Bách Lý Hàn ngạc nhiên, đây đúng là ấn kí game nhưng thế hệ thống đang ở đâu?
Két
Cánh cửa mở ra , Bách Lý Hàn tò mò ai lại đến nơi này. Cái đầu ngó ra, nhất
thời hắn quên thân bị trọng thương lại lo truyện bao đồng.
Một giọng nói thanh thúy truyền vào tai của hắn. Giọng nói rất ngọt ngào nhưng
lại không kém mấy phần non nớt. Một cô nhóc tầm 13-14 tuổi hiện nên trong mắt
hắn. Cô nhóc này mặc một bộ tạp dịch, gương mặt thanh tú kèm theo đôi mắt to
tròn màu lam hiện lên một vẻ đáng yêu.Mái tóc đen dài đến eo xuông mượt. Theo
kí ức nguyên chủ cô nhóc này là Mộc Tiểu Thanh, một tạp dịch cao đẳng trong
Ngọc Long Môn. Thường xuyên bảo vệ ''Triệu Lâm'' , mặc dù chỉ là tạp dich tuy
nhiên tu vi đã đến Khai Quang đại viên mãn chỉ cần dành ít thời gian thì có
thể lên tới Trúc cơ , chỉ cần đến Ích Cốc là có thể tiến vào Nội môn đệ tử.
Một tiểu cô nương có thiên phú như vậy lại chọn làm tạp dịch Bách Lý Hàn có
phần khó hiểu.
Bách Lý Hàn nhíu mày. Tuy không biết vì sao lại tốt với một tên nô lệ tuy
nhiên không phải không có ý tốt.
Ngươi đúng là không biết trên dưới, một tên nhóc 12-13 tuổi như ngươi phải
gọi ta là tỷ tỷ mới đúng.Nè, mau bôi thuốc này vào. Cái tên Mặt Đen đó lại ăn
hiếp ngươi, chỉ là một tên luyện khí dám hung hăng, chút nữa ta sẽ thay trời
hành đạo.
Tên nhóc? ta 15,ngươi ít ra cũng 13-14 tuổi thôi , ta không bảo ngươi gọi
ta là đại ca là may rồi.
Vừa nói Bách Lý Hàn vừa bôi thuốc. Cái tên mặt đen hẳn là tên Bạch Lam rồi
-Ngươi 15? không thể nào, nhìn ngươi cũng chỉ 12-13 tuổi thôi...ngươi đường tưởng lừa được ta.
Bách Lý Hàn cũng chẳng muốn nói nhiều, tập chung bôi thuốc.Hắn không muốn tốn
nước bọt.
-Ngươi trả lời ta đi , nè nè
Đôi mày liễu của Mộc Tiểu Thanh khẽ nhíu lại trên trán ngọc miệng thì cứ lải
nhải, Bách Lý Hàn không chịu được trọng lời nói có một tia nổi giận.
-Ngươi!...Ta sẽ không quay lại đây nữa đâu.
Quỳnh
Cánh của khép lại, trước khi đi ra ngoài hắn có thấy Mộc Tiểu Thanh khóe mắt
đỏ lên, hiển nhiên là sắp khóc đến nơi rồi. Mặc dù hắn cảm thấy có tội tuy
nhiên không còn cách nào khác để đuổi Mộc Tiểu Thanh đi.Nhưng hắn cảm thấy rất
lạ, đối với Mộc Tiểu Thanh hắn có cảm giác rất thân quen, mang theo sự trìu
mến lại đau lòng.Hắn biết mặc dù Mộc Tiểu Thanh xinh đẹp thật nhưng nguyên chủ
lại không bao giờ để ý chỉ lãnh đạm nhận sự giúp đỡ, có cảm tình nhưng chưa
tới tình cảm nam nữ, chỉ là tình bạn hữu nhưng lại hết sức mỏng manh có thể
cắt đứt bất cứ lúc nào. Hắn không hiểu nhưng lại không để trong lòng. ''Chuyện
gì đến rồi sẽ đến'' đó là danh ngôn cuộc sống của hắn vì vậy chỉ cần có thời
gian thì hắn sẽ biết. Hiện tại bây giờ đã yên tĩnh Bách Lý Hàn muốn nhắm mắt
dưỡng thần
...
...
...
Két, rầm
Một màn xuất hiện làm cho Bách Lý Hàn giật mình.Quả nhiên là người tu tiên
,mới mấy giây thôi mà đã đưa cơm đến rồi.Người đưa cơm này hiển nhiên là Mộc
Tiểu Thanh
-Ngươi nhanh thật đó mới mấy chốc mà đã đưa cơm rồi.Bách Lý Hàn nói
Mộc Tiểu Thanh nói rất tự tin làm cho Bách Lý Hàn khóe miệng nhếch lên.
Tại sao ngươi lại tốt với ta như vậy? với lại ngươi lấy tư cách gì lo cho
ta?
Ta lấy tư cách là cháu gái của chưởng... à mà ta muốn hỏi một điều.Nói đến
đây Mộc Tiểu Thanh hơi dừng lại nhanh chóng đổi đề tài khác.Bách Lý Hàn cũng
không quá bận tâm.
-Điều gì?
-Ngươi vì sao lại lạnh nhạt với ta?
Ngươi có biết nô lệ là gì không? Bách Lý Hàn lạnh nhạt nói ra.
Nô lệ ... là con cháu của một trọng phạm của một quốc gia. Những người
trong gia đình tội phạm khi chưa đến 18 tuổi thì sẽ làm nô lệ còn nếu là lớn
hơn lập tức nhốt lại hoặc sử trảm.
Ánh mắt của Mộc Tiểu Thanh không dám nhìn thẳng vào Bách Lý Hàn. Nàng biết
linh căn của Bách Lý Hàn không phải phế phẩm. Nàng biết chỉ vì gia tộc hắn lại
bị phế bỏ linh căn.Sở dĩ nàng biết bởi vì nàng cũng từng ở đó , cũng từng cầu
xin phụ thân cúa giúp hắn nhưng đã quá muộn. Nàng cầu xin phụ thân cho nàng
làm tạp dịch cũng chỉ vì hắn thế nhưng hắn lại không nhớ nàng là ai, không nhớ
lời hứa 8 năm về trước ở trong rừng trúc.Nhưng không sao chỉ cần nàng kiên trì
thì hắn cũng nhớ ra nàng là ai.
Bách Lý Hàn biểu cảm không có gì nhiều chỉ tập chung ăn, nhưng trong lòng của
hắn rất tức giận, không, phải nói là oán giận mới đúng chứ.Một nỗi oán giận
sâu đến tận xương tủy nhưng lại không biểu lộ ra ngoài.Hắn thầm nhủ (yên tâm
đi ta sẽ cố gắng báo thù cho ngươi), dần dần nỗi oán giận đó giảm xuống rồi
biến mất.
-Ta ăn xong rồi ngươi trả lời câu hỏi vừa nãy của ta đi.
-Vì sao ngươi lại tốt với ta?
-Ta ... ta ... ta không nói chuyện với ngươi nữa.
Mộc Tiểu Thanh rời đi lúc đó là đã chạng vạng tối, vì không biết làm gì nên
hắn đi ngủ.