Người đăng: vusontieuphu
“Nhược Y, đồng ý với hắn”
Vô Trần trong lòng khẽ động, đây hẳn là mấu chốt của sự việc. Nếu như suy nghĩ
của hắn không sai, vậy, hoặc là “Minh Tường Thuật” nguyên thủy hoặc là Hắc Ám
Tinh Linh Hoàng” chính là phần thưởng của phó bản lần này.
Nghĩ lại cũng vậy, chỉ có những thần vật cùng loại cấp độ như vậy, mới có thể
lấp đầy được khoảng trống giữa độ khó cấp độ 13 sao và độ khó 12 sao.
“Tốt, Vô Trần ca ca”
Diệu Nhược Y gật đầu đồng ý rồi quay sang truyền đạt lại cho Hắc Yêu Tinh.
“Becumanletaro”
“Quacquaboloxe !!”
Hắc Yêu Tinh không biết nhận được sức mạnh quán chú từ đâu. Nguyên bản thân
thể gầy gò, không ngừng khóc mếu, dập đầu, nhìn vô cùng thảm thương, lập tức
bật dựng dậy, khoa tay múa chân vui vẻ vô cùng.
“Hắc!”
Vô Trần hai mắt hơi nheo lại. Hắn vẫn chưa xác định chắc chắn được đây đúng là
một phần của phó bản cốt truyện bị ảnh hưởng sau khi đầu não động tay động
chân, hay là ngay từ đầu đã là cái bẫy của đầu não đào ra cho hắn nhảy vào.
Còn quá nhiều điều mờ mịt, không xác định, thông tin rời rạc, cần phải xác
nhận thêm. Rốt cuộc, Vô Trần dù sao cũng là người, không phải thần thánh, có
thể biết trước được tương lai. Tuy nhiên, có thể chắc chắn một điều rằng,
không được bảo vật cấp độ cao cấp nhất như “Nguyên Thủy Minh Tường Thuật” hay
“Hắc Ám Tinh Linh Hoàng”, nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều.
Đoàn người Vô Trần, dưới sự dẫn đường của Hắc Yêu Tinh, thẳng hướng tiến về
phía trước.
Do đã mặc vào áo khoác lông cừu của đám yêu tinh để lại, vậy nên không có ai
không chịu được cả, trạng thái xấu đặc hiệu cũng không xuất hiện.
Vô Trần thầm than trong lòng, quả nhiên đồ vật xuất ra từ đầu não, không có
cái nào là vô dụng cả. Đều là tinh phẩm bên trong tinh phẩm.
Áo khoác lông cừu rộng thùng thình, vô cùng nhẹ, mặc vào sẽ không ảnh hưởng
đến chiến đấu. Ngoài ra, còn có màu trắng đặc trưng, có thể hòa vào với hoàn
cảnh tuyết trắng giống như hiện tại, cực kỳ thuận lợi cho việc lặng lẽ hành
quân hay tập kích bất ngờ…
Trên đường đi, Hắc Yêu Tinh không ngừng khoa môi múa mép, có bao nhiêu bí mật
đều bị hắn không đánh mà khai sạch sẽ.
Thì ra thân phận trước đây của Hắc Yêu Tinh cũng không phải đầu lĩnh của đám
yêu tinh kia, mà chỉ là một con yêu tinh bình thường như bao con yêu tinh
khác. Thâm chí, bởi vì thân hình trời sinh yếu đuối, suy nhược, mà không ít
lần bị những con yêu tinh khác bắt nạt. Nhưng phàm là sự việc, đều có hai mặt
tốt và xấu. Chính nhờ thân thể suy nhược, yếu đuối đó, cùng với tài miệng lưỡi
của bản thần, mà Hắc Yêu Tinh nhận được nhiệm vụ chăm sóc, phục vụ thức ăn,
sinh hoạt cho Hắc Tinh Linh Nữ Hoàng.
Cũng từ đây, Hắc Yêu Tinh một bước lên trời. Thông qua mạng lưới tin tức linh
thông của bản thân, mặc dù Hắc Yêu Tinh không biết được thân phận thật sự của
Hắc Tinh Linh nữ hoàng, nhưng hắn lại có thể đoán ra được nàng này tuyệt đối
có vô cùng cao quý. Nếu không, Yêu Tinh Vương cũng không phải khách khách khí
khí, cung kính hầu hạ như vậy. Nếu như không phải từ đâu bay đến thần bí quang
đoàn, có sức mạnh thần kỳ, làm cho Yêu Tinh Vương tiến hóa thành một thực thể
đáng sợ, mang sức mạnh cùng trí thông minh kinh người, thì chủ nhân thực sự
của vùng đất này là ai vẫn còn chưa biết được đâu a.
Dưới sự cung cúc phục vụ tận tình, trung tâm không đổi của Hắc Yêu Tinh, cuối
cùng Hắc Tinh Linh nữ hoàng cũng “cảm động”. Ban cho hắn sức mạnh, để hắn từ
một con yêu tinh băng bình thường, biến thành Hắc Yêu Tinh như bây giờ.
Nhưng Hắc Yêu Tinh lại không biết rằng, mặc dù dưới sự uy hiếp của Yêu Tinh
Vương, Hắc Tinh Linh nữ hoàng không thể đi vào quy củ, cần gấp một thuộc hạ
đắc lực và tin tưởng được. Tuy nhiên, nàng cũng không có ngay thơ như vậy.
Không, phải nói là, Hắc Tinh Linh nhất tộc không có tộc nhân ngây thơ. Tinh
linh ngây thơ, trong sáng không thể nào làm được Hắc Tinh Linh.
Hắc Tinh Linh nữ hoàng trao cho Hắc Yêu Tinh thần lực, nhưng đồng thời cũng
cướp đi trái tim và tâm hồn hắn. Lực lượng mà nàng đánh vào cơ thể Hắc Yêu
Tinh không đơn thuần là kích thích huyết mạch, mà nó còn có tác dụng mê hoặc
tâm trí của người được trao, từ đây một lòng trung thành với Hắc Yêu Tinh nữ
hoàng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, mặc dù đã sắp chết đến nơi, nhưng Hắc Yêu Tinh
cũng không quên cầu tình cho Hắc Tinh Linh nữ hoàng, kẻ đang bị Yêu Tinh Vương
ăn đến sát sao.
“Nói như vậy, tình cảnh của nữ Hắc Tinh Linh kia rất nguy hiểm sao?”
Vô Trần vuốt vuốt cằm, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hắc Yêu Tinh, cười đầy thâm
ý.
“Shamankhadatbonhac komondo saringanfufu solomon”
Hắc Yêu Tinh: Đúng vậy, Nữ Hoàng hiện tại tình cảnh không được tốt cho lắm.
Nhưng ta nói cho người biết, tên nhân loại hèn mọn kia. Nếu như không phải có
Bạch Tinh Linh nữ hoàng tại đây ngăn cản, thì ta không ăn tươi nuốt sống ngươi
không thể. Đừng mong đánh chủ ý gì với nữ hoàng hắc tinh linh của chúng ta.”
Hắc Yêu Tinh cũng thuộc thể loại tinh ranh, chứng kiến biểu lộ đầy tà khí của
Vô Trần, trong đầu đã nghĩ ngay đến hình ảnh không hay. Nổi giận đùng đùng
mắng chửi.
Vô Trần không để ý chút nào, trong lòng vui mừng khấp khởi dẫn đầu trăm người
hành quân lặng lẽ.
Đạt được “Hắc Tinh Linh Nữ Hoàng” là tốt nhất, bởi vì, chỉ khi có được “Hắc
Tinh Linh Nữ Hoàng”, “Minh Tường Thuật Nguyên Thủy” sẽ không cánh tự bay vào
trong túi quần hắn. Còn nếu như chỉ đạt được ““Minh Tường Thuật Nguyên Thủy”
thì chưa chắc đã ký kết khế ước được với Hắc Tinh Linh Nữ Hoàng.
Nói là thuật nghiệp có chuyên công quả nhiên không sai, Hắc Yêu Tinh với thân
phận là dân bản địa, sinh ra và lớn lên ở địa phương này, một đường lườn lách
qua toàn bộ đài quan sát của đám thủ hạ của Yêu Tinh Vường, an toàn đi đến đại
bản doanh của Yêu Tinh Vương.
“Chủ Nhân, sao chúng ta không dùng kế “dương đông kích tây”, “vây điểm đánh
viện binh”? Mà phải đối đầu trực diện với Yêu Tinh Vương. Chỉ với 100 người
chúng ta như vậy, ta e là binh lực quá mỏng, không thể nào đánh thắng được đối
phương”
Nguyệt Lan phân phó một nữ pháp sư trong đội hình thay bản thân trông coi Hắc
Yêu Tinh, rồi đi nhanh tiến lên lại gần với Vô Trần, giọng nói vô cùng lo
lắng.
Dọc đường đi, đoàn người các nàng không phải không có cơ hội phục kích đánh
trọng thương, thậm chí là tiêu diệt toàn bộ một trạm gác địch trước khi bọn
chúng kịp phản ứng, báo tin về cho đại bản doanh. Nhưng mỗi lần nàng đưa ra ý
kiến, đều bị Vô Trần vô tình gạt bỏ.
Điều này làm cho nàng thật sự không hiểu được rốt cuộc, Vô Trần muốn làm cái
gì. Tính cách của hắn không phải người sợ chiến, càng không phải kẻ ngu ngốc
làm việc mà không biết suy nghĩ.
Ngược lại, Vô Trần từ trước đến nay, luôn mang đến cho nàng thâm bất khả trắc,
làm một bước tính hai, thậm chí ba bước tiếp theo. Tiến có thể công, lui có
thể thủ, luôn đứng ở thế bất bại. Nhưng lần này, với binh lực 100 yêu ớt, muốn
đối đầu với lít nha lít nhít binh doanh của đối phương, tính sơ qua cũng phải
gần vạn tên yêu tinh, trong đó không thiếu đầu lĩnh cấp bậc, lãnh chúa cấp bậc
quái vật. Thậm chí còn có con Yêu Tinh Vương đến giờ vẫn còn là một ẩn số kia.
Nguyệt Lan không nhìn thấy có một chút hi vọng chiến thắng nào.
Càng quá đáng hơn chính là, các nàng cần phải đánh nhanh, thắng nhanh. Nếu như
không thể kết thúc cuộc chiến tránh này trong thời gian 2 tiếng đồng hồ, vậy
thì, đối diện với các nàng không chỉ là vỏn vẹn binh lực 1 vạn này của đối
phương thôi đâu, mà còn thêm hai vạn yêu tinh phân bố rải rác tại khắp các nơi
của khu rừng này, có nhiệm vụ làm dịch trạm canh giữ, cách giới, thông báo kia
nữa kia kìa.
Trong mắt, Nguyệt Lan, đây vốn là không thể nào. Nếu như Vô Trần nghe theo lời
nàng, trước khi đến đây, hắn nên bình tĩnh diệt sát toàn bộ 2 vạn binh lính
rải rác của đối phương, rồi dùng kế “Dương Đông Kích Tây” phân mỏng binh lực 1
vạn của đại bản doanh kia ra thành 2,3 hay thậm chí nhiều hơn. Rồi tạo một cái
ngụy dịch trạm, bên trong có rất nhiều yêu tinh vẫn cố thủ chờ đợi cứu viện.
Sau đó, đánh giết bộ đội của Yêu Tinh Vương gửi đến giải cứu. Đến khi nào,
chắc chắn có thể giết được Yêu Tinh Vương rồi mới tiến công cũng chưa muộn.
Đằng này, Vô Trần lại quá vội vàng. Một trắm đối đầu một vạn, binh lực chênh
lệch không phải một, hai hay mười lần. Mà là cả trăm làn a. Cả trăm lần đó a.
Nhiều lúc, trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là vô nghĩa.