Syndra


Người đăng: nhatniemvinhhang0

Quách Tử Đàn nhíu mạnh hàng mi, cơ thể vô lực gần như bất động, mắt cũng không
thể mở ra nổi, cảm giác vừa bị sét đánh quả thực không dễ chịu gì, thân thể
của hắn tê dại đến lúc này vẫn còn chưa dứt.

Trong lòng Quách Tử Đàn đang thầm mắng số phận mình đen đủi, uất ức không tan,
chơi game còn chưa hết trận đã bị trời đánh chết, hắn có gây nên tội tình gì?

Mặc dù không có gì để lưu luyến khi cạnh hắn không còn người thân, nhưng Quách
Tử Đàn vẫn cảm thấy tiếc nuối, không có ai mong mình chết sớm, hắn cũng như
vậy.


  • Nhưng. . . chết thật rồi sao?

Quách Tử Đàn cảm thấy nghi vấn tự hỏi, hắn chắc chắn mình chưa chết, tai hắn
vẫn còn nghe được tiếng gió nhẹ xung quanh, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng,
hắn liền hoảng hốt sững người. Lát sau lấy lại được tinh thần, hắn lập tức
kinh hô:


  • Giọng nói của mình sao nghe khác thế này?!

Quách Tử Đàn không cách nào bình tĩnh được, thanh âm của hắn giống như một
người đàn ông trung niên, trầm trọng nhưng thanh rõ dị thường, dõng dạc như
một bậc quý tộc cao quý.

Hắn còn cảm thấy thanh âm này rất quen tai! Thật sự chưa chết!

Tựa hồ sao khi Quách Tử Đàn nhận ra mình còn sống, một lực lượng vô hình bỗng
chốc sinh sôi trong người hắn, hơn nữa còn đang không ngừng mãnh liệt tăng
lên.


  • Rốt cuộc chuyện gì đang xãy ra?!

Quách Tử Đàn nhanh chóng mở to tầm mắt, cảm giác tê dại đã hoàn toàn xua đi
mất.

Ở gốc độ này, không ai không hoảng hốt và lo sợ, tuy nhiên, cảm xúc đó trong
hắn bỗng nhiên biến mất, giống như có thứ gì đó đã áp chế nó đi, để lại một
trái tim vô cùng bình tĩnh.

Mặc dù nhận ra nó, nhưng Quách Tử Đàn cũng không có ý tứ khó chịu trong lòng,
ngược lại cảm thấy đây là điều hiển nhiên, cái tính cách đạm nhiên không đổi
sắc, bình tĩnh trước khói lửa chiến tranh, thậm chí có phần máu lạnh này chính
là tính cách của hắn.

Quách Tử Đàn chậm rãi đứng dậy, mắt không rời khỏi cơ thể mình, nội tâm hắn
thập phần kinh hỉ, điều đầu tiên đáng mừng chính là hắn thật sự chưa có chết.

Mà thứ khiến hắn mừng rỡ nhất chính là bộ chiến giáp đen huyền trên người.
Nhìn lại hình thể hắn lúc này, rất to lớn, cao tận hai mét, so với cơ thể cũ
ốm teo của hắn thì cao to hơn rất nhiều lần.

Tình tiết này, chẳng lẽ là ta xuyên không sao?!

Giống như đáp trả lại câu hỏi của Quách Tử Đàn, một thanh âm nữ tử mềm mại
vang lên bên tai hắn:


  • Cậu đã thật sự xuyên không rồi đấy, chủ nhân


  • Ai?!


Cơ hồ khi thanh âm nữ nhi đó vang lên, Quách Tử Đàn liền quát lớn, thanh âm
trầm ổn, hai mắt liên tục đảo quanh quan sát, bày ra tư thế chiến đấu sắc bén,
nội tâm thậm chí không có một tia dao động.

Bình tĩnh đến độ để cho chính hắn phải giật mình! Phong thái này nếu không
phải đã trải qua trăm nghìn trận chiến chuôi rèn thì không thể nào có được.

Mặc dù trên tay không có vũ khí nhưng Quách Tử Đàn vẫn hư không cảm thấy tự
tin, tự tin vì lực lượng khổng lồ đang điên cuồng tăng trưởng trong cơ thể
mình, đến tận lúc này vẫn không có dấu hiệu dừng lại, hắn có cảm giác mình có
thể nhắc bỗng một đầu xe tải luôn đấy.

Lực lượng mạnh mẽ này khiến cho xung quanh Quách Tử Đàn gió nhẹ nổi lên, lá
bay cỏ động, tử bào phía sau nhè nhẹ chập chờn.


  • Chủ nhân bình tĩnh, ta là hệ điều hành hệ thống Liên Minh Huyền Thoại, cùng
    chủ nhân xuyên không đến thế giới này, ta là thủ hạ của cậu

Đúng lúc này, giọng nói nữ tử kia lần nữa vang lên, đối với hắn giải thích.
Sau khi nghe xong, Quách Tử Đàn thu lại cảnh giác, gió nhẹ xung quanh do hắn
tạo ra cũng yên lặng tản đi. Hắn không hề hoảng, bình tĩnh đánh giá tình huống
xung quanh, theo hắn nghĩ, hắn có thể xuyên thì người khác cũng có thể xuyên
không, bất quá cái này cũng không tính là người.

Tăng thêm hệ thống vừa nói nó chính là hệ thống từ Liên Minh Huyền Thoại, hắn
căn bản không cần lo lắng. Huống chi hệ thống còn nói nó là thủ hạ của mình.

Quan sát xung quanh một vòng, có lẽ hắn đang đứng trong một khu rừng già, xung
quanh cây cối cao lớn, lá rộng xanh mướt, lắng tai sẽ nghe tiếng chim hót ngân
vang, bên dưới đất thì có nhiều tản đá lớn, bụi cây xanh um, hồ điệp đủ sắc
vờn quanh hoa dại khắp khu rừng.

Cái đặc biệt nhất chính là nó rất ảo, ít nhất Quách Tử Đàn cảm thấy như vậy,
tuy huyền ảo nhưng rất chân thật. Cảnh vật này, sự loáng bóng và màu sắc này,
nó tươi tắn và hoàn mỹ hơn rất nhiều lần so với Trái Đất, đất đá cây cỏ, có
màu sắc rõ nét không có hạt bụi, trời cao xanh mướt, mây trắng lặng lờ trôi.

Tất cả rất hoàn mỹ, chính thứ hoàn mỹ này giúp hắn nhận ra mình đã không còn ở
Trái Đất nữa.


  • Đây là đâu?

Quách Tử Đàn nhẹ giọng hỏi, hắn hiện tại đã biết hệ thống Liên Minh Huyền
Thoại gì đó ở đâu rồi. Nếu đúng với tiểu thuyết, nó đang là thiên đạo của thế
giới này, là tồn tại không ai nhìn thấy được, và với hệ thống, hắn sẽ trở
thành bá chủ của thế giới!


  • Ta chỉ đang ở trong đầu của cậu thôi mà

Hệ thống bỗng nhiên dội một gáo nước lạnh lên đầu Quách Tử Đàn, nàng ta tựa hồ
còn đang nhịn cười.

Quách Tử Đàn chớp chớp con mắt, sau đó lập tức ho khan vài tiếng, che được
chút nào thì che, đúng là có chút xấu hổ.


  • Lúc cậu hôn mê, tôi đã thâm nhập một chút với hệ thống nơi đây rồi, cho nên
    cũng biết chút thông tin. Hành tinh này là Titan, lớn gấp 90 mũ 3 lần Trái
    Đất, có nhiều hơn 40.630 loại vật chất và hạt nguyên tử khác. Hơn nửa, nguồn
    sinh mệnh ở đây rất lớn, đủ để tái tạo và hồi sinh bất kỳ thực thể nào trong
    suốt 42 tỷ thiên niên kỷ tới. ..


  • Khoan đã, ngươi vừa nói hệ thống nơi đây là ý gì?


Quách Tử Đàn nắm bắt được điểm mấu chốt bên trong, vội vàng hỏi lại:


  • Chủ nhân không nghe lầm đâu, hành tinh này có một hệ thống khổng lồ đang
    vận hành, niên đại ít nhất cũng hơn 80 tỷ năm, nó rất nguy hiểm, tôi chỉ xăm
    nhập một chút bên ngoài mà xuýt bị nó phân giải rồi

Hệ thống lời nói tựa hồ còn sợ hãi kể lại.


  • Lợi hại như vậy, ngươi có khi nào bị phát hiện không?

Quách Tử Đàn hơi kinh ngạc, nếu bị anh đại nơi này phát hiện, có phải cả hắn
và hệ thống hai cái con virus này sẽ bị phân giải?

Mà khoan đã, thế giới này có một hệ thống tồn tại, chẳng lẽ đây là một thế
giới võng du thật sự sao?!

Nội tâm Quách Tử Đàn kịch liệt kích động, bất quá ngay sau đó, cảm xúc kích
động bỗng nhiên bị áp chế đi, khiến cho đầu óc hắn bình tĩnh trở lại.


  • Tạm thời sẽ không sao, cậu chủ không cần lo lắng, có lẽ khi cậu mạnh đến
    mức độ nào đó, cậu sẽ không phải lo về hệ thống nơi đây nữa.


  • Tốt, thấy ngươi cũng có linh trí như vậy, về sau ta sẽ gọi ngươi là Syndra,
    chúng ta sẽ là bạn bè! Vậy Syndra, ngươi có biết cảm xúc của ta đang bị thứ gì
    áp chế không? Rất lạ lẩm nhưng ta lại có cảm giác đây là điều hiển nhiên


Quách Tử Đàn khẽ nhíu mày hỏi. Đối với hắn đặt tên, Syndra cũng không có lời
dị nghị, thậm chí có chút vui mừng, nàng cười nhẹ giải thích:


  • Đó là do cậu chính là Darius Lang Vương - chúa tể của chiến tranh và sự hỗn
    loạn! Chính thân phận này đã biến đổi tính cách thật sự của cậu


  • Darius. ..


Quách Tử Đàn mở to mắt thều thào. Hắn nhìn lại chiến giáp đen tuyền oai phong
với hình dáng vua sói đẹp mắt trên người, điểm nổi bậc của bộ giáp là những
gốc cạnh đường viền trên khuỷu tay, giáp vai, giáp gối, trước ngực ngay vị trí
đầu sói vương, hiện lên óng ánh màu sáng đỏ như máu diễm lệ. Sau lưng có một
áo bào tím phủ xuống tựa như một chiếc áo bành.

Một bộ chiến giáp đen tuyền kết hợp với huyết quang tuyệt mỹ, có thiết kế hầm
hố và góc cạnh đẹp mắt.

Đây rõ ràng là trang phục Darius Lang Vương! Chỉ có điều thanh chiến phủ hiện
tại không biết nơi nào, nhìn tổng thể hắn lúc này muốn có bao nhiêu uy phong
liền có bấy nhiêu uy phong!

Hèn gì nghe giọng mình quen đến thế, hóa ra là giọng nói của vị tướng tủ, à mà
hiện tại phải nói là giọng của bản thân rồi.

Nhưng cuối cùng, điều để Quách Tử Đàn suy ngẫm nhất chính là thân phận của
mình: Chúa tể của chiến tranh và sự hỗn loạn.

Quách Tử Đàn nhíu nhíu mi, hắn không hề cảm thấy sợ hãi hoặc ghê tởm về nó,
ngược lại còn rất tự hào và kiêu ngạo! Chỉ là hắn cảm thấy, phía sau thận phận
của mình là một đại sự kiện nào đó, một cuộc chiến tranh khốc liệt? hoặc là
một cuộc thánh chiến xuyên lục địa? Ít nhất nó sẽ không đơn giản như lúc này,
một chúa tể chiến tranh đang đứng ngốc trong cánh rừng già. ..

Chúa tể của chiến tranh và sự hỗn loạn!


  • Có lẽ là do cậu xuyên không đã mang theo thân phận này, sức mạnh của cậu sẽ
    được cân bằng với thế giới Titan, đến thời điểm hiện tại, cân bằng đó là tăng
    sức mạnh! Ấy chết, nó đang đến đấy!

Syndra đang nói với hắn thì bỗng nhiên hô lớn rồi vội vàng yên tĩnh, thái độ
sợ hãi như lâm phải đại địch. Quách Tử Đàn không phải đồ ngu, hắn thừa biết
cái gì đang đến trong miệng Syndra.

Một giây ngay sau đó, Quách Tử Đàn cảm thấy có thứ gì đó quét ngang thân thể
mình, trên dưới trái phải không chừa một gốc nào, cũng chính thời điểm này,
sức mạnh đang sinh sôi trong người hắn mới dừng lại tăng trưởng.

Cảm giác mạnh mẽ lúc này khiến toàn thân hắn vô cùng thư sướng, Quách Tử Đàn
nắm chắc mình chỉ cần một tay cũng đủ sức để nâng chiếc xe ô tô mười sáu chỗ
lên ném đi rồi!

Tuy như vậy, hắn cảm thấy nhiêu đây vẫn chưa phải là giới hạn của mình, thậm
chí bấy nhiêu cũng chưa phải là nửa phần sức mạnh của bản thân nữa!

Càng là như vậy, hắn đối với thế giới mới này càng thêm thích thú, không có
nửa điểm hoang man.


Võng Du Hỗn Thế Ma Vương - Chương #1