váng sau khi linh hồn nô dịch, quả nhiên cường giả thần thức càng
mạnh càng khó khống chế.

Thiếu niên liền đi cùng Thành Nam vào một con hẻm nhỏ, đối với Thành Nam cung
kính chào:

“ Chủ nhân”

“ Ngươi đã nghe qua về Phân Hồn Quả chưa?” Thành Nam trực tiếp hỏi.

“ Thưa chủ nhân, tôi đã từng nghe qua về loại quả này, nghe đồn đây là một
loại thánh vật của Hồn Điện” Thiếu niên thành thật nói.

“ Ngươi thuộc thế lực nào, trong thế lực có Phân Hồn Quả không?” Thành Nam
tiếp tục hỏi.

“ Thưa chủ nhân, tôi thuộc Minh La tông, tông môn của tôi vẫn chưa từng được
tiếp xúc với loại quả này, loại quả này Hồn Điện cất giữ rất kỹ, hầu như không
truyền lưu ra ngoài” Thiếu niên liền đáp.

“ Không truyền lưu ra ngoài sao?” Thành Nam thầm nghĩ cũng phải, nếu như Phân
Hồn Qủa phổ biến, đã không có chuyện Diệp Thanh tộc trưởng không biết, xem ra
phải nghĩ cách tiến nhập Hồn Điện, từ đó mà ra tay.

Cùng thiếu niên đi trên đường tìm kiếm một mục tiêu khác, trên đường đi, bỗng
nhiên Thành Nam nghe được một thanh âm quen thuộc đang cãi vã, đường như xảy
ra tranh chấp.

“ Các ngươi quá đáng, sao có thể ép giá đến như vậy?” Giọng nói của Diệp Băng
vang lên.

“ Hắc hắc, hàng hóa các ngươi chỉ đáng giá như thế”

“ Lưu Linh bộ lạc các ngươi, nếu không bán cho chúng ta, thử xem có nhà nào
dám mua hàng của các ngươi không? hắc hắc”

Giọng nói của hai người đàn ông trung niên mang theo vẻ bỡn cợt, Thành Nam vừa
nghe thử thì đã hiểu, xem ra những người của Lưu Linh bộ lạc bị bắt nạt.

Tiến tới gần, Thành Nam nhìn thấy lúc này đám người Diệp tộc trưởng bày những
vật tư như răng nanh yêu thú, các vật tư đặc sản của bộ lạc dưới mặt đất, có
hai trung niên nam tử cảnh giới Trung giai Vũ Trụ đang kì kéo ép giá, trên
khuôn mặt đám người Diệp Tộc trưởng hiện lên nét căm phẫn dữ dội.

Biết làm sao được, bọn họ chỉ là một bộ lạc nhỏ, cảnh giới thấp kém, thường
xuyên bị chèn ép, nhưng cứ như vậy rồi bọn họ cũng mất đi lượng tài phú duy
trì sinh nhai của các thành viên, một ngày nào đó có thể uy hiếp đến sinh hoạt
thường ngày của thành viên trong bộ lạc.

Thành Nam tiến tới gần, lúc này Lâm thúc tỏ ra cực kỳ mừng rỡ, Diệp Thanh tộc
trưởng thì nhíu mày, hắn không muốn thanh niên xa lạ dính dáng vào chuyện này.

“ Các ngươi rốt cuộc có bán hay không, nếu không bán thì dẹp tiệm quay về bộ
lạc đi thôi” Hai tên trung niên nam tử cười lớn nói.

“ Quân lão” Lúc này thiếu niên bị Thành Nam linh hồn nô dịch bỗng nhiên thốt
lên, hướng tới một trong hai tên trung niên nam tử.

“ Phi Long thiếu gia?” Trung niên nam tử cầm đầu thốt lên, dường như nhận ra
người này.

“ Đại ca, chẳng lẽ là Phi Long thiếu gia của Minh La Tông?” Trung niên nam tử
còn lại ngạc nhiên hỏi.

“ Nếu Phi Long thiếu gia quen biết với những người này, xin lỗi vì đã mạo
phạm” Thấy thiếu niên nọ đứng sau lưng Thành Nam, mà Thành Nam có vẻ thân
thiết với đám người, hai người này trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.

Thành Nam dùng thần thức truyền âm cho thiếu niên này, ra lệnh hắn uy hiếp lại
bọn họ.

“ Quân lão, các ngươi ép giá như thế này có vẻ không hay ho lắm chứ?”

Hai trung niên nam tử nghe vậy liền hoảng sợ, Minh La Tông tuy không phải đại
thế lực nhưng cũng coi là có danh tiếng trong Hắc Diệu Thành, nhất là Phi Long
thiếu gia còn là thiếu tông chủ, nếu không khiến vị thiếu gia này hài lòng,
sau này bọn họ khó mà thoải mái hành tẩu.

“ Phi Long thiếu gia, chúng tôi sẽ mua hết đống hàng này, bảo đảm không ép
giá, còn tăng gấp đôi giá thông thường” Nói rồi hai người gấp rút lấy ra một
ít tiền tệ của Phân Hồn Bí Cảnh, giao cho đám người Diệp Thanh, rồi mau chóng
thu đống hàng hóa mà rời đi.

Thấy mọi chuyện đã được giải quyết, Thành Nam liền cùng thiếu niên Phi Long
rời đi, nhưng lúc này Diệp Thanh tộc trưởng liền chạy theo phía sau, hô lớn:

“ Thành Nam huynh đệ, cám ơn cậu vì đã ra mặt, cậu có thể đến bộ lạc chúng tôi
làm khách một ngày không? Để chúng tôi nhiệt tình khoản đãi, Diệp Băng nó cũng
rất muốn cậu lưu lại”

Diệp Thanh tộc trưởng dường như đã không còn lòng cảnh giác đối với Thành Nam,
một người quen với một đại thiếu gia của một thế lực tầm cỡ trong thành, chẳng
lẽ còn lại đi làm gián điệp trong bộ lạc bọn họ sao, hơn nữa chỉ cần thân
thiết với Thành Nam, sau này bọn họ buôn bán vật phẩm trong Hắc Diệu thành sẽ
tránh khỏi bị ép giá, bắt chẹt một lần nữa.

“ Thành Nam ca ca, có thể ở lại một ngày không?” Thiếu nữ Diệp Băng chạy tới
níu tay Thành Nam, một bộ rất không muốn rời xa bộ dáng.

“ Được rồi, vậy đa tạ Diệp thúc thúc” Thành Nam không đành lòng từ chối, dù gì
hắn cũng không quá vội, việc tiến nhập Hồn Điện cần suy tính kỹ càng hơn.

Ra lệnh cho thiếu niên Phi Long rời đi, Thành Nam dặn hắn trong thời gian này
phải nhờ vào thế lực mà tìm hiểu kỹ về các nhân viên trong Hồn Điện, cách thức
hành động và thời gian ra ngoài của các người trong thế lực lớn nhất Phân Hồn
Bí Cảnh này, sau đó hắn liền cùng đám người Diệp Thanh mua một ít vật tư, quay
về Lưu Linh bộ lạc.

Sau hơn nửa ngày, mọi người cũng về tới, Diệp Thanh tộc trưởng phân phối các
vật tư mua được cho các thành viên, cũng kể lại chuyện được Thành Nam giúp đỡ,
hiện tại các cư dân của bộ lạc đều nhìn Thành Nam với ánh mắt cảm kích, không
còn coi hắn như người xa lạ.

Lúc này, một đứa bé trai bỗng nhiên chạy tới trước mặt Diệp Băng, hô lớn: “
Băng tỷ, Tiểu Nguyên không may bị Ban Lan Xà cắn”

“ Cái gì, Tiểu Tinh, có nguy hiểm không, rồi Tiểu Nguyên đang ở đâu?” Diệp
Băng tỏ ra hoảng hốt, liền hỏi.

“ Băng nhi, không sao cả, Ban Lan Xà cắn nếu đắp thuốc đúng cách sẽ rất nhanh
khỏi” Diệp Thanh tộc trưởng nghe vậy liền an ủi.

Đám người Thành Nam liền đi đến một túp lều, thăm đứa bé Tiểu Nguyên, tuy
nhiên tình hình không khả quan lắm, khi dường như đứa bé này bị sốc phản vệ,
hôn mê li bì.

" Không xong rồi, độc tính dường như đã biến chứng" Diệp Thanh tộc trưởng sau
khi dùng tay cảm nhận quan sát, nhíu mày nói.

" Cha, chẳng lẽ Tiểu Nguyên sẽ chết sao?" Diệp Băng bắt đầu khóc nức nở.

“ Để ta” Thành Nam cũng không nhìn thấy chết mà không cứu, lấy ra một quả Hồng
Lân Quả, bóp nát cho linh lực hòa vào miệng đứa trẻ, rất nhanh đứa bé mở mắt
linh động hoạt bát như bình thường.

“ Hồng Lân Quả!” Diệp Thanh tộc trưởng thét lên, ra vẻ cực kỳ bất ngờ, tuy
cảnh giới của hắn cao nhưng tài nguyên trong Phân Hồn Bí Cảnh này cực kỳ thiếu
thốn, loai quả này tuy có truyền lưu tuy nhiên cực kỳ quý giá, bộ lạc của hắn
muốn bỏ tiền ra mua cũng phải trả một cái giá không nhỏ.

“ Thành Nam ca ca, cảm ơn ca ca rất nhiều” Thiếu nữ Diệp Băng mừng rối rít,
nhìn vào khuôn mặt của cha mình cô cũng thầm hiểu loại trái cây vừa rồi rất
quý báu, không ngờ vị ca ca mà cô vô tình dường như cứu được này lại sẵn sáng
bỏ ra để cứu tính mạng Tiểu Nguyên.

Đứa bé Tiểu Nguyên rất nhanh ngồi dậy, sinh long hoạt hổ như bình thường, Diệp
Băng thấy vậy liền la:

“ Tiểu Nguyên, sau này đệ không được đi lang thang như vậy nữa, nếu không phải
nhờ vị ca ca này, tính mạng đệ đã gặp nguy hiểm”

“ Đa tạ ca ca” Tiểu Nguyên liền lễ phép cảm tạ Thành Nam.

“ Haha, tất cả phải cám ơn Băng nhi và Lâm thúc, nếu không có hai người này
muốn đưa Thành Nam huynh đệ về tá túc thì bộ lạc chúng ta sẽ gặp nhiều rắc rối
to rồi” Diệp Thanh tộc trưởng cười lớn.

Tiếp đó, hắn liền hô:

“ Để ăn mừng lần này buôn bán thuận lợi kèm Tiểu Nguyên được cứu, chúng ta hãy
tổ chức một bữa tiệc nhỏ, cũng là chào mừng Thành Nam huynh đệ đến với Lưu
Linh bộ lạc”


Võng Du Siêu Cấp Sát Thủ - Chương #182