Người đăng: vusontieuphu
“Chủ nhân, bọn hắn đã tiến vào phó bản”
Tại bên trong phó bản “Sào Huyệt của Yêu Tinh Vương”, Nguyệt Lan đang bồi Vô
Trần đánh cờ thì trong đầu vang lên hai tiếng “Tích, Tích”, trước mặt hiện lên
một cửa sổ thông báo. Là 100 người theo lệnh của Vô Trần đã tiến vào phó bản
thành công, gửi tin nhắn cho nàng.
“Cạch!”
Vô Trần sau khi lấy viên sỏi làm quân cờ, xuất ra một nước mà Nguyệt Lan không
hiểu ra sao cả, giống như cho không nàng con tốt vậy. Lúc này, mới bình tĩnh
nói:
“Tốt, hỏi bọn hắn xem hoàn cảnh bên trong phó bản như thế nào?”
“A! Nga, vâng…”
Tâm trí còn chìm trong nước cờ kia của Vô Trần,nghe thấy hắn nói vậy, Nguyệt
Lan giật mình bừng tỉnh. Rồi vội vàng soạn tin nhắn gửi đi.
“ Chủ nhân, bọn hắn nói hoàn cảnh bên đó cũng giống như chúng ta, vô cùng lạnh
lẽo, đâu đâu cũng là tuyết cùng mảnh băng vụn.”- Tin nhắn trả lời đã được gửi
đến, Nguyệt Lan mở bảng trạng thai ra nhìn, thần sắc rõ ràng có chút sững sờ.
Sau đó, linh quang trong đầu chợt lóe, hiểu ra được điều gì, kích động vô cùng
nói với Vô Trần.
“Hiểu ra rồi sao? Tốt lắm, nói với bọn hắn giữ nguyên đội hình tại chỗ, không
cho phép di chuyển vào phạm vi công kích của đám yêu tinh”
Quăng cho Nguyệt Lan một cái ánh mắt tán thưởng, sau đó Vô Trần xoay người đến
nơi 61 người còn sót lại đang tập trung.
“Tất cả mọi người lập tức thoát ra ngoài phó bản. Trở về trước cửa tân thủ
thôn đợi lệnh.”
Lại một mệnh lệnh kỳ quặc nữa của Vô Trần khiến mọi người không hiểu ra sao
cả. Đến tận đây, Diệu Nhược Y đã thực sự không nhịn nổi nữa, ôm lấy cánh tay
của Vô Trần, gặng hỏi:
“Vô Trần ca ca, chúng ta không tiếp tục đánh phó bản nữa sao? Sao lại muốn
thoát ra ngoài?”
Vô Trần không ức chế được hưng phấn trong lòng,, “Chụt” một cái vào đôi má
phúng phính của Diêụ Nhược Y, dào dạc đắc ý nói:
“ Hắc hắc, không sao cả, không sao cả. Đây người ta gọi là lúi một bước để
tiến hai bước. Chúng ta rất nhanh sẽ lại tiến vào nơi đây. Đến lúc đó, nhìn
xem tên khốn khiếp kia giải quyết hậu quả làm sao?”
Tên khốn khiếp trong lời nói của Vô Trần tự nhiên chính là đầu não. Lần tới,
hắn không chỉ muốn đòi lại cả vốn lẫn lời mà còn muốn tên kia phá sản. Để nó
biết được kết quả khi dám âm Vô Trần hắn.
“Tốt rồi, tản đi đi. Đúng 3 tiếng sau tập trung tại cửa ra vào phó bản “Sào
Huyệt Của Yêu Tinh Vương”
“Rõ”
“Người đâu? Ta hỏi các ngươi, bọn chúng đi đâu rồi?”
Đứng giữa bãi đất trống dùng để cho người chơi bày bán trang bị, “Phi Long Tại
Thiên” vẻ mặt âm tình bất định, đối với hai tên đạo tặc đang quỳ dưới đất lớn
tiếng quát mắng.
Sau khi nhận được tin tức của Trực Lưu cùng Lăng Nghệ, Tống Dương lập tức mang
theo cao thủ tinh anh đoàn của công hội đi đến nơi này. Phí dụng truyền tống
trận cao tới hơn 10 vàng, khiến cho hắn thịt đau không thôi. Nhưng mà nghĩ tới
hình cảnh hai tên tiện nhân kia quỳ xuống cầu xin chính mình như một con chó
làm hắn hưng quấn quên đi nỗi tiếc tiền.
Nhưng nào ngờ vừa bước ra khỏi truyền tống trận, đã nhìn thấy 2 tên đạo tặc
truyền tin đến cho hắn kia đứng như trời chồng, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía
truyền tống trận.
“Hội Trưởng, chúng ta…, chúng ta,… thật sự không có cách nào a. Bọn hắn không
có ra bên ngoài thôn, mà đi ngược vào bên trong làng, tại chỗ lão trưởng thôn
đợi một lúc lâu rồi thông qua truyền tống trận rời đi”
Trực Lưu mặt vàng như nghệ, quỳ tại dưới đất không dám ngẩng đầu lên, vừa
khóc, vừa nói. Trông thật đáng thương.
Bất quá, làm một cái ăn chơi trác táng công tử bột, Tống Dương không biết lòng
thương sót với đồng loại là cái gì, hắn chỉ biết, kẻ làm hỏng việc tốt của
hắn, thì đều là rác rưởi. Mà đã là rác rưởi thì cần phải bị dọn dẹp.
“Nói như vậy, các ngươi ngoài theo chân bọn hắn ra thì không làm được việc gì
hơn sao? Ta nuôi các ngươi là dùng cám heo sao? Mà các ngươi ngu như heo vậy?
Không biết chặn bọn chúng lại à?”
Càng nghĩ, Tống Dương càng sôi máu. Trong tiềm thức của mình, hắn luôn nhận
định Diệu Nhược Y chính là nữ nhân của bản thân, đừng nói làm những hành động
thân mật với người khác giới, ngay cả nói chuyện với người khác giới cũng là
hành vi không thể nào chấp nhận được.
Lúc trước, hắn muốn thử cảm giác chinh phục, muốn Diệu Nhược Y yêu con người
của hắn mà không phải thân phận của hắn mà không sử dụng thủ đoạn bình thường
hắn vẫn hay dùng.
Nhưng Tống Dương phát hiện, bản thân sai rồi, sai được thập phần nghiêm trọng.
Chỉ khi những thứ đồ vật nằm bên trong lòng bàn tay của mình mới thuộc về
mình. Còn lại, chỉ là hư ảo mà thôi.
“Nói đi, các ngươi muốn chết như thế nào?”
Nở nụ cười tàn nhẫn, Tống Dương âm u nói.
“Thiếu chủ tha mạng, thiếu chủ tha mạng, chúng ta thật sự không có cách nào.
Nếu như cưỡng chế công kích tại bên trong tân thủ thôn, sẽ bị vệ binh bắt đi.
Chúng ta thật sự không có cách nào a.”
Trực Lưu cùng Lăng Nghệ sợ hãi quá đỗi, không ngừng dập đầu xuống đất, nước
mắt, nước mũi đã tùm lum đầy mặt. Bất quá, dưới dâm uy của Tống Dương, bọn hắn
không sợ cũng không được. Biết bao nhiêu tiền lệ phía trước, bao nhiêu kẻ phải
tan nhà, nát cửa, cả gia tộc phải sống dở, chết dở rồi a.
Để phát sinh chuyện như vậy, bọn họ cũng là thân bất do kỷ a. Ai biết được
Diệu Nhược Y lại đã là danh hoa có chủ, đã thế còn trùng hợp gặp ngay đúng lúc
nam nhân của nàng tiến đến thăm nàng chứ? Hạnh vận này quả thực không còn gì
để nói.
Đang tại lúc Lăng Nghệ muốn ngẩng đầu lên giải thích, thì thân hình đột ngột
cứng lại, sau đó là vẻ mặt hưng phấn, hai tay run run chỉ về phía trước:
“Hội…Hội trưởng đại nhân, là… là nàng,… là nàng~~”
Thấy bộ dáng của Lăng Nghệ như vậy, “Phi Long Tại Thiên” lửa giận bùng lên,
duỗi chân ra đạp mạnh một cái, mặc kệ có dẫn tới vệ binh hay không, làm Lăng
Nghệ ngã ngửa ra đằng sau, kêu đau oai oái.
Xả bớt bực tức trong lòng, lúc này, Tống Dương mới quay lại đằng sau, nhìn xem
thứ đồ vật gì làm cho tên ngu ngốc kia hưng phấn như vậy.
“Vô Trần ca ca, đợi ta một chút, ta sẽ lập tức tới ngay”
“Tốt, Y Y, chúng ta đang đợi muội trước cửa tân thủ thôn”- Giọng nói của Vô
Trần truyền ra từ màn hình giả lập.
Trừng phạt của hệ thống đối với những người tự ý thoát ra hoặc không hoàn
thành phó bản nhẹ hơn trừng phạt chết tại khu vực hoang dã, nhưng cũng rất
nặng. Đối với phó bản bình thường sẽ là 20% kinh nghiệm, nhưng với phó bản
cưỡng chế và bên trong bản đồ cấp độ Địa Ngục thì con số này được tăng lên gấp
5 lần, nghĩa là đám người Vô Trần đã bị giảm xuống 1 cấp đồng thời bị truyền
tống trở lại tân thủ thôn của mình.
Diệu Nhược Y chậm như vậy mới tiến vào là do tại trong hiện thực có ba đứa trẻ
bị sốc phản vệ với dịch dinh dưỡng kiểu mới, nên phải đích thân nàng chữa trị.
Bất quá, Vô Trần còn phải thu gom kháng băng nước thuốc cùng nổ mạnh nước
thuốc cũng tốn rất nhiều thời gian, nên không có ảnh hường nhiều.
“Đại ca, có phải nữ nhân kia đã lừa gạt đại ca hay không?” Một người lùn mập
dáng vẻ hèn hạ, ăn mặc như khất cái, chú ý thấy thần sắc của Tống Dương không
đúng, quay sang hỏi một câu.
Tống Dương cười gằn một tiếng, liếm liếm môi, lạnh lùng trả lời:
“Không sai, tiểu tam tử, nhãn lực của ngươi thật tốt, qua đó chặn nàng lại,
chuyện này thành công, ngươi có công lớn”
Gã tiểu nhân dáng người hèn mọn nghe nam tử nói vậy liền cung kính gật đầu,
rồi đi ra ngoài.
Diệu Nhược Y đang muốn ngắt cuộc trò chuyện với Vô Trần thì thấy một nam tử
đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, cung kính lễ phép hỏi:
“Vị tiểu thư này, nếu như không ngại, có thể cho tại hạ được kết bạn làm quen
không?”
Bởi vì một phân ý thức đang tập trung nói chuyện với Vô Trần, nên khi nam tử
hèn mòn bỗng dưng xuất hiện, Diệu Nhược Y không kịp phản ứng, xuýt thì va vào
người hắn, may mắn lách người sang một bên tránh kịp.
Còn chưa kịp hoàn hồn, thì lại nghe được lời nói của nam tử kia, hai mắt lóe
lên vẻ chán ghét, lắc lắc đầu:
“Xin lỗi, ta một mình đã quen, không muốn kết bạn với ai cả”
Nói xong định quay người rời đi, nhưng mà lại bị nam tử kia giang tay ra chặn
lại.
“Tiểu thư chớ vội rời đi, tại hạ là Trương Tam, hiện nay đang giữ một chức vụ
giám độc nho nhỏ của tập đoàn “Endless Resources- E.R”. Hôm nay, vô tình đi
ngang qua, thấy được cô nương dung nhan diễm lệ, khí chất bất phàm, muốn cùng
kết gia, không biết ý tiểu thư như thế nào?”
Trương Tam đi theo Tống Dương nhiều năm, có tiếng là con chó trung thành của
thiếu chủ đại tập đoàn “Long Đằng”, mỹ nữ mà Tống Dương chơi đều là do hắn
tuyển chọn. Không qua đáng khi nói, mỹ nữ qua tay hắn không có 1000 cũng có
800. Nhưng mà, hắn có thể thề, chính mình chưa bao giờ gặp được người nào
khiến người khác vừa nhìn đã không cầm nổi lòng như Diệu Nhược Y.
Nhất là chứng kiến Diệu Nhược Y có khuôn mặt khì đô đô, trong sáng đáng yêu
tựa như một nữ sinh cấp 2, lại có một bầu ngực căng tròn, mọng nước, bởi vì
lùi lại đột ngột khiến nó không ngừng sóc lên sóc xuống, mặc dù đã bị nàng lấy
tay đỡ lại vẫn không thể lập tức bình tĩnh ngay được.
Trong lòng Trương Tam thầm than, thể nào khi biết được nàng này đã có người
yêu, Tống Dương lại nổi cơn điên lớn như vậy. Nếu so sánh về khí chất, có lẽ
Diệu Nhược Y hơi kém Yến Khuynh Tiên một chút. Nhưng bàn về câu dẫn đối với
đàn ông, thì Diệu Nhược Y lại thắng một bậc.
Diệu Nhược Y không nghĩ ra lại có kẻ mặt dày như vậy, lạnh giọng nói:
“Ta thân phận thấp kém, không dám với cao. Các hạ thân phận cao quý như vậy, e
rằng ta không có vinh hạnh đó”
Trương Tam thấy Diệu Nhược Y cự tuyệt, cũng không có tức giận, mà nở cụ cười
hèn mọn, xoa xoa tay, tiến lại gần. Dù sao, nhiệm vụ của hắn đến đây không
phải tán gái. Mà là tạo điều kiện cho thiếu chủ của hắn tán gái.
“Ngươi muốn làm gì?”
Cảm nhận nam nhân trước mặt không có ý tốt, hai tay đã giơ lên cao, dường như
muốn khinh bạc chính mình, Diệu Nhược Y vội vàng lấy hai tay che ngực, lùi lại
về sau. Mặc dù hệ thống có chức năng bảo vệ người chơi nữ, những người chơi
khác cố tình đụng chạm khi chưa có sự cho phép của bọn họ sẽ phải bị trừng
phạt nặng. Nhưng ai biết được, đối phương có bí quá hóa liều hay không? Vì
muốn cảm nhận thoáng một chút bầu ngực sữa của Diệu Nhược Y mà làm ra hành
động bất chấp hậu quả?