Người đăng: vusontieuphu
“Vô Trần ca ca, Tiểu Vụ hắn không sao chứ?”
Diệu Nhược Y ngày bình thường cũng rất yêu thích tiểu nam hài thông minh,
nhanh nhẹn nhưng luôn bị người khác vô tình coi nhẹ kia. Vậy nên khi thấy Tiểu
Vụ vì giết Yêu Tinh Đầu Lĩnh mà chết, vô cùng lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu, chỉ là trong trò chơi mà thôi. Cái này rất khó tránh khỏi,
không sớm thì muộn bọn chúng cũng phải trải qua”
Vô Trần nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả. Nếu như chỉ chết một lần đã để cho
đám trẻ có tâm lý bóng mờ, vậy thì hắn cũng không cần phải tốn nhiều công sức
như vậy để tìm kiếm bọn chúng rồi.
“Đánh ra thứ gì?”
Vô Trần tại trong kênh chat của đội ngũ hỏi một tiếng. Hắn đứng bên trong pháp
sư đội ngũ, cách chiến trường chính rất xa, vậy nên không thể nào nhìn rõ được
rốt cuộc đám yêu tinh quái vật rơi xuống món đồ gì. Bất quá, độ khó đã được
nâng lên thành (13✯) thì chắc hẳn sẽ không quá kém.
“Đại ca, tổng cộng là 1 vàng 659 bạc cùng 148 túi hạt giống thần bí.”- Thanh
âm của Bạch Nhị từ trong kênh chat truyền ra.
“Ồ?”- Vô Trần kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Như thế nào sẽ không có “thứ đó”?”. Đối với mỗi con yêu tinh rơi ra tầm 10
bạc cùng 1 túi hạt giống đã nằm trong dự liệu của hắn, nhưng mà, chẳng lẽ con
yêu tinh đầu lĩnh kia lại không rơi ra vật gì khác sao?”
“Đã tìm kỹ chỗ con yêu tinh đầu lĩnh kia chưa?”- Vô Trần hỏi lại lần nữa.
Hắn cũng không tin, hệ thống thật sự thần thông quảng đại như vậy, có thể can
thiệp được đến bước này.
“Đã tìm kỹ thưa đại ca, con yêu tinh đầu lĩnh không cho ra thứ gì.”
“Còn thương vong thì sao?”
“ Có 37 người thiệt mạng, đã phải về thành, thưa đại ca”
Nghe vậy, nội tâm Vô Trần lập tức trầm xuống, lặng im không nói gì.
Diệu Nhược Y đứng bên cạnh cảm nhận được trạng thái bất thường của Vô Trần,
tiến lại gần, quan tâm hỏi:
“Huynh không sao chứ?”
“Hô!”
Hít sâu một hơi, tâm lý không cân bằng trong lòng cũng vơi đi nhiều, Vô Trần
vuốt ve mái tóc màu lưu ly xanh mượt của Diệu Nhược Y, cười nói:
“Ta có thể có chuyện gì được chứ? Có lẽ là do bên kia “mò” thi chưa kỹ mà
thôi. Đi, chúng ta qua đó xem sao?”
Nói xong, dẫn theo hơn 30 người viễn trình công kích thành viên tiến lại gần
bãi chiến trường chính.
“Thứ đó” ngay cả phó bản độ khó (12✯) cũng có tỷ lệ rất lớn rơi xuống, càng
không nói đến độ khó (13✯) như bây giờ. Chưa rơi xuống cũng khả năng là do đầu
não lại tiếp tục động tay chân với hắn. Nhưng mà, đối với điều này Vô Trần
không phải rất chắc chắn. Một khi người chơi bắt đầu một phó bản, thì mọi dữ
liệu bên trong là cố định, sẽ không thể tác động vào diễn biến của phó bản đó
được nữa.
“Rốt cuộc nó đã làm cách nào cơ chứ? Hoặc là…”
Có một loại khả năng mà ngay cả Vô Trần cũng không tin tưởng nó có thể xảy ra.
Hoặc là Vô Trần vượt qua cửa ải thứ 1 này cũng đã nằm trong dự đoán của nó?
Nếu thật như vậy, thì trí tuệ của đầu não đã có thể tính toán một số diễn biến
của tương lai. Việc này mang ý nghĩa như thế nào? Không cần nói Vô Trần cũng
đã cảm nhận được sự nguy hiểm cùng khủng bố bên trong đó.
“Đại ca!”
“Đại ca”
Chứng kiến Vô Trần bước tới, các đội ngũ còn lại đang nói chuyện phiếm, bỗng
trở nên câu nệ vô cùng.
“Tốt lắm, Nguyệt Lan, chỉ huy mọi người tập trung lại một chỗ, nghỉ ngơi chờ
lệnh”
“Dạ, chủ nhân”
Vô Trần gật gật đầu, ra lệnh cho mọi người tập hợp lại thành hàng, còn mình
thì bước đến bên cạnh một cái xác yêu tinh, cầm lên một chiếc áo lông cừu.
Hệ thống không đưa ra thông báo, cũng không thể dò xét được thông tin của
chiếc áo.
Thử khoác chiếc áo lên người, quả nhiên, thân thể lập tức cảm thấy ấm áp vô
cùng, trạng thái “Đông Lạnh” cũng biến mất.
Trong lòng khẽ động, nếu như đây là vật phẩm không cho phép xuất hiện bên
trong phó bản, và đầu não đã phi pháp đưa chúng vào. Vậy thì khi kết thúc phó
bản, nó cũng phải tách riêng chiếc áo lông cừu này ra khỏi hệ thống.
“Hắc, càng ngày càng thú vị rồi đây”- Vô Trần xoa xoa cằm, ngẩng đầu nhìn lên
trời, môi hiện lên nụ cười lạnh.
“Nguyệt Lan, biết bên ngoài ai đang giữ độ hữu nghị với chủ tiệm dược điếm cao
nhất sao?”
Vô Trần quay đầu sang hỏi Nguyệt Lan đang đứng cạnh đó.
Hơi nghiêng đầu suy nghĩ, không mất quá lâu để Nguyệt Lan nhớ ra ai là người
phù hợp yêu cầu của Vô Trần.
“ Là Hôi 2597, thưa chủ nhân”
“Tốt, lập tức thông báo cho hắn, buông tha mọi việc trong tay, cầm lấy 10 vạn
kim tệ đi mua kháng băng dược tề cùng nổ mạnh dược tề cho ta.”
“ Tốt, chủ nhân”- Nguyệt Lan gật đầu, nhanh chóng gửi đi tin nhắn.
Mọi người bên cạnh chứng kiến hết thảy, không hiểu ra sao cả. Ta nhìn ngươi,
ngươi nhìn ta, đều là một vẻ mờ mịt trong mắt. Nhưng ngại uy nghiêm của Vô
Trần nên không dám hỏi. Ngược lại, Diệu Nhược Y không có kiêng kị này, tựa như
hiếu kỳ bảo bảo, lắc lắc tay, làm nũng:
“Vô Trần ca ca, rốt cuộc huynh để Nguyệt Lan làm như vậy để làm gì?”
Vô Trần không có lập tức trả lời Diệu Nhược Y, quan sát thấy Nguyệt Lan đã gửi
tin nhắn xong, tiếp tục ra lệnh.
“ Tiếp theo, ngươi để 100 thành viên vẫn tại level 0 của tổ chức,tổ đội đi đến
tân thủ thôn số 142857, thử tiến nhập vào phó bản này, nhìn xem có khác gì so
với chúng ta hay không?”
“Vâng, thưa chủ nhân”
Nguyệt Lan lại tiếp tục mở ra màn hình giả lập, bảng danh sách bằng hữu, gửi
đi 100 tin nhắn theo như lời của Vô Trần.
Giống như cố tình treo khẩu vị của mọi người lên, Vô Trần vẫn không giải
thích, mà ngôi xổm xuống, lấy một cành cây khô, vẽ lên mặt tuyết một bàn cờ
vua, sau đó nhặt những viên sỏi có hình dạng khác nhau làm quân cờ rồi ra hiệu
cho Nguyệt Lan tiến đến bồi hắn chơi.
Mặc dù trong lòng đã ngứa ngày vô cùng giống như có con mèo không ngừng cào
cấu, nhưng Diệu Nhược Y vẫn cố gằng kìm nén, muốn nhìn xem rốt cuộc Vô Trần
muốn làm cái gì.
Rồi một cảnh tượng là vô cùng kỳ hoa xuất hiện. Giữa trời tuyết lạnh giá, 61
con người thân khoác áo lông cừu, chụm đầu lại nhìn xem 2 thiếu niên, một nam,
một nữ tại trung tâm đánh cờ.
“Vẫn chưa thể tìm thấy thủ pháp thông qua “Vệ Lâm” sao?”
Bên trong một văn phòng hiện đại, một người thanh niên lưng dựa vào ghế sofa
làm bằng da cá sấu, đối với tên tiểu đệ đang đứng trước mặt mình hỏi.
“Đúng vậy, đại ca, tinh anh đoàn đội của chúng ta đã chết bên trong đó hơn 20
lần, cấp độ cũng bị rơi mất hơn 3 cấp, nhưng vẫn không thể nào thông qua được
phó bản đó. Thật sự rất khó khăn”
Nếu như Vô Trần đứng tại chỗ này, nhất định sẽ nhận ra người thanh niên đang
ngồi tại ghế kia chính là hội trưởng của “Thiên Đường Câu Lạc Bộ”, Tổng Lãnh
Thiên Thần. Còn người đang đứng trước mặt hắn chính là tên Thiên Sứ Không Đầu
vẫn thường giao dịch nguyên vật liệu đến cho hắn.
“Đã hỏi qua tên kia chưa?”- “Tổng Lãnh Thiên Thần” nhướng mày, sự tình tựa hồ
có chút khó giải quyết, vô thức nhớ tới cảnh tượng ngày đó, cảm thấy Vô Trần
hẳn sẽ có cách giải quyết.
“Đệ đã hỏi qua hắn, nhưng mà Kim Sơn tên kia nói hắn cũng không biết cách vượt
qua phó bản. Mặt khác, người của hắn cũng đang thu mua số lượng lớn “Khiêu
Chiến Thư”, chắc hẳn muốn làm một trận lớn, được ăn cả ngã về không?”- Thiên
Sứ Không Đầu trả lời.
Trước khi đến đây, biết được Lão Đại thể nào cũng hỏi về vấn đề này, nên hắn
cũng đã chủ động liên lạc trước với Vô Trần. Chỉ là lúc đó Vô Trần còn đang
giao dịch với lão tinh linh, nên không tiện nói nhiều.
“Ồ, vậy sao?”- Tổng Lãnh Thiên Thần kinh ngạc nói.
“Cũng vậy, nếu như bên phía hắn cũng chưa tìm ra giải pháp, thì chúng ta cũng
không phải rất vội vàng.”
Tổng Lãnh Thiên Thần yên tâm nói. Từ khi xảy ra sự kiện mua bán nguyên vật
liệu kia, hắn luôn có cảm giác Vô Trần là nhân viên nội trắc của “Sáng Thế”.
Mặc dù đã nhận được câu trả lời thỏa đáng từ hệ thống rằng không có bất kỳ
nhân viên nội trắc nào, nhưng hắn vẫn không tin. Bây giờ xem ra, là do hắn quá
đa nghi rồi. Nếu như Vô Trần là nhân viên nội trắc, thì cũng không cần dùng
tới nhiều như vậy “Khiêu Chiến Thư” để dò xét. Có lẽ là Vô Trần may mắn nhận
được một ít đặc thù nhiệm vụ, tại trong giai đoạn đầu có thể đi trước mọi
người một bước, nhưng khoảng cách sẽ không quá lớn. Vì dù sao hệ thống cũng sẽ
không để cho lỗ hổng quá lớn xảy ra.
“Còn về chuyện kia thì sao? Hắn trả lời như thế nào?”
Nếu như Vô Trần đã không phải là nội trắc nhân viên, thì giá trị của hắn cùng
với thế lực sau lưng hắn đối với thanh niên nam tử cũng không phải không thể
thay thế được. Đối với kết quả mời chào Vô Trần có thành công hay không, hắn
cũng sẽ không phải rất bận tâm nữa.
“Hắn nói rằng hắn cũng giống như ta, là người phát ngôn của tổ chức sau lưng
hắn. Bất quá, đối với điều kiện mà chúng ta mở ra rất động tâm. Còn nói rằng
sẽ đích thân chuyển lời đến lão đại bên phía hắn, nếu có tin tức sẽ lập tức
thông báo đến cho chúng ta”
Nghe được lão đại đề cập đến chính sự, Thiên Sư Không Đầu vội vàng thuật lại
toàn bộ lời nói của Vô Trần đã nói với hắn hôm trước. Biết được lão đại quan
tâm đến người này như thế nào nên thậm chí Thiên Sứ Không Đầu còn sử dụng hệ
thống để ghi âm lại lời nói của Vô Trần, sợ chính mình nói sai hay thiếu điều
gì ảnh hưởng đến kế hoạch của lão đại.
“Ân, nếu như hắn không muốn vậy thì quên đi, cũng không cần phải để cập đến
nữa. Ta đoán hẳn rằng tên kia cũng không muốn đứng dưới người khác. Nói với
hắn rằng, thiện ý của hắn ta đã nhận được. Sau này nếu có cơ hội vậy thì hợp
tác nhiều hơn”
“Ân, ta đã biết”
“Tốt rồi, lui ra đi, có tin tức gì thì lập tức báo lại cho ta”- Tổng Lãnh
Thiên Thần phất phất tay, ý bảo Thiên Sứ Không Đầu có thể lui ra. Sau đó nhắm
mắt lại dưỡng thần.