Tống Dương.


Người đăng: vusontieuphu

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, sau lưng hai người truyền đến một tiếng hét lớn, thanh âm khí
khái mười phần, khiến cho nam tử hèn mọn giật mình, động tác tay cứng đờ khựng
lại trên không trung.

Trương Tam vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Dương đi đằng trước, dẫn theo
bảy, tám người chơi phía sau long hành hổ bộ, khí thế hiên ngang bước tới,
thẹn quá hóa giận quát: “ Tiểu tử, không nên lo chuyện bao đồng, miễn cho ném
mất mạng nhỏ. Đừng tưởng rằng nhìn mấy cái bộ phim liền muốn học người ta anh
hùng cứu mỹ nhân, con mẹ nó, ngươi là cái thá gì a?”

“Là ngươi?”

Lúc này, Diệu Nhược Y rõ ràng cũng nhận ra Tống Dương, mày hơi chau lại, nhưng
vẫn chạy qua đứng gần chỗ hắn.

Đối với người thanh niên không biết từ đâu đột nhiên chạy tới trợ giúp này,
Diệu Nhược Y cũng có ấn tượng mang máng. Giống như lúc trước, vào ngày khai mở
sever thứ 2, trong lúc nàng đang làm nhiệm vụ thì vô tình được. Thấy đối
phương sắp bị quái vật giết chết nên đã tiện tay đánh đi ra một cái kỹ năng
hồi máu, sau đó cũng không để ý tới hắn còn sống hay không mà lập tức rời đi.
Không nghĩ tới lại có thể gặp lại được.

Tống Dương gật đầu chào Diệu Nhược Y một cái, cho nàng một cái ánh mắt an tâm,
rồi tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt nàng. Một phần là làm ra động tác
bảo hộ, một phần là không cho Diệu Nhược Y nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt
hắn.

Nháy mắt một cái ra hiệu cho Trương Tam hành động, Tống Dương bộ dáng nghiêm
túc nói ra:
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả. Nhưng ta nói cho ngươi biết, Nhân Loại
Liên Minh là hiện đại văn minh, không phải là nơi cho những kẻ man di mọi rợ,
không thượng tôn luật pháp như ngươi muốn làm gì thì làm”.

Trương Tam giống như nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời, điên cuồng quái
dị cười lớn:

“Ranh con, muốn quản chuyện của người khác, trước tiên phải xác định thân phận
của bản thân. Trên đời này, không phải ai ngươi cũng có thể trêu chọc được.
Nếu không muốn người nhà bị liên lụy, thì cút ngay cho ta”

Nói xong, còn muốn tiến lại gần đẩy mạnh Tống Dương một cái, nhưng bị một
người tráng hán bên cạnh bắt được, giữ chặt hai tay.

“Ngu ngốc, Báo ca, xử lý hắn”

Tống Dương khinh thường cười một tiếng, phất phất tay.

Báo ca làm một tên xã hội đen đã hơn mười năm. Thân hình rất cao to, trên
người có rất nhiều vết sẹo do lăn lộn mà có. Lại thêm sở thích mặc áo ba lỗ để
lộ ra cơ bắp cùng những vết sẹo, trông Báo ca càng giống một con gấu xám chột
mắt đáng sợ hơn là một con báo.

Tên Báo ca này hồi trẻ cũng được coi là thiên tài, là một tên gen thức tỉnh
giả, đã thức tỉnh dị năng. Bất quá bởi vì trong một lần tranh giành địa bàn,
giết quá nhiều người mà bị bắt vào nhà giam. Được cha của Tống Dương cứu ra,
về sau đi theo làm bảo vệ cho Tống Dương.
Chỉ thấy Báo ca hai tay phát lực, nâng cao thân hình bé nhỏ của Trương Tam lên
cao, mặc cho Trương Tam vẻ mặt kinh hoàng, không ngừng kêu oai oái gọi vệ
binh, mạnh mẽ kéo ra bên ngoài tân thủ thôn. Tại trong tân thủ thôn không thể
đánh nhau cũng không thể gây sát thương cho người khác, nếu không sẽ bị vệ
binh giết chết. Đồng thời, hắn cũng không có ý định giết chết Trương Tam thật,
chỉ là diễn trò thì muốn diễn cho hết.

Để cho Tống Dương làm quen được với Diệu Nhược Y, biết được địa chỉ tại hiện
thực của nàng, đến lúc đó thì mọi chuyện dễ bàn.

Trả thù trong trò chơi không thể tiết được mối hận trong lòng Tống Dương được,
hắn muốn cho đôi cẩu nam nữ kia cảm nhận cảm giác sống không bằng chết chân
thực nhất, thống khổ nhất.

Mặt khác, Tống Dương cũng còn ý nghĩ khác trong đầu. Diệu Nhược Y đã đẹp như
vậy rồi, như vậy, mẹ nàng hoặc chị em của nàng cũng sẽ không quá kém. Đến lúc
đó, Tống Dương chỉ cần phế đi tên nam nhân kia, rồi để hắn chứng kiến bản thân
đùa nghịch, làm cho mẹ con Diệu Nhược Y rên rỉ sung sướng, phục vụ dưới thân
mình. Như vậy, thật sự rất kích thích a.

Sau khi thân hình của Báo ca đã biến mất sau cổng tân thủ thôn, Tống Dương mới
yên lòng quay lại, trưng ra bộ mặt mà hắn tự cho là đẹp mắt nhất, cười nhẹ
nhàng, ân cần hỏi han Diệu Nhược Y:

“ Ngươi không có sao chứ?”

Tinh thần của Diệu Nhược Y ổn định không sai biệt lắm, trong lòng cũng không
còn sợ hãi như trước nữa, đang muốn cảm ơn Tống Dương, thì một cánh tay từ
đằng sau vòng qua eo nàng ôm nàng vào trong lòng, không mặn không nhạt đáp:

“ Tạ ơn vị công tử này đã trợ giúp lão bà của ta. Lão bà của ta đã không sao
rồi, cảm ơn ngươi đã quan tâm. Ta gọi là Kim Sơn, hân hạnh được làm quen”

Vô Trần đã đứng từ xa từ rất sớm, chứng kiến tất cả mọi việc diễn ra. Ngay từ
lúc nghe được tiếng kinh hô của Diệu Nhược Y, hắn đã biết có chuyện khác
thường và lập tức thông qua truyền tống trận đến nơi này. Bất quá, thấy được
Diệu Nhược Y không gặp phải nguy hiểm gì, nên mới yên lòng trốn ở một bên,
theo dõi mọi việc, đợi đến lúc này, sau khi màn kịch khép lại rồi mới đi ra,
không cho Tống Dương chiếm tiện nghi.

Thân thể Tống Dương hơi khựng lại, thần sắc rõ ràng có chút mất tự nhiên, cười
gượng, vươn tay ra bắt lấy tay của Vô Trần:

“Chào ngươi, ta là Phi Long Tại Thiên, là người quen cũ của “Tịnh Thủy Thiên
Liên” tiểu thư. Hôm nay chỉ vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy chuyện bất bình
nên mới đứng ra tương trợ mà thôi. Không có ý gì khác”

Cuối cùng, sợ Vô Trần phát hiện ra trong lòng mình có chuột, Tống Dương không
thể không nhấn mạnh thêm một câu.

Nhưng mà, người xưa có câu, có tật giật mình, nếu không làm chuyện gì sai, thì
cần gì phải giải thích.

Càng không nói đến việc, Vô Trần đứng bên ngoài quan sát, đã nhìn thấu được ý
đồ chân thực của đám người Tống Dương, tự nhiên sẽ không vì thế mà bị mắc lừa.

“Ha, ha nếu đã là người quen cũ của Tiểu Liên thì cũng không phải người ngoài.
Như vậy đi, để hôm nào có rảnh ta xin được hẹn Phi Long huynh dự một bữa tiệc
nhỏ với hai vợ chồng ta, để lấy làm tạ ơn đối với sự kiện lần này. Còn bây
giờ, thứ lỗi cho chúng ta phải đi có công chuyện gấp. Thật ngại quá.”

Vô Trần ái ngại vô cùng, bộ dạng thật không tiện nói ra. Mẫn cảm phát hiện
dưới đáy mắt của Phi Long Tại Thiên có một tia oán độc lóe lên, nhưng rất
nhanh bị hắn thu hồi, Vô Trần cười lạnh trong lòng.

Muốn đánh chủ ý với nữ nhân của bản thân, để xem hắn xử lý tên khốn này như
thế nào?

“Phi Long Tại Thiên”, Vô Trần biết, không những biết mà còn biết rất rõ. Lúc
trước vẫn còn là phó hội trưởng của “Bạch Xà” công hội, hắn đã không ít lần
tiếp xúc với tên này. Là đệ nhất công tử của “Long Đằng” tập đoàn, trùm bất
động sản tại Xích Tinh, gần với Lam tinh nhưng nhỏ hơn Lam tinh một chút.

Nếu như nói cụ thể thì tập đoàn “Long Đằng” có thực lực, địa vị ngang bằng với
tập đoàn “Hoàn Vũ” bên trên Lam Tinh. Cũng có thể nói là một tay che trời.

“Phi Long Tại Thiên” tên thật là Tống Dương, năm nay ước chừng 24,25 tuổi. Mặt
ngoài giống như hào hoa phong nhã,nhưng thực chất bên trong lại vô cùng ích
kỷ, độc ác. Vô Trần đánh giá tên này chính là tiểu nhân ngu ngốc, việc nhỏ có
thể làm nhưng tuyệt đối không thể giao việc lớn. Nếu không sẽ rước họa cho gia
tộc.

Thủ đoạn yêu thích chính là dùng dao đâm sau lưng người khác. Bất quá, hắn có
một người cha tốt, biết chùi đít sạch sẽ cho hắn. Nếu không chỉ sợ lúc này hắn
đã bị người ta băm thành mảnh vụn vứt cho chó ăn rồi.
Người mà Vô Trần kiêng kị nhất bên trong tập đoàn “Long Đằng” cũng chỉ có con
cáo già Tống Gia Vĩ, ông già của Tống Dương mà thôi. Lão hói mập lùn kìa, dù
là Vô Trần đích thân đối mặt, cũng không kiếm được lợi lộc gì từ tay ông ta,
thậm chí, nhiều lúc còn ăn phải thiệt thòi. Là hàng thật giá thật nhân tinh,
vô cùng khó đối phó.

Phi Long Tại Thiên bị lời nói của Vô Trần sợ đến ngây người. Không biết là
trùng hợp hay do số hắn không may, mà lại đụng đúng lúc Vô Trần hai người có
việc. Trong lòng Tống Dương cũng không có nghi ngờ gì, vì trong suy nghĩ của
hắn, bản thân đã làm không có một chút sơ hở nào, Vô Trần sao có thể phát hiện
ra được chứ?

Nếu như lúc này cưỡng cầu, chỉ sợ sẽ gây cho Vô Trần cùng Diệu Nhược Y nghi
ngờ, dẫn đến để bọn họ chạy mất. Có đánh chết được Vô Trần hay không chỉ là
chuyện nhỏ, nhưng nếu để Diệu Nhược Y thoát khỏi tay mình mới là chuyện lớn.
Đến lúc đó, mối hận trong lòng hắn làm sao giải trừ đây? Hắn vẫn chưa được
muốn nếm thử tư vị chơi đùa hai mẹ con hoa cùng một lúc đâu a.

Nghĩ tới đây, Tống Dương sắc mặt lại khôi phục như thường, cười lên sang sảng,
nói:

“Nếu như Kim Sơn huynh có việc, vậy thì cứ đi trước. Sau này có cơ hội, vậy,
ta xin làm phiền rồi, ha ha”

“Ha ha. Nhất định, nhất đinh. Nếu như không phải hôm nay tục sự quấn thân, ta
nhất định phải cùng Phi Long Tại Thiên huynh không say không về.”

“Tốt lắm, chúc Kim Sơn huynh lên đường thuận lợi, gặp nhiều may mắn. Cáo từ.
Chúng ta đi.”

“Cáo từ.”

Tống Dương cùng Vô Trần tay bắt mặt mừng, ai không biết còn tưởng bọn họ là
huynh đệ kết nghĩa lâu năm. Đến ngay cả Diệu Nhược Y đứng bên cạnh cũng ngơ
ngác không thôi. Từ khi nào người quen của nàng lại biến thành bạn thân của Vô
Trần rồi. Nhưng mà, bản tính của Diệu Nhược Y vốn nhút nhát, ngây thơ. Nên cả
cuộc nói chuyện nàng đều để Vô Trần chủ đạo, không có xen vào. Mãi đến khi
thân ảnh của đám người Tống Dương đã biến mất sau truyền tống trận, nàng mới
nghi hoặc hỏi:

“Vô Trần ca ca, tại sao huynh lại đối xử với hắn tốt như vậy?”

Con người của Vô Trần, Diệu Nhược Y trải qua thời gian sống chung lâu như vậy,
cũng dần hiểu ra được một ít. Đối với hắn, nếu không phải thân nhân, vậy,
không có lợi ích hắn sẽ không làm việc vô nghĩa. Tỏ ra thân thiện với Phi Long
Tại Thiên như vậy, tất nhiên sẽ có mục đích riêng.

“Muội không sao chứ?”

Vô Trần xoa xoa đầu Diệu Nhược Y, ôn nhu hỏi.

Đối với đầu óc đơn giản Diệu Nhược Y, có nói cho nàng cũng không hiểu được.
Vậy nên Vô Trần đánh trống lảng, hắn không muốn Diệu Nhược Y biết rằng hắn đã
đến từ lâu nhưng không xuất hiện. Đồng thời cũng không muốn nàng dây dưa với
tên Tống Dương này quá nhiều.

“Ân, muội không sao”

Diệu Nhược Y vô cùng hưởng thụ Vô Trần quan tâm. Nàng rất thích được hắn vuốt
ve đầu, cảm giác có người che chở khiến nàng an tâm rất nhiều.

“ Muội quen hắn sao?”

Vô Trần hỏi như vậy để cho có lệ mà thôi. Hắn đừng từ xa nhìn lại, tất nhiền
biết được Diệu Nhược Y không có sao cả. Nếu không, hắn sao có thể bình tĩnh
đứng nhìn được. Còn không phải lao lên đánh cho tên Trương Tam kia thành đầu
heo không thể.

“Ân, là lúc trước sau khi hoàn thành nhiệm vụ đạt được hồi huyết kỹ năng, muội
đi qua vô tình gặp được hắn đã sắp bị quái vật giết chết. Nên thử một chút kỹ
năng mới, nhân tiện cứu giúp hắn luôn.”

“Nga, nói vậy, thì muội cũng không biết hắn là ai?”- Vô Trần hơi bất ngờ, hỏi
lại.

“Đúng vậy a, làm sao vậy Vô Trần ca ca? Muội cũng không có quen biết hắn,
huynh đừng hiểu nhầm.”

Diệu Nhược Y gật gật đầu, sau đó ý thức được Vô Trần có thể hiểu nhầm chính
mình có quan hệ khác với Tống Dương, vội vàng giải thích. Vẻ mặt khẩn trương
giống như sắp khóc đến nơi.

“Không có, ta không có nghĩ như vậy. Ta chỉ kỳ quái, nếu muội đã không biết
hắn, thì sao, hắn lại biết muội tên là Tinh Thủy Thiên Liên, càng biết được ta
là lão công của muội mà thôi.”

Vô Trần cũng không ngờ Diệu Nhược Y lại hay suy diễn linh tinh như vậy, dở
khóc dở cười, bất đắc dĩ cúi đầu xuống, hôn nàng một ngụm thật sâu, sau đó lây
tay lau đi giọt lệ đọng trên khóe mắt.

Biết được Vô Trần cũng không phải nghi ngờ chính mình, Diệu Nhược Y lập tức từ
buồn chuyển thành vui. Xấu hổ trốn vào lòng Vô Trần, không muốn để những người
xung quanh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng lúc này của nàng. Đối với câu hỏi lúc
trước cua Vô Trần cũng bị bỏ ra sau đầu.

Thực chất, Vô Trần cũng không phải không có nghi ngờ, nhừng mà, Diệu Nhược Y
có quan hệ gì với Tống Dương hay không, hắn là người rõ nhất, cần gì phải vì
một hai chuyện không hay trong quá khứ mà vơ đũa cả nắm? Như vậy vừa biến mình
thành thằng ngu ngốc, lại chẳng nhận được lợi ích gì cả.


Võng Du Chi Vô Thượng Thần Thoại - Chương #47